Âm thầm, trong nội tâm Dạ Thất Thất hừ lạnh, mặt mũi tràn đầy trào phúng, thật đúng là ứng với câu nói kia, ngày đề phòng ban đêm đề phòng cướp nhưng giặc nhà khó phòng!
Người ngoài không nhìn thấy đáy mắt Thủy Thanh Ngạo chợt lóe lên vẻ giảo hoạt, lại không thể tránh được mắt của Dạ Thất Thất.
Đối với Thủy Thanh Ngạo, cũng không phải là lần đầu tiên Dạ Thất Thất tiếp xúc, nhân vật có thể làm cho Hỏa Kỳ Vân xảo quyệt kia đau đầu, há có thể đơn giản sao? Quan trọng nhất là, ở trên người Thủy Thanh Ngạo, Dạ Thất Thất cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Cùng lúc đó, một chỗ khác trong cung điện dưới đất của Thủy gia...
Một thiếu nữ mặc quần áo màu đỏ, chau mày, hai đầu lông mày mang theo vài phần căng thẳng cầm một miếng ngọc bội màu trắng trong tay, trên ngọc bội tản mát ra vầng sáng màu trắng sữa nhàn nhạt. Ánh sáng màu trắng sữa hình thành một ký hiệu lờ mờ, thiếu nữ áo đỏ đi theo ký hiệu quỷ dị kia, rẽ trái rồi rẽ phải, nhanh chóng xuyên qua tầng tầng bẫy rập trong cung điện dưới đất, mà đi thẳng đến nơi trọng yếu của cung điện.
“Long mạch tinh hoa, Kỳ Lân hộ mạch... Chính là chỗ này, rốt cuộc ta tìm được rồi!” Nhìn cánh cổng trước mắt, thiếu nữ áo đỏ phát ra tiếng kinh hô cao hứng, hai tròng mắt lóe ra tia sáng hưng phấn chói mắt.
“Cọt kẹt - - “
Ngọc bội màu trắng tự động bay lên, khảm vào giữa cái rãnh hình dáng tương tự như cái ổ khóa ở trên cánh cửa, phát ra một luồng ánh sáng, cửa, tự động mở ra, tản mát ra một luồng sáng chói mắt.
Bạch quang lui tán, tình hình trong cửa xuất hiện ở trong mắt thiếu nữ áo đỏ.
Chín cự long cực lớn được điêu khắc phân biệt thành chín tư thế khác nhau xoay quanh ở trên mỗi cây cột, hình thành một bức đồ án hết sức quỷ dị.
Vị trí trung tâm, bày biện một lò luyện đan khổng lồ, lửa phía dưới lò luyện đan còn chưa tắt, một mùi thơm nồng đậm tản mát ra từ trong lò đan, phía trên lò luyện đan, tụ hội đan khí nồng đậm, đó là dấu hiệu đan dược sắp đại thành.
Phía sau lò luyện đan, là một đàn tế tràn đầy hơi thở quỷ dị!
Chung quanh tế đài, xương khô thành chồng chất, ít nhất cũng có ngàn vạn.
Âm khí trầm trầm, vô cùng quỷ dị!
Ngay chính giữa đàn tế, bày biện cái bàn lớn, còn có một cây cột lớn đứng vững vàng, trên cây cột, bị rất nhiều dây leo vướng víu, nhìn kỹ, những thứ dây leo kia càng giống là tóc người, màu đen dưới cây cột chảy xuôi trên đất đầy màu đỏ thẫm, lộ ra vẻ quỷ dị.
...
“Ha ha ha... Tìm được rồi, rốt cuộc ta tìm được rồi, ha ha ha... Thủy thị nhất tộc, ta muốn các ngươi phải nhìn tận mắt hy vọng bị nghiền nát, ha ha ha...”
“Chỉ sợ, phải để cho ngươi thất vọng rồi.”
Thiếu nữ áo đỏ đang hưng phấn, nhanh chóng đi đến trước lò luyện đan xoay hai vòng, mặt mũi tràn đầy vui sướng, rồi sau đó thân hình nhảy lên trên tế đài, cười to nói.
Lại không nghĩ tới, lúc này thiếu nữ áo đỏ lại nghe được giọng nói của một người khác!
Tiếng cười, liền im bặt.
“Là ngươi?” Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt mình, đáy mắt thiếu nữ áo đỏ phát ra địch ý nồng đậm.
Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh nhạt, từng bước từng bước đi đến giữa không trung như giẫm trên đất bằng, nhìn thiếu nữ áo đỏ, giọng nói lạnh nhạt: “Như thế nào? Thật bất ngờ sao? Đây chẳng phải là ngươi hy vọng sao? Vì sao phải làm ra loại vẻ mặt ngoài ý muốn này đây? Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, diễn trò cho ai xem? Thủy Đình.”
Đúng vậy, thiếu nữ áo đỏ trước mắt mới thật sự là Thủy Đình!
Cho dù giờ phút này nàng ta giả dạng nữ nhi, lại còn dùng thân phận của Dạ Thất Thất, nhưng lúc trước ngay khi chạm mặt bên ngoài Thanh Long Thành thì Dạ Thất Thất đã sớm nhận ra thân phận của nàng ta, nàng ta mới thật sự là Thủy Đình!
Chỉ là Dạ Thất Thất vẫn luôn không hiểu, tại sao Thủy Đình lại trao đổi thân phận với bản thân nàng? Lại từ đâu mà biết được chuyện của mình? Cho đến khi Dạ Thất Thất nhìn thấy Hàn Thu, mới hiểu được hết thảy, bàn tay đen thúc đẩy phía sau màn kia, chính là Hàn Thu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...