Editor: ChieuNinh
"Ầm - - "
Một bóng dáng tròn vo đột nhiên bay ra ngoài, nặng nề nện trên mặt đất, đập nát hai khối gạch.
"Nếu như còn có lần sau nữa, cái ta lấy, chính là đầu chó của ngươi." Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Dạ Thất Thất không đếm xỉa đến ánh mắt kinh hãi của người ngoài, xoay người đi về phía đấu trường.
"Ngươi rất... Phốc!" Thủy Thanh Nguyên được người đỡ đứng lên, duỗi ngón tay run rẩy chỉ bóng lưng Dạ Thất Thất, uy hiếp còn chưa nói ra lời, thì vừa há miệng liền phun ra một búng máu, trong máu tươi còn trộn lẫn vài hạt màu trắng tròn tròn.
Nhìn kỹ, đúng là răng rơi đầy đất.
"Cải Tẩy Trích Công, Áo Áo Hách Lôi..." Đồ đáng chết, lão tử muốn giết ngươi! (tên của chiêu thức, dịch thuần Việt thì không có ý nghĩa gì nên mình để Hán Việt cho khí thế!!!)
Tiếng Thủy Thanh Nguyên kêu gào không có ai nghe hiểu được, cũng không có ai đi chú ý đến cùng là hắn nói cái gì. Đám người mới vây quanh Dạ Thất Thất đều tránh Dạ Thất Thất rất xa, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ.
...
"Họ tên?"
"Thủy Đình."
"Giới tính?"
"... Nam."
"Tuổi?"
"Mười sáu."
"Thân cao?"
...
Thời điểm cái người hỏi tới vấn đề thứ mười, Dạ Thất Thất nhịn không được mà nổi đóa!
"Ngươi bao nhiêu niên kỷ?" Dạ Thất Thất híp mắt, hỏi ngược lại nam tử trung niên đang kê khai thông tin cho nàng.
"Hả... Năm mươi hai." Không rõ tình hình, người nọ thành thật trả lời.
"Ừ, năm mươi hai, tuổi không lớn lắm. Có lẽ trong nhà người đã có thê nhi?" Tiếp tục hỏi.
"... Có, ngươi hỏi cái này làm..."
Dạ Thất Thất đưa tay, ngắt lời của hắn, mắt híp lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm cười lạnh nói: "Có thê nhi là tốt rồi, coi như ngươi cũng có hậu, không đến mức ngươi chết rồi cũng không có người nhặt xác - - "
"... Thiếu gia, đây là số lệnh bài của ngài, số ba mươi bảy, ngài vui lòng cất kỹ." Cảm giác được hơi thở tử vong đang tiến tới gần mình, nam tử cảm giác sống lưng phát rét, rùng mình một cái, vội vàng hai tay dâng lên lệnh bài mã số thuộc về "Thủy Đình".
Dạ Thất Thất tiếp nhận lệnh bài mã số, lạnh lùng liếc gã nam tử một cái, khẽ nhếch khóe môi thoáng mang theo nụ cười xấu xa, cộng thêm vài phần tà khí.
Dạ Thất Thất ngắm nhìn bốn phía, ngược lại thật sự là nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.
"Cút ngay!" Quát khẽ một tiếng, trong giọng nói của Dạ Thất Thất mang theo vài phần không vui.
Liên tiếp bị ngăn trở, làm cho kiên nhẫn vốn không nhiều lắm của nàng bay đi sạch sẽ rồi.
Không đợi Dạ Thất Thất ra tay đuổi kẻ cản đường ra, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, thân hình chợt lóe, tránh đi một kích bén nhọn.
"Oanh!" "Oanh!"
Tiếng vang kết thúc, trên mặt đất để lại vài cái lỗ thủng còn bốc hơi nóng.
"Thủy Vô Nhai." Ánh mắt Dạ Thất Thất lóe lên, đôi môi đỏ chậm rãi phun ra ba chữ này.
"Nghịch tử! Đừng hòng vùng vẫy giãy chết, còn không mau mau bó tay chịu trói? Niệm tình ngươi là con trai của ta, ta chắc chắn sẽ cầu tình với tộc trưởng và các vị trưởng lão giúp ngươi, ngươi không được u mê không tỉnh ngộ, không biết hối cải."
Hôm nay trên người Thủy Vô Nhai mặc quần áo màu xanh sẫm, đại biểu cho thân phận người của Đại trưởng lão làm cho nội tâm của hắn lâng lâng, cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người khác ngưỡng mộ thèm muốn. Nhưng ngay tại lúc lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo tự mãn, lại đột nhiên nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này, Thủy Vô Nhai thẹn quá hoá giận, giận dữ ra tay.
Vừa ra tay, Thủy Vô Nhai liền hối hận!
Hắn có hôm nay, còn không phải là bởi vì nghịch tử "Thủy Đình" này? Nghĩ đến mình chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi hai năm, là được thăng cấp thành trưởng lão trong tộc, ai nghĩ tới cuối cùng ngay tại bước ngoặt quan trọng, tên nghịch tử lại đột nhiên phát sinh biến hóa lớn như thế, hung bạo đẩy hắn từ phía thiên đường xuống địa ngục.
- - Thủy Đình, hôm nay là ngươi tự mình đưa tới cửa, ta xem ngươi chạy trốn như thế nào?
Tiếng Thủy Vô Nhai truyền âm nhập mật vang lên ở trong đầu Dạ Thất Thất, đáp lại hắn là cười lạnh và khinh thường của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...