Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Trước khi Dạ Thất Thất té xỉu, trong đầu tất cả đều là những hình ảnh quen thuộc lại xa lạ, trong tất cả hình ảnh đều là một người nam nhân làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Nàng không thấy rõ mặt người nam nhân kia, nhưng lại thật sâu nhớ kỹ ánh mắt của hắn!

Không có người biết rõ nguyên nhân sở dĩ Dạ Thất Thất té xỉu là bởi vì va chạm vào cấm chế trong đầu. Viêm Minh cũng không biết trong lúc vô tình mình biểu lộ ra tưởng niệm cùng thâm tình đối với nàng lại sẽ tạo thành phản ứng lớn như thế. Nhìn nàng cắn môi dưới, ánh mắt phức tạp mang theo khiếp sợ nhìn mình, trên mặt nàng là nhẫn nại thống khổ làm cho hắn đau lòng.

"Thất Thất..." Lôi Bằng trông thấy Dạ Thất Thất đột nhiên té xỉu, bất chấp âm hàn chi khí bá đạo trong cơ thể, lo lắng xông tới.

Viêm Minh ôm Dạ Thất Thất đột nhiên té xỉu vào trong ngực, lạnh lùng liếc Lôi Bằng một cái, ôm Dạ Thất Thất xoay người đi vào sơn động.

"Ngươi là ai? Mau thả Thất Thất ra..." Lôi Bằng nhìn thì thật thà phúc hậu nhưng hắn cũng không ngốc. Từ lúc nãy Dạ Thất Thất chủ động chào hỏi cùng thị đồng kia là có thể biết được bọn họ cũng không phải là không quen biết, hắn làm như vậy thật là có mục đích khác.


"Yên tâm, Dạ cô nương không có việc gì." Kim tử ngăn cản Lôi Bằng muốn xông lên, trông thấy sắc mặt hắn trắng bệch đổ mồ hôi lạnh, trên xương bả vai còn có một cái lỗ máu bị dao găm của hắn xuyên thấu. Tâm niệm vừa động, Kim tử duỗi tay đặt lên địa phương hắn bị thương, hút ra âm hàn chi khí trong cơ thể hắn.

Hy vọng sau khi Dạ cô nương tỉnh lại có thể nhìn vào việc mình kịp thời trị thương cứu người mà ở trước mặt quân thượng nói giúp hắn vài câu, để cho quân thượng có thể lưu lại một cái mạng cho hắn!

...

Trong sơn động, Viêm Minh nhẹ nhàng đặt Dạ Thất Thất trên mặt đất, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt thống khổ. Hắn thương yêu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lồng ngực kia là trái tim lạnh như băng vạn năm chưa từng ấm áp ở tại thời khắc này trở nên nóng rực, cuồng loạn không ngừng.

Thất Thất... Thất Thất của hắn, nữ nhân hắn yêu tìm kiếm hơn vạn năm, cả đời chấp nhất của hắn!

Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu hắn liền xuất hiện trên đỉnh Tuyết Sơn, nàng một thân quần áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, sợi tóc như tuyết, chân trần, hiu quạnh thê lương đi ở trên mặt tuyết, một mình nàng đối mặt những thứ thân nhân sài lang hổ báo, cả trái tim hắn đều đau đến níu chặt cùng một chỗ.

Hắn không hận nàng lỡ tay giết mình, hắn tuyệt không hận, trong lòng hắn chỉ có hối hận. Nếu không phải tại hắn không có nhanh chóng phát giác người Dạ thị tộc lòng muông dạ thú, làm sao bọn họ lại có cơ hội có thể lợi dụng?

Nghĩ đến nữ tử trên đỉnh Tuyết Sơn toàn thân đẫm máu đầu đầy tóc trắng kia, bi thương của hắn đến sắp hít thở không thông!


Dù cho đã qua vạn năm, hình ảnh kia vẫn như cũ vô cùng rõ ràng xuất hiện ở trong đầu hắn.

Mỗi lần nhớ tới, hắn đều đau đớn thấu tận tâm can!

Hắn hận chính mình không cẩn thận, làm cho nữ tử như tinh linh lại thương tâm như thế, một đêm đầu bạc, phải thương tâm đến đẳng cấp trình độ nào mới có thể một đêm bạc đầu?

Nàng là chấp niệm duy nhất của hắn, là sau khi hắn chết đi linh hồn không tiêu tan, liên tục đi theo nàng, chỉ muốn nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại sẽ có kỳ ngộ như thế, có thể lại có cơ hội tìm được nàng!

Viêm Minh từng nghĩ qua, nếu như không có lời nói lúc trước của người nọ, cho mình hy vọng, hoàn cảnh của mình sẽ như thế nào?


Vạn năm, vạn năm chờ đợi, vạn năm chấp nhất, cuối cùng hắn chờ được nàng, chờ được nàng rồi, tâm tình kích động làm cho thân thể Viêm Minh run lên nhè nhẹ.

"Thất Thất... Thất Thất của ta..." Viêm Minh thấp giọng gọi tên, trong giọng nói là nồng đậm thâm tình.

Tưởng niệm tựa như miệng cống không quản được, môt khi bị mở ra, sẽ không thể khống chế.

Giờ phút này Viêm Minh liền là như vậy, trong đầu hắn tất cả đều là vẻ mặt yêu kiều của Dạ Thất Thất. Cho dù gương mặt hiện thời của nàng cùng người trong trí nhớ hoàn toàn khác nhau, cũng không cách nào có thể ngăn cản sâu tận xương tủy của hắn đối với nàng là yêu thương và tưởng niệm cũng như thủy triều ùn ùn mà đến.

Không nghĩ giống như lần trước, rõ ràng là Thất Thất của hắn lại cứ phải làm như người xa lạ, trong đầu Viêm Minh tuôn trào một cái ý tưởng điên cuồng - - hắn muốn khôi phục ký ức của Thất Thất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui