Editor: ChieuNinh
Nghe vậy, trong nội tâm Dạ Thất Thất cười lạnh.
Xem đi, cũng biết ngay là không có chuyện tốt, cảm tình trước đó là đào hố sẵn chờ nàng đây!
Cái gì mà ân cứu mạng, cái gì mà cho ta mười năm, đều là ngụy trang, mục đích thực sự đều ở phía sau!
Nhìn trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần yêu tà của Hàn Thu, Dạ Thất Thất lại không dậy nổi nửa phần thưởng thức. Với nàng mà nói, Hàn Thu thật sự chỉ giống như một gốc cỏ độc có bề ngoài xinh đẹp đẹp mắt, chỉ nhìn từ xa mà thôi, không thể đến gần, nếu không nhất định sẽ bị độc đến thê thảm vô cùng, thậm chí quăng luôn tính mạng.
"Như Hàn huynh mong muốn, hai ngày sau, nhất định Hàn huynh có thể thấy được bóng dáng của tại hạ ở trong trận thi đấu tuyển chọn của Thủy gia." Dạ Thất Thất duỗi ra bàn tay trắng nõn, động tác hào phóng, thần thái tự nhiên cầm lấy ấm trà, rót đầy nước trà trong chén trước mặt Hàn Thu, rồi sau đó mới thêm đầy nước trà trong chén của mình, nâng chung trà lên cười nhạt một tiếng, nói: "Chuyện hôm nay, đa tạ Hàn huynh ra tay, tại hạ lấy trà thay rượu kính Hàn huynh một ly. Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi và ta còn có thể có nhã hứng ngồi xuống thưởng thức trà như thế."
Nói xong, trước khi Dạ Thất Thất uống cạn chén trà nóng hổi, nhẹ nhàng thổi ra một hơi vào trong chén trà, vốn là nước trà nóng hổi lập tức trở nên có nhiệt độ vừa phải, nàng mới uống một hớp.
Hàn Thu nhìn nàng thật sâu một cái, không nói lời nào, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, sẽ không quấy rầy Hàn huynh, cáo từ!" Nói xong, Dạ Thất Thất chắp tay hướng tới Hàn Thu, đứng dậy muốn rời đi.
"Chậm đã!" Hàn Thu đột nhiên lên tiếng ngăn cản Dạ Thất Thất muốn rời đi, lông mày cau lại, trong mắt mang theo vài phần do dự và vẻ rối rắm, dừng lại một lát, rồi mới mở miệng nói: "Thủy gia không có đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, nhớ lấy, nghĩ kỹ rồi mới làm!"
Dạ Thất Thất: "..."
"Đa tạ Hàn huynh nhắc nhở, cáo từ!" Hàn Thu nhắc nhở đối với Dạ Thất Thất mà nói, không có chút ý nghĩa nào.
Thủy gia có thể thành một trong năm đại gia tộc của Xích Hỏa đại lục, sẽ đơn giản sao? Đáp án này, sợ là ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể trả lời được, Hàn Thu là đang giễu cợt nàng còn không bằng đứa bé ba tuổi sao?
Không thể không nói, thời điểm lúc ngươi nhìn một người không vừa mắt, cho dù hắn nói cái gì thì theo ý của ngươi đều là ác ý.
Giống như Hàn Thu và Dạ Thất Thất.
Đến tột cùng mục đích trong lòng Hàn Thu là cái gì cũng không ai biết được, nhưng câu nhắc nhở của hắn tuyệt đối là không hề có ác ý, thậm chí là do dự hết lần này đến lần khác mới quyết định nhắc nhở nàng. Nhưng mà nghe vào trong tai Dạ Thất Thất, chẳng những không có chút cảm kích nào cũng thôi, thậm chí còn vặn vẹo ý tứ của hắn như thế.
Nếu như Hàn Thu biết được suy nghĩ trong nội tâm Dạ Thất Thất, không biết sẽ có phản ứng gì? Chỉ sợ khuôn mặt tuấn mỹ luôn mang nụ cười ôn nhuận cũng không cách nào tiếp tục được nữa!
Sau đó không lâu, Dạ Thất Thất mới hiểu được hàm nghĩa câu nhắc nhở này của Hàn Thu, đáng tiếc, lúc ấy đã muộn!
Sai lầm lớn đúc thành, bi kịch không cách nào vãn hồi, hối hận lại có ý nghĩa gì?
...
Cùng lúc đó, ở Xích Hỏa học viện.
Lúc Dạ Thất Thất rời khỏi Xích Hỏa học viện, giao cho đám người Phong Tháp Tháp một nhiệm vụ, để cho bọn họ ở trong học viện Xích Hỏa bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.
Phong Tháp Tháp trời sinh tính nhát gan, nhưng đầu óc rất tốt, nhất là đối tiền tài vô cùng nhạy cảm.
Lôi Bằng là chiến sĩ trời sinh, đầu óc ngu si, trời sinh thần lực, thích hợp xông pha chiến đấu.
Mặc dù đôi mắt của Lôi Dương không thể thấy mọi vật, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến chỉ số thông minh của hắn, vì làm người cố vấn trong cái đoàn thể này, tồn tại của Lôi Dương tuyệt đối còn khủng bố hơn so với mười cao thủ Thiên giai.
Tiểu Ái trời sinh tính hào sảng tùy hứng làm liều, lai lịch thần bí, công pháp đặc biệt, một đôi mắt đẹp thật giống như có thể nhìn thấu lòng người, nàng có thiên phú dị bẩm, tồn tại khả năng đặc biệt nhận biết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...