Editor: ChieuNinh
"Phốc!" Nước Dạ Thất Thất mới vừa uống vào trong miệng trực tiếp phun ra, Đường Nhu ở trước mặt nàng trong nháy mắt thành người bị hại.
"Bán đứng ta?" Dạ Thất Thất trừng to mắt, đầu ngón tay móc móc lỗ tai, nàng vừa rồi có nghe lầm hay không? Giống như nghe nói, có người coi nàng như tiền đặt cược mà bán đi? "Bán cho người nào? Đến, nói với ta một chút, ta cũng muốn biết giá trị của mình được bao nhiêu tiền?" Hai tròng mắt Dạ Thất Thất híp lại, đưa tay ôm cái cổ Đường Nhu, giống như cười mà như không nói.
Hít... Đột nhiên Đường Nhu rùng mình một cái, cảm giác sống lưng lạnh cả người!
Vì cái gì đột nhiên nàng lại cảm giác được một cỗ sát khí vậy? Cảm giác thật là khủng khiếp!
"Ách, cái kia, Thất Thất ngươi đừng nghe Viên Viên nói lung tung, ta làm sao có thể làm ra cái loại chuyện không trượng nghĩa đó? Đường Nhu ta lại là người trọng nghĩa khí nhất, ngươi đừng nghe nàng oan uổng ta." Đường Nhu bị Dạ Thất Thất nhìn đến chột dạ trong lòng, vội vàng vỗ ngực bảo đảm, lại hung hăng trợn mắt nhìn Viên Viên Viên một cái, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nàng: "Ngươi đừng nghĩ châm ngòi ly gián, ta và Thất Thất tình cảm chặt chẽ không rời, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi khích bác, ngươi người đàn bà xấu này..."
Viên Viên Viên nhướn mày, người này có hiểu cái gì gọi là lôi kéo chiến hữu hay không? Lúc này, nàng còn dám đắc tội với mình người duy nhất có thể trợ giúp nàng, quả thật là ngu xuẩn đến bất trị.
Đường Nhu cũng không biết ý tưởng trong nội tâm giờ phút này của Viên Viên Viên, nếu không nàng tuyệt đối sẽ ôm lấy chân của nàng (VVV) chết sống không buông tay.
"Ta là nữ nhân xấu?" Đáy mắt Viên Viên Viên thoáng lóe qua hứng thú trò đùa dai, nghiêng đầu không để ý ánh mắt Đường Nhu cầu xin tha thứ, nói ra: "Một canh giờ trước, có người đánh cuộc, ngươi có xuất hiện ở hiện trường trận thi đấu lớn phân viện so đấu hay không. Có người nói ngươi sợ hãi La Ẩn, khẳng định không dám ra mặt, nhưng mà người nào đó tức giận, trực tiếp nhảy ra kêu ngươi nhất định sẽ xuất hiện. Nếu như đến lúc đó ngươi không xuất hiện, có người sẽ phải cởi hết đồ chạy ba vòng vây quanh học viện, vừa chạy vừa hô tên người nào đó, nói người nào đó là phế vật, là háo sắc..."
"Phốc!" Lần này, thiếu chút nữa Dạ Thất Thất phun ra máu.
Dạ Thất Thất thật đúng là không nhìn ra, Đường Nhu tiểu cô nương nhiệt huyết như vậy...!
Nàng thật đúng là dám chơi đùa, sẽ không sợ chính mình thực không để ý nàng, chẳng lẽ nàng đến lúc đó thật phải cởi hết chạy ba vòng vây quanh học viện hay sao?
Cũng không biết ngu xuẩn có thể lây bệnh hay không? Hiện tại Dạ Thất Thất nghiêm trọng lo lắng, thời gian dài mình ở cùng một chỗ với cái cô nương ngu xuẩn như vậy, sớm chiều gặp mặt, có thể chịu ảnh hưởng của nàng mà trở nên thẫn thờ hay không?
Đây rõ ràng chính là La Ẩn tìm người nhằm vào nàng mà đào hố, cũng là cô nương Đường Nhu ngu xuẩn sẽ mắc mưu, Viên Viên Viên thông minh so với nàng không chỉ gấp mười rồi.
"Viên Viên, đột nhiên ta nhớ tới, ta đáp ứng phó viện trưởng đi đến chỗ của hắn một chuyến, có lẽ trong năm ba ngày sẽ không trở về, mấy ngày này ngươi cũng không cần mang cơm cho ta." Đột nhiên Dạ Thất Thất nghiêm trang dặn dò với Viên Viên Viên. Sau đó đứng dậy, rất nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Đường Nhu, nói: "Nén bi thương! Ta sẽ ở ký túc xá chuẩn bị tốt quần áo mới cho ngươi, ăn mừng ngươi trùng sinh (sống lại)."
Nói xong, Dạ Thất Thất nháy mắt với Viên Viên Viên, liền xoay người muốn rời đi.
Trong nháy mắt Viên Viên Viên hiểu Dạ Thất Thất đây là cố ý hù dọa Đường Nhu, nàng vui khi việc thành công, ai bảo người nào đó ngu xuẩn tới như vậy? Nên cho nàng chút dạy dỗ.
Nhưng mà, còn có một chuyện khác có nên nói hay không?
Viên Viên Viên hơi chút do dự một lát, không nói ra sự kiện kia, phỏng đoán người nào đó còn có thể còn dư lại nửa cái mạng, nếu nói ra sự kiện kia, có lẽ người nào đó sẽ chỉ còn thoi thóp rồi.
Nói, hay là không nói? Viên Viên Viên đang ở trong do dự rối rắm.
"A - - không cần vứt bỏ ta mà! Thất Thất, nữ thần của ta, ngươi chính là nữ thần của ta, ngươi nhất định không thể vứt bỏ ta mà! Ta không phải cố ý, ta là bị giận đến hồ đồ mới đáp ứng yêu cầu những người kia. Ta không phải cố ý tặng ngươi cho Viêm Minh đạo sư, là hắn quá giảo hoạt..." Đường Nhu bổ nhào đi qua ôm eo Dạ Thất Thất, kêu thảm thiết không ngừng.
Ai!
Viên Viên Viên nâng trán, lắc đầu thở dài.
Hết thuốc chữa, cái gì gọi là tự tìm đường chết? Nhìn, đây là ví dụ điển hình.
Đường Nhu ơi Đường Nhu, ngươi thật sự là ông cụ treo cổ, muốn chết hả!
Lần này, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm, cũng không thể nào cứu được ngươi, ngươi, tự cầu nhiều phúc đi!
Trời làm bậy, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống à! Lắc đầu, Viên Viên Viên hết sức tự giác rời đi cái gian phòng bị sát khí vây quanh, miễn cho trâu bò đánh nhau mình bị ngộ thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...