Ta Vô Địch Lúc Nào Dịch


Bốn người họ ngồi ở những vị trí khác nhau.

Mà tình cờ thay Trương Thanh Nhàn lại ngồi gần khu bếp.

Nên mùi hương phảng phất ở đó cũng tương đối đậm đà.

Lúc này, khi Trương Thanh Nhàn nói hắn đã đột phá, ba người Mộ Dung Vân Hải đều sững sờ.

Sau đó, bọn hắn cũng dần phát giác được mùi hương thơm.

Tu vi của họn hắn, ngày càng tăng cao!Khả năng này, khiến không ít người sởn gai ốc.

Chỉ dựa vào mùi hương đã khiến cho tu vi tăng cao.

vậy những món ngon kia thì khủng khiếp cỡ nào!Ọt ọt.

Bốn người nuốt nước miếng cùng một lúc.

Sau khi biết, hương thơm này có thể đề cao tu vi, bốn người bọn hắn bắt đầu hít vào như điên, dốc sức liều mạng hít vào.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi của Mộ Dung Cung, bọn hắn cũng không dám ở trong phòng này mà làm loạn, bây giờ chỉ có thể cố gắng dùng sức hít thở.

Giành lấy mùi thơm!Trong đó, tu vi của Mộ Dung Cung cao hơn.

Lúc này, hắn thậm chí còn dùng tu vi của mình, đem linh khí bao phủ tất cả mùi thơm đang trôi nổi trên không khí, sau đó dùng mũi hút hết vào trong.

Trong chớp mắt, bốn phía không còn mùi thơm nào.


Mà sau khi, Mộ Dung Cung hút một lượng lớn mùi thơm, hắn cũng phát hiện tu vi của mình thật sự đã tiến bộ thêm một chút.

Lại thử mấy lần, hắn cảm thấy mình có thể đột phá đến Phân Thần kỳ!Thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Nhưng nụ cười thì trông rất hèn mọn và bỉ ổi.

Nhìn một màn độc chiếm mùi thơm vừa rồi, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Cung đang cười hết sức bỉ ổi, ba người Mộ Dung Vân Hải đều ngây người.

Trong ấn tượng của họ, Mộ Dung Cung luôn là một người nghiêm túc và cứng nhắc.

Làm sao có thể lại có một màn như thế?"Cha.

ngươi không thể vô sỉ như vậy! để lại một chút cho bọn ta!"Mộ Dung Vân Hải không thể chịu đựng được nữa, liền chửi rủa một tiếng.

Mộ Dung Cung thản nhiên nói: "Đợi ta đột phá đến Phân Thần, ngươi liền có một phụ thân Phân Thần kỳ, đủ để ngươi bay bổng trong mấy năm, cho nên đối với ngươi như vậy là có lợi, hiểu không?"Mộ Dung Vân Hải: "! "Những lời của phụ thân hắn cũng có chút đạo lý!Mà Trương Thanh Nhàn lúc này nhìn Mộ Dung Cung, hắn rốt cuộc cũng biết Mộ Dung Vân Hải vì sao lại vô sỉ như vậy rồi.

Hóa ra là do di truyền!Một lúc sau, Trần Bình An cuối cùng cũng bưng ra đồ ăn.

Vào lúc này, mùi thơm lại lần nữa đọng lại trong cả căn phòng.

Nhìn thấy Trần Bình An, Mộ Dung Cung liền kiềm chế bản thân.

Chỉ có thể lén lút hít mùi thơm, trong khi con mắt lại nhìn chằm chằm vào ba đĩa thức ăn ở trên bàn.

Ba món này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hắn có thể khẳng định trong đó nhất định có tiên dược!Bằng không, thì sao có thể dựa vào mùi thơm liền có thể khiến cho tu vi tăng lên!Mà lúc này, ba người Mộ Dung Vân Hải thấy Mộ Dung Cung không còn độc chiếm nữa, cũng không kiềm chế bản thân như Mộ Dung Cung, giờ phút này bọn hắn bắt đầu liều mạng hít lấy mùi thơm.

Bọn hắn thề sẽ phải bù đắp lại những gì đã mất.


Trần Bình An chứng kiến cảnh tượng này, cũng trở nên sững sờ.

Hắn cảm thấy may mắn vì mình không tu luyện.

Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, hình như tu vi tương phản lại với chỉ số IQ!Bộ dạng của ba người Mộ Dung Vân Hải bây giờ, tựa như bệnh hen suyễn thở hổn hển.

Quá cay con mắt rồi!Trần Bình An quay trở lại bếp lắc đầu, bỏ cơm vào thau cơm rồi cầm thau cơm trên tay bước ra ngoài.

Mà lúc này, nếu nhìn kỹ chắc chắn sẽ phát hiện ra một ánh sáng lờ mờ nhấp nháy qua nồi nấu trên giá đỡ nồi, như thể nó ẩn chứa nguồn năng lượng vô tận.

Trần Bình An thường nấu cơm dư khá nhiều để dùng phần cơm thừa cho gà ăn.

Một thau cơm lớn cỡ này, hắn cảm thấy hoàn toàn đủ cho năm bản thân mình ăn, thậm chí là nhiều hơn.

