Chẳng bao lâu sau, ngõ nhỏ nhà Hoàng Việt đã đầy ắp thực khách mộ danh mà đến, từ khách quen đến khách lạ, ba Hoàng Việt đã yêu cầu thợ ngay lập tức treo một tờ banner và một tấm bảng yêu cầu các khách nhân chỉ gọi một tô cùng phải ăn mặc sạch sẽ, tránh để cho các khách nhân khác phiền hà.
Hoàng Việt, bé Na cùng mẹ hắn, cô phụ bán cùng được điều động để giúp ba hắn bán phở, vì lượng khách nhân phải nói là rất đông, mọi người trực chờ ngay trong ngõ hẻm, nếu không phải vì gia đình Hoàng Việt giờ đây rất có sức nặng thì hàng xóm xung quanh đã than phiền với công an phường từ lâu rồi.
Chỉ trong vòng hơn một tiếng, Hoàng Việt và gia đình đã phục vụ hơn 500 lượt khách nhân, mọi người được yêu cầu phải ăn nhanh, ai nấy cũng không muốn để người khác chờ lâu nên rất hợp tác, trong những khách nhân này, cũng có một số người bán vé số, người nghèo khó, bọn họ ăn mặc tuy không sang trọng nhưng cũng khá nghiêm chỉnh.
Một số tên côn đồ đàn em của bang Hoàng Việt cũng đến phụ giúp canh giữ điều tiết quán phở, do đó cũng không có cảnh chen lấn vì ai nấy nhìn mấy tên côn đồ này cũng rất sợ khi mà bọn họ xăm mình khắp người và rất đô con.
“Ông, không được vào, về thay đồ đi!” Lúc này, gần đến phiên một vị khách, bên ngoài vang lên tiếng chửi mắng.
“Có chuyện gì?” Ba Hoàng Việt nghe được, liền vội vàng chạy ra, Hoàng Việt và bé Na cũng theo sát phía sau.
“Chú Phúc, ông này ăn mặc rách rưới quá, có cho vào không đây?” Một tên đàn em hỏi ý kiến ba Hoàng Việt.
Hoàng Việt chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, quả thật quần áo của ông này khá rách rưới, một số là do nhiều miếng vải chắp vá vào, chắc hẳn hoàn cảnh của ông ấy rất khó khăn, đi theo sau ông ấy còn có hai bé gái, trông mặt mũi lem luốc, bẩn thỉu, quần áo cũng rất rẻ tiền, trên mặt không còn nét ngây thơ hồn nhiên phù hơp với lứa tuổi mà có vẻ giày dặn chín chắn.
“Chú ơi, cho con với ba con vào ăn đi, bọn con chờ hơn một tiếng, đã đói lắm rồi!” Đứa bé gái lớn hơn nài nỉ.
Ba Hoàng Việt tỏ ra hơi khó xử, cho mấy người này vào chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến không khí và trải nghiệm của thực khách trong quán, ông cũng có chút do dự, nhưng những thanh âm tiếp theo vang lên làm ba Hoàng Việt lập tưc ra quyết định:
“Chú Phúc, cho bọn họ vào đi, cũng không hôi lắm!”
“Đúng đó chú Phúc, nhìn mấy người này tội quá!”
“Bọn tôi chịu được, không sao đâu!”
Đứa bé và người đàn ông nghe vậy lập tức mừng rỡ quét nhìn xung quanh rối rít cảm ơn: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!” Ông mừng đến rơi cả nước mắt.
“Được, mời cha con anh vào dùng Phở!” Ba Hoàng Việt cười hiền hòa, Hoàng Việt cũng tranh thủ múc phở cho ba cha con, hắn cố ý cho thêm nhiều thịt, vì nhìn hai đứa bé gầy gò ốm yếu trông rất tội, nếu chúng nó được ăn mặc sạch sẽ chắc cũng là những đứa trẻ rất đáng yêu a!
Lúc này Hoàng Việt mới nhìn kỹ hơn người đàn ông này, thì thấy trên người ông ta mang một cái túi xách, trong đó đựng mấy xấp vé số, xem ra cũng là một người rất khó khăn, hắn tự nhủ chút nữa mình phải giúp đỡ cho người đàn ông này một ít tiền, hy vọng ông ta có thể giúp cho mấy cháu được ăn học đầy đủ.
“Anh ơi, anh đẹp trai quá hà!” Hai đứa bé gái trông thấy Hoàng Việt thì liền mê ngay, nhưng cũng không dám tiến tới lại gần, có lẽ là do mặc cảm mình vừa xấu xí vừa ăn mặc bẩn thỉu.
“Hì hì, cám ơn các em!”
“Thế chị có xinh gái không?” Bé Na cũng liền hỏi.
“Có, chị xinh lắm, hihi!” Hai đứa trẻ đồng thanh nói, bé Na nghe vậy cũng xoa đầu hai đứa, làm hai đứa mừng tíu tít.
