"A? Vì cái gì? Trở nên mạnh mẽ cũng không phải nói một chút ngoài miệng là có thể làm được, con đường cường giả so với trong tưởng tượng của ngươi còn muốn khó khăn hơn nghìn lần vạn lần, ngươi không hối hận?" Đáy mắt Dạ Thất Thất có chút tán thưởng, nàng sớm nhìn ra Phong Tháp Tháp rất có linh tính, chỉ là tính cách quá nhu nhược. Nếu muốn mài dũa ngọc thô chưa được mài dũa thành mỹ ngọc, quá trình cũng phi thường gian nan.
Nhưng bất kể như thế nào, trước mắt rốt cục hắn đã bước ra bước đầu tiên, cũng là một chuyện tốt.
Người, nhất định nàng sẽ cứu!
Chỉ là, không phải là hiện tại.
Nàng nhìn ra được người nọ cũng không phải là hạng người đoản mệnh, tái ông mất ngựa làm sao biết không phải phúc, giờ phút này bị nhục nhã biết đâu là một chuyện tốt.
(TÁI ÔNG THẤT MÃ _ Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường là một câu chuyện về một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: 'làm sao biết đó không phải là cái phúc?' Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là họa. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.)
Đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua một tia sáng tính kế, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau... Thủy Thanh Ngạo, chúng ta chờ mà xem một chút ai mới là hoàng tước cuối cùng kia!
...
"Không hối hận! Ta không cần làm phế vật bị loại bỏ, ta không muốn lại bị người khi dễ, ta... Ta muốn trở nên mạnh mẽ!" Phong Tháp Tháp cắn môi dưới, đôi mắt trong suốt sáng sủa nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Thất Thất, ta biết rõ ngươi rất lợi hại, ngươi có thể giúp ta không?"
Đúng là Dạ Thất Thất đang chờ những lời này của hắn, há lại cự tuyệt chứ?
Nàng không biết thiên mệnh theo lời Lão Phong Tử sư phụ là vật gì? Nhưng nàng biết một chút, vô luận muốn làm cái gì, đều không thể rời bỏ nhân tài, nàng cần bồi dưỡng thành viên nòng cốt của mình, bằng hữu mà mình có thể tín nhiệm phó thác.
Mà Phong Tháp Tháp đơn thuần, tự nhiên là vào trong mắt của nàng.
Mà ngay cả chính bản thân Phong Tháp Tháp cũng không biết, hôm nay quyết định này của hắn sẽ mang đến nhân sinh ngày sau của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào!
"Đương nhiên, đừng quên ngươi còn thiếu ta một trăm kim tệ, ngươi lấy thân gán nợ, hiện tại ngươi là người của ta đấy!" Nhắc tới cái gọi là nợ nần một trăm kim tệ kia, chính Dạ Thất Thất cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa nghe câu 'Hiện tại ngươi là người của ta đấy!' của Dạ Thất Thất, trong nháy mắt Phong Tháp Tháp đỏ mặt.
Một câu nói làm Phong Tháp Tháp mặt đỏ tới mang tai, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm giác thành tựu tăng lên gấp bội. Nhưng không đợi nàng cao hứng đã có người ghen tị, theo tay vung lên, một trận gió cuốn Phong Tháp Tháp trở về vị trí trước đó.
Dạ Thất Thất: "..." Trừng mỗ yêu nghiệt một cái, bày tỏ đã vô lực châm chọc.
Viêm Minh công khai độc chiếm vị trí bên cạnh Dạ Thất Thất, cùng nàng cùng tồn tại mà đứng. Hai tay tự nhiên rủ xuống ở sau người, sợi tóc như mực, theo gió khẽ bay lên, một trận gió mát ngẫu nhiên lướt qua, thổi đầu tóc dài đen như mực của nàng tới trước ngực hắn...
Viêm Minh cúi đầu, trong mắt mỉm cười, tùy ý để tóc của nàng nhẹ nhàng lướt qua trước ngực hắn, trong nội tâm truyền đến cảm giác tê tê dại dại, trái tim yên lặng vạn năm từ từ khôi phục sinh mệnh lực, bắt đầu nhảy lên dồn dập.
...
Vương Tu Vân bị Thủy Thanh Khuynh bằng mọi cách nhục nhã, oán hận đan xen, gò má sưng đỏ, khóe miệng tràn đầy vết máu, chật vật không chịu nổi.
Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện chết ở trong bụng Thanh Lân Giao, cũng không muốn bị Thủy Thanh Khuynh nhục nhã như thế!
"Còn dám trừng ta? Xem bổn tiểu thư ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!" Đáy mắt Thủy Thanh Khuynh thoáng lóe qua oán độc, trong tay nhiều thêm một cây chủy thủ, khuôn mặt dữ tợn đặc biệt đáng sợ.
"Độc phụ - - "
Trong mắt Vương Tu Vân tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn nàng ta, từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ tràn đầy hận ý.
"Keng!"
Một cục đá bay ra ngoài đánh lệch chủy thủ trong tay Thủy Thanh Khuynh, xẹt qua gò má Vương Tu Vân, lưu lại một vết thương sâu tới xương ở trên mặt hắn.
"Giữ lại cho hắn một mạng, ta cần dùng." Thủy Thanh Ngạo toàn thân ngạo khí đi ra, ngồi ở đầu vai là Hỏa Hồ Ly nhỏ toàn thân màu đỏ rực, đi lên trước quét nhìn một cái Vương Tu Vân chật vật không chịu nổi, khóe môi gợi lên nụ cười hung ác nham hiểm.
"Hừ!" Thủy Thanh Khuynh hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu tránh ra.
"Như thế nào, nhìn thấy ta hết sức giật mình sao?" Thủy Thanh Ngạo từ trên cao nhìn xuống Vương Tu Vân toàn thân chật vật, khóe miệng mang theo vài phần mỉa mai.
Vương Tu Vân từ trên mặt đất đứng lên, mặt mũi tràn đầy máu tươi, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Thủy Thanh Ngạo, đột nhiên nở nụ cười: "Là ngươi, đây hết thảy đúng là ván cờ ngươi bố trí! Hay cho một chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, lợi dụng chúng ta giao đấu Thanh Lân Giao, ngươi ở trong bóng tối ngồi thu ngư ông đắc lợi, quả nhiên là giỏi tính toán!"
"Không hổ là người đa mưu túc trí của Hỏa Kỳ Vân, quả nhiên đủ thông minh!" Đáy mắt Thủy Thanh Ngạo hiện lên tán thưởng, nếu có thể thu Vương Tu Vân cho mình dùng, đối hắn mà nói lợi nhiều hơn hại: "Nếu như ngươi nguyện nhận ta làm chủ nhân, hôm nay ta liền thả ngươi rời đi, như thế nào?" Đổi lại mà nói, nếu như Vương Tu Vân không nhận thức hắn là chủ, vậy hôm nay hắn liền không mệnh rời khỏi nơi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...