Thanh Nguyên đại lục, Hắc Huyền Sơn, một chỗ cấm địa.
Có mấy người thanh niên mặc cẩm y, vừa nhìn đã biết là hạng người quyển quý, tụm năm tụm ba từng bước tiến lên, dường như lộ ra vô cùng cẩn trọng.
Người thanh niên đi đầu mình mặc hắc bào, lộ ra vô cùng nổi bật, không ngừng dặn dò đám người phía sau quan sát kỹ xung quanh, giống như thời thời khắc khắc phải bảo trì trạng thái nghiêm túc nhất.
“Thiếu chủ, thật sự trong sơn cốc này có một đầu Xuyên Sơn Ngao thành niên sao?” Đi ở phía sau cùng là một tiểu nam hài tuổi tác ước chừng mười ba, mười bốn, trên mặt còn không giấu nổi vẻ ngây thơ, nhưng những người xung quanh nghe tiểu nam hài này nói chuyện, cũng không ai dám lộ ra vẻ khinh thị, dường như đây là một thành viên quan trọng trong đội hình.
“Ân, tiểu Huy, lát nữa phải nhờ ngươi!” Thanh niên được gọi là thiếu chủ, cũng chính là hắc bào nhân đi đầu nhẹ giọng nói, sau đó, đoàn người tiếp tục tiến vào trong sơn cốc, không dám có một chút buông lỏng.
Trên đường đi, đoàn người này cũng không ít lần gặp phải dã thú, có điều đám dã thú này đều bị hộ vệ của người thanh niên mặc hắc bào đánh chết sạch, để lại mùi máu tanh, tuy vậy đám dã thú trong sơn cốc cũng dường như cảm nhận được đoàn người này đáng sợ, không dám men theo mùi máu mà tiến lại gần.
“Kiệt thiếu, men theo lộ trình, chắc khoảng chừng 2 ngày nữa sẽ vào được vùng trung tâm!” Một người hộ vệ lên tiếng nhắc nhở.
“Ân, lần này chúng ta đã chuẩn bị sẵn Thanh Linh đằng, lại thêm có tiểu Huy giúp đỡ, hy vọng có thể giết được con thú này, đến khi đó, chúng ta bán đi thi thể đầu Xuyên Sơn Ngao này cũng có thể kiếm được ba ngàn nguyên thạch!” Vị thiếu chủ tỏ ra khá vui vẻ, cười lạnh nói.
“Ha ha, may cho chúng ta, lần này xem ra Viên gia là làm áo cưới, cũng may thiếu chủ tướng mạo phi phàm, cưa đổ được Viên gia nhị tiểu thư, bằng không cũng khó mà biết được tin tức trong Hắc Huyền Sơn có một con Xuyên Sơn Ngao còn chưa lớn!”
“Hắc hắc, vẫn là thiếu chủ anh minh thần võ!”
Đám người tuy rằng vẫn cảnh giác, nhưng sau khi giết xong một lớp dã thú, lại có vài khắc thả lỏng, người thiểu chủ nghe vỗ mông ngựa cũng không ngừng khoái trá, đắc chí không thôi.
Đoàn người cứ thế chậm rãi tiến vào bên trong vùng trung tâm sơn cốc, tiến vào càng sâu, dã thú gặp phải cũng càng cường đại, tuy vậy, đám người này lộ ra vô cùng đáng sợ, khi mà có thể dễ dàng đánh chết những con dã thú trông cực kỳ khủng bố chỉ bằng vài nhát chém.
...
Vùng trung tâm sơn cốc, Hắc Huyền Sơn.
Trên bầu trời, chợt hiện ra một vòng xoáy, bỗng chốc, một thiếu niên tuổi tác ước chừng mười tám, hai mươi bỗng nhiên từ bầu trời rơi xuống, cùng rơi xuống còn có một con tiểu hắc cẩu, con tiểu hắc cẩu này chẳng hiểu sao không chút sợ hãi khi rơi từ trên trời, trông nó rất giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Người thiếu niên thì ngược lại, sau khi tiếp đất, một mặt lạ lẫm quét mắt nhìn xung quanh, trông thấy trong sơn cốc cây cối um tùm, không lộ ra có bao nhiêu nguy hiểm thì khẽ thở phào, nhưng cũng không được bao lâu, hắn liền cảm giác được có chút bất an, dường như sự vật quanh đây yên lặng đến mức có chút bất hợp lý.
“Kí chủ, ta đã cố gắng hết sức, ngươi tự mình lo liệu đi!” Trong đầu người thiếu niên vang lên thanh âm thì thào, lộ ra vô cùng đuối sức, không sai, người thiếu niên này không phải ai khác, chính là Hoàng Việt đến từ Địa Cầu.