“Các cháu mau mau vào ăn Phở, sau này nếu muốn ăn cứ đến tiệm chú, chú cho ăn miễn phí, ha ha!” Ba Hoàng Việt tỏ ra vô cùng hào sảng.
“Wa, tốt quá rồi, hura, cảm ơn chú!” Hai đứa bé mừng rối rít.
“Cảm ơn anh, tôi không biết phải làm gì để báo đáp anh, xin anh nhận lấy năm tờ vé số này, chúc anh may mắn!” Ba của hai đứa trẻ lấy ra 5 tờ vé số, dúi vào tay ba Hoàng Việt, ban đầu ba Hoàng Việt còn không muốn nhận, nhưng ông ấy có vẻ như mình không nhận thì sẽ không bỏ qua, đành ậm ừ nhét năm tờ vé số vào túi.
Sau đó, Hoàng Việt bưng ba tô phở lên cho ba cha con, ba cha con này chọn ngồi vào một góc để tránh ảnh hưởng đến các khách nhân khác, sau khi ngửi thấy mùi tô phở ngon lành, hai đứa trẻ hiện rõ vẻ mê ly trên mặt, rõ ràng bọn nó đã rất lâu chưa được ăn phở rồi.
Hoàng Việt và bé Na nhìn hai đứa bé nhấp từng ngụm nước lèo mà trong lòng cũng thoải mái, nhìn mặt hai đứa nó là đủ biết hai bé gái này rất hài lòng, tuy rằng nước lèo có hơi nóng nhưng ba của hai đứa trẻ liên tục thổi cho con mình, không biết tại sao ông không dẫn mẹ của hai đứa đi cùng, Hoàng Việt thầm tiếc hận.
Hắn liền đi lên lầu, lấy ra một tấm phong bì, bỏ vào trong đó 10 tờ 500 ngàn, sau đó xuống dưới nhà, đưa cho người cha, nói:
“Con biếu chú chút tiền, hy vọng chú mua quần áo mới cho hai bé, lấy mà đóng tiền học phí cho cả hai!”
Hai đứa trẻ nghe vậy thì lập tức nói: “Anh ơi, bọn em không có được đi học... híc híc!” Nói đến cuối câu hai đứa liền tủi thân khóc òa lên.
“Ngoan... Ngoan... Đừng khóc, được rồi, anh sẽ giúp bọn em được đi học!” Hoàng Việt thấy vậy thì lập tức ân cần an ủi.
“Thật không anh?” Hai đứa bé gái nghe vậy thì mừng lắm, lập tức dụi dụi mắt, bé Na nhìn mà cũng cảm thấy rất thương tâm.
“Hai em yên tâm, anh hai của chị đã nói là sẽ làm được, nói là giúp hai em đi học thì nhất định sẽ giúp hai em được đi học!” Bé Na nói một cách rất chắc chắn.
“Híc...Dạ, em cảm ơn anh chị!”
“Em... em cảm ơn anh chị ạ!”
Hoàng Việt sau khi trấn an hai đứa nhỏ, sau đó lập tức lại lên trên lầu, lần này hắn bỏ vào trong phong bì 100 triệu, hẳn là số tiền này có thể tạm giúp gia đình này sống sung túc đi.
Người đàn ông nhận được phong bì, thấy phong bì này rất dày, thử mở ra xem thì hết hồn, lập tức nói: “Không, tôi không thể nhận được, số tiền quá lớn, cậu cầm lại đi!”
Hai đứa bé nghe vậy liền hoảng hốt, cũng thử chạm vào phong bì, quả thật là rất dày, mà còn là tờ polime 500 ngàn, phải biết chúng nó bán vé số cả ngày cũng chỉ kiếm được vài chục ngàn thôi a, mỗi ngày còn phải ăn cơm trắng với nước mắm đây.
“Không sao đâu chú, chú thấy con xe đằng kia không, con mua 3 tỷ, chút tiền này với con có đáng gì!” Hoàng Việt chỉ chỉ vào chiếc Môtô Ninja kawasaki, lúc này ngưởi đàn ông mới chú ý tới, một mặt cực kỳ ngưỡng mộ.
Ba Hoàng Việt lúc này đang ở quầy múc phở nghe được cũng chen giọng hô lớn: “Đúng đó, anh cứ nhận đi, nhà chúng tôi rất khá giả, sau này anh có tiền rồi thì trả lại cho chúng tôi cũng được, ha ha!”
“Vậy... vậy cảm ơn cậu rất nhiều... Sau này tôi nhất định sẽ trả đủ cho cậu!” Ba của hai đứa trẻ một mặt cảm kích nói, lau lau giọt nước mắt rơi trên má, ông không ngờ trên đời này còn có người tốt đến như vậy.
“Tốt rồi, chú cứ thong thả mà ăn, con còn chút việc phải lên phòng giải quyết, hai bé ăn ngoan nhé, sau này thường xuyên ghé nhà anh chơi, anh sẽ kèm hai bé học!” Hoàng Việt cười hì hì, hai đứa trẻ nghe xong mừng hết biết, được anh đẹp trai này dạy học ư, vậy thì còn gì bằng nữa cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...