Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Editor: ChieuNinh

"Không có, ta không sao." Ánh mắt Lôi Bằng co rụt trốn tránh, giống như cố ý không muốn đề cập đến chuyện mình bị thương.

Thân là đệ đệ của Lôi Bằng, hiểu biết của Lôi Dương đối với người đại ca Lôi Bằng này tuyệt đối vượt qua cả bản thân Lôi Bằng, cho dù ánh mắt hắn không nhìn thấy, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngược lại, cũng chính bởi vì đôi mắt của hắn không nhìn thấy, mới có thể sau khi Lôi Bằng xuất hiện, là người đầu tiên phát giác được trong không khí có mùi huyết tinh gần như không thể ngửi được.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ bị hắn giấu diếm được đi.


Nhưng mà hắn là Lôi Dương, tâm nhãn lại thấu hiểu hơn ngàn vạn lần so với Lôi Bằng người trần mắt thịt. Cũng chỉ một lát, tâm tư đã thiên hồi bách chuyển, trong lòng cũng đã rõ ràng. (thiên hồi bách chuyển: quay đi quay lại trăm ngàn lần)

"Dựa vào, con bà nó, người cao to ngươi mau nói là ai đả thương ngươi? Tiểu gia ta đi báo thù giúp ngươi, tiểu gia cũng còn chưa thu thập ngươi, ai dám động đến ngươi lão tử chém chết hắn!" Tính tình tiểu phá hài tuyệt đối là thuộc về hỏa pháo, động một chút thì khiêng cây lưỡi liềm lớn xông ra ngoài.

"Không có, ta thật sự không có chuyện, các ngươi đừng..." Lôi Bằng còn muốn cố gắng thuyết phục bọn họ mình không có bị thương. Lời còn chưa nói hết, Tiểu Ái đang lười biếng giống như rắn nằm ườn ở trên giường nệm thì đáy mắt đột nhiên lóe qua một đạo ngân quang, trong tay bắn ra trăm ngàn ngân quang mảnh như sợi tóc. Quần áo trên người Lôi Bằng bị ngân quang đụng phải, trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn rơi rớt xuống đất, lộ ra thân trên rắn chắc màu đồng.

"Ơ, cái này gọi là không có chuyện gì? Cũng phải, chỉ là cái bụng bị phá thành cái động mà thôi, không chết được, người cao to ngươi da dày thịt béo đánh thêm vài cái hang động cũng không quan hệ. Ừ, đúng vậy, tiểu phá hài, muốn chém người đúng không, đến, chém vài đao trên người hắn đi, đừng chém chết là được. Dù sao cái hang động này rất xấu, ngươi chém vài đao cho xinh đẹp đi..."

Tiểu Ái lắc lắc cái eo thon nhỏ không xương giống như thân rắn đi đến trước mặt Lôi Bằng, duỗi ra bàn tay nhỏ dài trực tiếp kéo xuống vải bố băng bó bụng của Lôi Bằng lộ ra miệng vết thương máu tươi đầm đìa.

Miệng vết thương trên bụng Lôi Bằng rất là nghiêm trọng, miệng vết thương lớn chừng quả đấm trực tiếp xuyên thủng bụng, thậm chí mắt thường có thể trông thấy nội tạng của hắn đang mấp máy, càng miễn bàn còn có vết thương khác trên người hắn.

"Ta, ta sai rồi còn không được sao? Tiểu Ái ngươi đừng đụng, có độc..." Hai chữ có độc vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Lôi Bằng lập tức thay đổi, vẻ mặt tràn đầy ảo não.

Cứ nghĩ là không nói, ai ngờ còn nói ra khỏi miệng, thật là đần muốn chết! Trong nội tâm Lôi Bằng thầm mắng mình.


"Có độc?"

Phong Tháp Tháp và Lôi Dương vừa nghe có độc, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, hai đầu lông mày nồng đậm lệ khí. Chỉ có Tiểu Ái, lúc nghe được Lôi Bằng nói có độc, khóe môi cười lạnh càng đậm, đưa tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vết thương ở trên bụng hắn, thu hồi ngón tay dính máu tươi của Lôi Bằng lên trước mũi ngửi ngửi.

"Như thế nào? Có thể giải được không?" Cho dù Lôi Dương có tỉnh táo cơ trí, cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, đối mặt người thân duy nhất bị thương lại trúng độc, cũng khó mà bảo trì lãnh ý.

"Tài năng thấp kém." Tiểu Ái cười lạnh, phun ra bốn chữ.

Nghe vậy, Lôi Dương mới xem như yên tâm.


"Đại ca, nói một lần chuyện đã xảy ra, một năm một mười, một chữ không thiếu." Lôi Dương mở miệng. Mặc dù Lôi Bằng muốn giấu giếm, cũng biết mình lừa gạt không nổi nữa, chỉ đành phải một năm một mười nói hết chuyện đã xảy ra.

"Là người Thương Khung Các, bọn họ khinh người quá đáng, thương tổn mấy người Dạ Môn chúng ta, còn ra miệng nhục mạ Thất Thất, ta nhịn không được mới ra tay..."

Từ trong miệng Lôi Bằng, đám người Lôi Dương biết được chuyện đã xảy ra.

Các chủ Thương Khung Các là Thương Ngọc Tuyền, từng có chút đụng chạm với Dạ Thất Thất. Thương Ngọc Tuyền làm nhân vật phong vân trong học viện cũng không bỉ ổi đến nỗi làm khó làm dễ bọn họ. Động thủ với bọn họ là người khác, mà một loạt âm mưu nhằm vào Dạ Môn, lại do cùng một người thiết kế, nàng chính là - - Dạ Vi!

Hết chương 296.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui