Editor: ChieuNinh
"Ngươi... Ngươi..." Đại trưởng lão chỉ Dạ Thất Thất, sắc mặt một trận xanh một trận tím.
Dạ Thất Thất lạnh lùng quét đám người Đại trưởng lão một cái, nhếch môi, cười lạnh: "Ta một người tu vi Địa Giai trung kỳ, bắt nạt hai vị trưởng lão Thủy gia các ngươi có tu vi Tôn Cảnh, còn khi dễ mười mấy tên đệ tử Thủy gia tu vi thấp nhất đều là Địa Giai đỉnh phong. Lại quá đáng hơn là, còn mạnh mẽ phá vỡ chí bảo trấn tộc Thủy gia, đại trận Thiên Uyên Vô Cực. Hành vi của ta quá phận, ta khi dễ bọn họ, khi dễ toàn bộ Thủy gia, ta có tội... ... Ha ha ha... Không được, ta không chịu nổi, ta cười đến bụng cũng đau! Đại trưởng lão vĩ đại, bây giờ ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào đây? Muốn ta đi an ủi bọn họ sao? Hay là ngươi cảm thấy ta cần phải đi trên đường mua vài cây hồ lô ngào đường trở lại thì càng có thành ý..."
"Phốc!"
"Phốc phốc!!"
Tiếng bật cười liên tiếp tuôn ra, mọi người cũng nhịn không được nữa, bị giọng điệu quái gở của Dạ Thất Thất chọc cười.
Đối với tiếng cười của mọi người, sắc mặt tất cả người của Thủy gia đều trở nên rất khó coi!
Vũ nhục!
Đây là trần trụi nhục nhã!
Ở trước mặt mấy trăm người, "Thủy Đình" cứ như vậy mà giẫm lên thể diện Thủy gia ở dưới chân, tùy ý chà đạp.
"Phốc!" Đại trưởng lão bị tức đến phun ra một búng máu lần nữa!
"Đại trưởng lão..." Thủy Vô Nhai vội vàng đỡ Đại trưởng lão, lại bị Đại trưởng lão vung tay ném đi: "Cũng là con trai tốt ngươi nuôi dưỡng."
Đây là Đại trưởng lão trần trụi giận chó đánh mèo, nhưng mà Thủy Vô Nhai không tức giận chút nào, bởi vì tất cả tức giận của hắn toàn bộ đều đặt ở trên thân thằng con bất hiếu.
"Đại trưởng lão, chuyện này giao cho ta xử lý, nhất định ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện..." Về phần dùng phương pháp gì xử lý, Thủy Vô Nhai chưa nói, Đại trưởng lão cũng không có hỏi. Không biết lúc nào thì Thủy Vô Nhai và Đại trưởng lão bí mật đạt thành nhận thức chung?
Đại trưởng lão sâu sắc nhìn Thủy Vô Nhai một cái: "Như thế cũng tốt, hãy nhớ lời ngươi nói, chuyện này ta có thể làm chủ đáp ứng ngươi."
"Đa tạ Đại trưởng lão!" Sắc mặt Thủy Vô Nhai tràn đầy vui mừng nói lời cảm tạ với Đại trưởng lão.
...
Ở một bên đám người Dạ Thất Thất căn bản nhìn không hiểu nội dung Đại trưởng lão và Thủy Vô Nhai nói chuyện với nhau là có ý gì, nhưng mà đối với Dạ Thất Thất mà nói, biết rõ hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.
"Thủy Đình, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hoặc là cùng ta trở về Thanh Long Thành, hoặc là, ngươi cũng đừng hối hận." Thủy Vô Nhai đứng ra, nhìn Dạ Thất Thất lạnh lùng nói.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Thủy Vô Nhai, tràn đầy tự tin làm Dạ Thất Thất cau lông mày lại. Chẳng lẽ Thủy Vô Nhai còn có lá bài tẩy gì chưa dùng đến hay sao?
Nghĩ thì nghĩ, Dạ Thất Thất không có nghĩ tới muốn nhượng bộ chuyện này một chút nào: "Ta nói rồi, Thủy gia Thanh Long Thành chính là địa phương ăn thịt người, ta không thể nào đi theo ngươi. Ngươi muốn làm cái gì, cứ việc phóng ngựa đến đây, Dạ... Cũng toàn bộ tiếp chiêu." Thiếu chút xíu nữa, Dạ Thất Thất liền theo thói quen tính nói ra tên của mình.
Cũng may, cuối cùng bị nàng cứng rắn nén trở lại.
Viêm Minh bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt sâu không thấy đáy thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng sủng ái.
"Ngươi tự mình muốn chết, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, không niệm tình cha con!" Vừa dứt lời, trong tay Thủy Vô Nhai nhiều thêm một bình ngọc trong suốt. Trong bình, chứa hai con sâu mũm mĩm màu trắng bạc, đỉnh đầu có râu dài, mà chúng nó, đang cố gắng xơi tái thân thể một con sâu khác.
Đây là... Cổ trùng?
Dạ Thất Thất nhìn thấy con sâu ngọ đang nguậy trong bình ngọc, đột nhiên trong đầu thật giống như bị cái gì đâm trúng, đau quá!
Cổ trùng, ngọ nguậy, sâu... Phản bội, lợi dụng...
Rất nhiều hình ảnh như phi ngựa thật nhanh chợt lóe qua ở trong đầu nàng, lượng tin tức khổng lồ làm cho đầu nàng đau muốn nứt ra, thống khổ không chịu nổi.
Lưu Kim huyễn cổ, cổ trùng ký, đồng quy vu tận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...