Thiếu niên nghe được lời của hệ thống, cũng không vội nói gì, mới vừa rồi tiếp đất còn chút đau đớn, hơn nữa cảm giác khi xuyên không cũng quá hố người rồi chứ, vừa rồi hắn cảm giác như thân thể mình bị bóp nát vậy.
Thiếu niên cố gắng hít lấy từng hơi không khí ở vùng đất xa lạ này, trong lòng không khỏi động dung.
“Đây thật sự là Dị Giới sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, cảm thấy không khí ở nơi này thật sự không giống như tưởng tượng của hắn, vốn dĩ Hoàng Việt cho rằng ở nơi này không khí phải rất nhiều chất dinh dưỡng, tỷ như hít một cái liền khỏe cả ngày, nhưng hắn chỉ cảm thấy hơi chút ngột ngạt.
Hoàng Việt cũng không nghĩ thêm gì, nhìn qua con Bun ở kế bên, vừa rồi khi đáp xuống đất, hắn phải đỡ lấy nó, bằng không con chó cưng trong trạng thái ngủ say của hắn sợ rằng sẽ phải thịt nát xương tan.
Dù sao thì lực hút nơi đây cũng mạnh lắm a!
Nhưng nơi đây là đâu, hệ thống không thể giúp gì cho hắn sao?
Hoàng Việt tuy rằng rất muốn hỏi thêm hệ thống, nhưng hắn cũng biết hệ thống đã nói như vậy, hẳn là nó cũng bó tay hết cách.
“Được rồi, cẩn thận một chút, hy vọng tìm được một thôn xóm ở phụ cận!” Nghĩ nghĩ, Hoàng Việt quyết định chuẩn bị tiến lên.
Thật ra, Hoàng Việt cũng cảm thấy có chút may mắn, khi mà hắn không nhìn thấy Huỳnh Liên, cô gái đi tìm hắn lúc mới chuẩn bị xuyên không vừa rồi, xem ra cô ta vẫn là đang an ổn ở Địa Cầu rồi.
Nếu không thì, một khi cô ta bị đưa đến Dị Giới, chết trong miệng dã thú, Hoàng Việt sẽ phải áy náy chết mất thôi.
Nhưng còn chưa chờ Hoàng Việt kịp bình ổn tâm tình, hắn đã nghe vài tiếng thú rống gầm lên.
“Grào... Grào...”
“Á đù!” Hoàng Việt bật thốt.
“Thế này là sao a...” Hoàng Việt bó tay rồi, hắn cũng không dám đi đâu nữa, tốt nhất là chờ con Bun tỉnh lại, giúp hắn tìm đường, dù sao mũi chó vẫn là rất thính đấy, lại là động vật, có thể biết được chỗ nào thì có loại thú khác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình đường đường là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên, ít nhất ở nơi xa lạ này cũng phải có chút sức tự vệ, tuy rằng tiếng gầm gừ của những con thú kia nghe thì đáng sợ, nhưng dù sao cũng chỉ là loài thú bình thường, cũng khó mà giết nổi mình chứ?
Tuy rằng Hoàng Việt đã nghe hệ thống nói rằng ở Dị Giới, mọi thứ rất đáng sợ, có điều hắn cũng không cho rằng chúng nó có thể tiến vào Linh Điền Không Gian mà tìm hắn đâu.
Nên là, Hoàng Việt vẫn là rất tin tưởng.
Rằng mình có thể sống sót!
“RẦM....RẦM!”
Có điều, còn chưa chờ bao lâu, bỗng nhiên Hoàng Việt cảm thấy dường như mặt đất đang rung động mãnh liệt, nghe đâu đó giống như có một con dã thú khổng lồ không ngừng đạp xuống mặt đất, hơn nữa lại đang chuẩn bị tiến lại gần đây.
Con Bun dường như cũng không thể ngủ ngon được nữa, lờ mờ mở ra hai mắt, có điều trái ngược với Hoàng Việt đang rất lo lắng, nó lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Gâu... gâu!” Chú chó Bun sủa lên, thè lưỡi ra, làm Hoàng Việt cũng phải chú ý tới, nhưng chưa nhìn kỹ thì không sao, vừa nhìn kỹ, Hoàng Việt liền cảm thấy vô cùng chấn động.
Chỉ thấy lúc này, con Bun của Hoàng Việt, đã không giống như một loại chó cỏ Việt Nam bình thường nữa rồi, ngược lại mơ hồ trông nó giống như một giống chó ngao hung dữ, lại thêm tuy rằng Hoàng Việt cũng đã xem qua hình ảnh của giống chó ngao Tây Tạng, có điều con Bun lúc này trông oai vệ hơn cả giống chó đó rất nhiều a...
Tuy rằng khác biệt chỉ là rất nhỏ, không hoàn toàn giống như chó Ngao, nhưng Hoàng Việt cảm nhận được chú chó Bun của mình lúc này không chỉ đơn thuần là một con chó bình thường chỉ biết trông nhà giữ cửa nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...