Editor: Tương Ly
Dạ Thất Thất bối rối...
Ở một giây Viêm Minh ôm lấy nàng hôn lên nàng kia, cả người nàng triệt để ngẩn ngơ!
Đầu óc trống rỗng, thậm chí quên mất phản kháng, tùy ý để cho môi của hắn bá đạo hôn lên chính mình.
Yên lặng!
Mọi người đứng nhìn xem một màn này, tất cả đều kinh hãi đến ngây ngẩn!
“Bốp - -” một lúc lâu sau, một tiếng tát vang dội mang mọi người từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
Gò má Dạ Thất Thất đỏ bừng, trong mắt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn Viêm Minh, cảm thấy một cái tát vẫn không đủ, nàng nhấc chân hung hăng đá về hướng vị trí giữa hai chân hắn, lại bị Viêm Minh nhanh tay nhanh mắt đưa tay cầm mắt cá chân nàng.
“Lưu manh, khốn kiếp, mau thả ta ra...” Nếu ánh mắt có thể giết người, Viêm Minh tuyệt đối đã bị Dạ Thất Thất bầm thây vạn đoạn, lăng trì xử tử.
“Lộn xộn nữa ta liền hôn ngươi.” Đáy mắt Viêm Minh lóe tia xảo trá, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút tâm tình nào.
“Ngươi dám!” Dạ Thất Thất giận dữ trừng mắt hắn, bay lên trời, một chân khác hung hăng đá hướng bụng dưới hắn, cùng lúc đó, trên tay nàng cũng xuất hiện kiếm Tử Dạ, công kích cổ họng hắn, giở trò buộc hắn buông tay.
Viêm Minh tùy ý để nàng công kích, không trốn tránh chút nào, nhưng kiếm của Dạ Thất Thất chỉ còn cách cổ họng một cm thì bị ngăn trở, không có cách nào đâm thêm.
“Keng - - “
Viêm Minh duỗi ra hai đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, kiếm Tử Dạ giống như một cây gỗ yếu ớt, gãy thành tiếng!
Nhìn Tử Dạ kiếm bên cạnh chính mình thật lâu cứ như vậy bị bẻ thành hai đoạn, Dạ Thất Thất lập tức nổi trận lôi đình, nàng còn chưa kịp phát hỏa, đã cảm thấy cả thân thể bay lên trời, không đợi nàng kịp phản ứng, trên kiều đồn liền truyền đến một trận đau đớn...
*kiểu đồn: mông
“Họ Viêm, lão nương liều mạng với ngươi - -” Gầm lên một tiếng, Dạ Thất Thất giống như điên đánh nhau cùng Viêm Minh.
Thế nhưng hắn dám đánh cái mông của mình, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy yêu nghiệt này, trước cường hôn chính mình, sau lại bẻ gãy kiếm Tử Dạ của mình, hiện tại còn đánh mông mình- -
Nếu cái này có thể nhịn, thì còn gì không thể nhịn nữa, thúc có thể nhịn nhưng lão nương cũng không thể nhẫn!
Cái gì giữ hình tượng, tất cả đều đi gặp quỷ đi! Hiện tại nàng chỉ muốn thay trời hành đạo xử lý yêu nghiệt này.
“Nữ nhân, tiểu gia cho ngươi mượn đao, chém chết tên khốn kiếp này.” Tiểu phá hài chỉ sợ thiên hạ không loạn ném lưỡi hái lớn của mình cho Dạ Thất Thất, trong mắt lóe ra hào quang giảo hoạt như hồ ly.
“Chém chết ngươi tên khốn kiếp này, hôm nay lão nương muốn đem ngươi băm thành bánh bao thịt vụn...” Dạ Thất Thất mang theo lưỡi hái chém lung tung một trận, tu vi khôi phục cộng thêm việc nàng nổi giận nên tốc độ gấp hai bình thường, đuổi Viêm Minh đến tán loạn bốn phía.
“Khi nào thì ngươi trở nên khẩu vị nặng như thế?” Viêm Minh nhướn mày, trong thanh âm mang theo hàm ý khác.
“Nặng muội muội ngươi! Muội muội ngươi mới khẩu vị nặng, yêu nghiệt chết tiệt, hôm nay lão nương không băm ngươi thành thịt vụn rồi cho chính ngươi tự mình ăn thì lão nương không làm người!” Dạ Thất Thất tức giận đến hộc máu, sớm biết rằng tên khốn kiếp này có đức hạnh như thế này, thì lần đầu tiên gặp hắn nên nghĩ biện pháp xử lý hắn, cũng đỡ phải bây giờ mình bị khinh bỉ.
Yêu nghiệt?
Đáy mắt Viêm Minh lóe thoáng qua tia vui vẻ, trong nội tâm dâng lên một cỗ hoài niệm!
Năm đó Thất Thất cũng gọi hắn như vậy, xem ra, bất kể là không nhớ lại, rất nhiều thứ đều là ghi nhớ ở trong lòng, không cách nào thay đổi.
Có lẽ, làm cho nàng một lần nữa yêu chính mình cũng không có gì quá khó khăn.
“Thất Thất, đừng quên ngươi là thị nữ của ta, hành động này của ngươi là bắt nạt chủ, coi chừng ta trừng phạt ngươi.” Nhìn nàng tức giận đến bộ dáng giậm chân xù lông, trong mắt Viêm Minh vui vẻ càng đậm, chỉ là không người nào phát giác mà thôi.
“Muội muội ngươi mới là thị nữ! Cả nhà ngươi đều là thị nữ, ngươi nhẹ nhàng biến đi cho lão nương, lão nương không muốn gặp tên khốn kiếp lưu manh bại hoại ngươi, đời này ngươi đừng để cho lão nương bắt được. Nếu không lão nương gặp ngươi một lần chém ngươi một lần.” Đuổi theo nửa ngày không có đuổi kịp, Dạ Thất Thất dứt khoát không đuổi nữa, một tay chống nạnh, cắn răng nghiến lợi trừng mắt mắng một trận Viêm Minh.
“Chúng ta đi, đứng ở cùng một chỗ cùng loại người như vậy đều cảm thấy chán ghét.” Dạ Thất Thất hung hăng nhổ mấy bãi nước miếng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Viêm Minh bởi vì nàng nói những lời này, ánh mắt trầm xuống, tâm tình đúng lúc vừa chuyển lập tức biến mất.
Nguy rồi! Quân thượng tức giận, sắc mặt Kim Tử trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh toàn thân toát ra, hai chân phát run, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, “Quân thượng bớt giận, Dạ cô nương ngươi mau khuyên nhủ quân thượng đừng nóng giận...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...