Editor: ChieuNinh
"Ngươi là người phương nào? Dẫn ta tới chỗ này có mục đích gì?" Trong bạch quang, mặt Thủy Đình tràn đầy phòng bị nhìn chằm chằm lên bạch y nam tử trước mắt đột nhiên xuất hiện này, âm thầm hội tụ linh lực, chuẩn bị thừa dịp lúc bất ngờ mà bắt giữ.
Bạch y nam tử tuấn mỹ như tiên giáng trần cau lông mày lại, ánh mắt hơi chút dừng lại ở trên người Thủy Đình, đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh lẽo, mang theo vài phần tức giận thấp giọng tự lẩm bẩm nói: "Đáng chết! Lại bị hắn đoạt trước một bước."
"Nhưng mà, cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch, đánh bậy đánh bạ lại gặp gỡ đoạn tàn phách này, thật cũng không tệ." ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Trước khi đi, sư phụ từng nói cho hắn biết, chuyến đi này, giúp Thất Thất vượt qua kiếp nạn là một chuyện, mà tối trọng yếu nhất, là phải nắm chặt thời gian tìm được tàn hồn tàn phách của Thất Thất rơi lả tả đến các giới, nếu không kiếp này của Thất Thất nhất định khổ sở.
Bạch Tử Tuyên cũng không nghĩ tới, lại sẽ nhanh như vậy mà tìm được một mảnh tàn phách.
Cho dù mảnh tàn phách này xem ra đã có tư tưởng độc lập, nhưng mà đối với Bạch Tử Tuyên mà nói, lại không khó khăn gì.
Tàn phách!
Lỗ tai Thủy Đình nghe thấy hai chữ tối trọng yếu nhất trong đoạn hội thoại Bạch Tử Tuyên tự lẩm bẩm kia, lúc này mặt liền biến sắc.
Mười bảy năm qua, nàng thường xuyên có một vài giấc mơ chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả tiềm thức sâu trong linh hồn nàng, đều có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở với nàng, mình chỉ là tồn tại phụ thuộc...
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau khi Thủy Đình nhìn thấy Dạ Thất Thất rồi thì luôn muốn diệt trừ nàng ấy, nàng không muốn làm phụ thuộc người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể làm vật thay thế bị gạt bỏ, nàng muốn làm chính nàng độc nhất vô nhị!
"Dạ Thất Thất, ở đây nguy hiểm, chạy mau!" Trong mắt Thủy Đình lóe ánh sáng, hướng về phía sau Bạch Tử Tuyên mặt mũi tràn đầy lo lắng hét lớn.
"Thất Thất..." Bạch Tử Tuyên cho rằng Thất Thất thật sự đến đây, lúc này liền xoay người, lại không nhìn thấy ai.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, một khí tức lạnh như băng mang theo vô tận âm độc bao phủ Bạch Tử Tuyên, trong khí tức âm độc chỗ nào cũng mang theo khả năng ăn mòn cực mạnh, cộng thêm Thủy Đình sử dụng quyển trục sấm sét triệu hoán uy lực sấm sét đến, Bạch Tử Tuyên lại thực sự bị nàng vây khốn.
"Chút tài mọn, dựa vào cái này cũng muốn vây khốn bản quân, thật sự là không hiểu biết gì!" Bạch Tử Tuyên nổi giận!
Bạch Tử Tuyên hắn là người nào? Hôm nay lại bị một đạo tàn phách nhục nhã như thế, nếu như chuyện này đồn đại ra ngoài, Bạch Tử Tuyên hắn sau này còn có mặt mũi nào hành tẩu trong lục giới?
"Bốp - - "
Tu vi của Bạch Tử Tuyên sâu không lường được, chỉ là một Thủy Đình há lại có thể sánh được?
Chỉ trong một thoáng, lúc này khí tức âm độc vây quanh Bạch Tử Tuyên giống như một bọt biển màu hồng, vỡ tan ra.
"Phốc..."
Bị độc thuật cắn trả, lúc này Thủy Đình phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người lung lay sắp đổ suýt nữa thì ngã xuống.
"Chỉ là tàn phách, lại có nhiều sát khí như vậy, xem ra, còn cần phải xử lý tàn phách này rồi mới có thể dung hợp." Lời này chính là Bạch Tử Tuyên nhíu mày tự lẩm bẩm, cũng là ý tưởng chân thật trong lòng hắn.
Nhân vật kiêu ngạo như Bạch Tử Tuyên, căn bản sẽ không để tu vi của Thủy Đình này vào mắt, nếu không phải vì giữ nàng ta lại có chỗ hữu dụng lớn, hắn cần gì phải vòng vo? ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Đã sớm lấy tính mạng nàng rồi, há có thể tha thứ cho nàng lại nhiều lần khiêu khích lớn lối không coi ai ra gì như vậy?
"Không, ta không phải là tàn phách gì hết, ngươi nhận lầm người, ngươi tránh ra... Ta bảo ngươi tránh ra..." Đáy lòng tràn đầy một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa có, cái loại cảm giác đó giống như sắp mất đi hết thảy, kể cả bản thân, làm cho Thủy Đình đứng trước bờ ranh giới chuẩn bị sụp đổ.
Tàn phách, thì ra chỉ là một phần tàn phách...
Khó trách dù sao nàng vẫn có cảm giác mình không hoàn chỉnh, thì ra cũng không phải là ảo giác!
"Đừng chạy, mau mau rời khỏi nơi đây với ta, thời gian có hạn, không thể trì hoãn quá lâu."
Trong nội tâm Bạch Tử Tuyên lo lắng Dạ Thất Thất bên kia, mặc dù biết tên kia sẽ đuổi đi qua, nhưng hắn vẫn lo lắng hận không thể tự mình đi qua xem Thất Thất, để cho Thất Thất và người nọ chung đụng nhiều cho dù là chỉ một khoảnh khắc hắn cũng cảm thấy rất nguy hiểm.
*** tàn phách: linh hồn bị khiếm khuyết.
Hết chương 326.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...