Hắn cũng chỉ làm ba món, nghĩ rằng Mộ Dung Vân Hải cùng những người khác là những người tu luyện có thể sẽ ăn nhiều hơn vài ngụm rồi sẽ ngừng ăn.

Suy cho cùng, người tu luyện như bọn hắn thì thường phải ăn những món cao lương mỹ vị của núi rừng, chắc sẽ không quen với những bữa ăn hàng ngày này.

Hắn đi ra đại sảnh, phát hiện bốn người Mộ Dung Cung đang lau nước miếng.

Giống như nhìn mỹ nữ không mặc quần áo, chằm chằm vào ba món ăn trên bàn.

Ngay lập tức, hắn bắt đầu hoài nghi liệu rằng bốn gia hỏa này vốn đã quen ăn sơn hào hải vị nhưng bỗng lại muốn thử một chút những món ăn tầm thường.

Với tư cách là chủ nhà, Trần Bình An đặt thau cơm bên cạnh, lần lượt mút đầy cơm vào từng bát cho Mộ Dung Cung và những người khác, sau đó nói: "Đều ăn đi, không cần phải khách khí, ta đã nấu rất nhiều cơm, đủ để cho tất cả đều phải no căng bụng.

"Bốn người cùng nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Tiền bối, khách khí không tốt sao?"Trần Bình An ôn hòa nói: "Có cái gì không tốt? cứ xem như là nhà mình là được rồi.


"Trong nội tâm Trần Bình An bây giờ đang cười hắc hắc, đồ ăn cũng không nhiều lắm, nhưng ngược lại cơm thì lại một đống, cho dù các ngươi không khách khí, thì ta cũng không tin các ngươi có thể ăn hết một nồi cơm khổng lồ như vậy.

Nghe vậy, cả bốn người đều nhìn nhau một phát, ý của tiền bối là muốn ban phát cơ duyên cho bọn hắn, cái lời vừa rồi giống như đang nói lên điều này! , các ngươi không sợ ta sẽ nổi giận sao.

.

!Vậy nếu làm theo lời tiền bối nói, thì có thể khiến tiền bối hài lòng?!"Được tiền bối, bọn ta tuyệt đối sẽ không khách khí!" Nghĩ đến đây, bốn người cùng nhau nói lên rồi ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu cầm đũa lên và gắp thức ăn với tốc độ cực nhanh.

Trần Bình An nhìn bọn họ bây giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tốc độ dùng đũa của Mộ Dung Cung là nhanh nhất, vừa kẹp được thức ăn đã liền đưa vào trong miệng.

Khi thức ăn mới vào trong cửa miệng, hai mắt hắn lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh lá cây.

Quá ngonn!Thơm và mềm, ngon và ngọt, đây là loại Thần Tiên mỹ thực nào!Không chỉ ăn rất ngon, mà chỉ cần cắn một miếng, hắn đột nhiên phát hiện trong bụng mình bùng nổ một cỗ Linh khí tinh khiết cực lớn.

Luồng Linh khí đặc biệt này cực kì dịu dàng, nhưng trong chốc lát toàn bộ đã bị đan diền hấp thụ!Phải biết rằng, khi nuốt đan dược hoặc Linh dược, đan điền chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ Linh khí, còn phần dược lực còn lại thì sẽ bị biến thành phế thải mà thải ra ngoài.

Nhưng hiện tại, luồng Linh khí khổng lồ kia đã bị hấp thụ hoàn toàn.

Đây là một loại Linh khí vô cùng tinh khiết và dày đặc.

Hắn cảm giác tu vi hiện tại của mình, đang tăng lên vô cùng nhanh.

Sắp rồi!Có dấu hiệu đột phá rồi!Ta ăn!!!Mộ Dung Cung ăn như điên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.

Bởi vì hắn phát hiện ba người Mộ Dung Vân Hải, còn đang ăn điên cuồng hơn hắn, ba người giống như ác ma, liều mạng đuổi theo bọn họ.

Mà Mộ Dung Cung cũng phát hiện ra tu vi bọn hắn đang điên cuồng tăng lên.

Mộ Dung Vân Hải đã đột phá cảnh giới, cũng giống như Trương Thanh Nhàn, bây giờ đều đã Nguyên Anh tầng mười rồi!Mộ Dung Tuyết sau khi ăn mấy miếng, cũng đã đột phá đến Nguyên Anh cảnh!Cái cảnh tượng này quá kinh khủng, vài ngày trước cháu gái mình còn đang ở Tích Cốc kỳ cơ mà!Đạt đến cảnh giới đó ở tuổi này, cho dù là toàn bộ vương quốc, cũng đã có thể nằm trong top 3 rồi!Tràn Bình An nhìn hành động của bốn người kia, giơ lên chiếc đũa, hắn trực tiếp hóa đá.


Cả người chết lặng.

Sau một hồi, dưới sự chứng kiến của hắn, ba dĩa thức ăn lập tức sạch bong.

Hơn nữa, cho dù một giọt nước cũng không còn!Mộ Dung Tuyết quá no dẫn đến chậm chạp không thể với tới đĩa đã thè lưỡi ra liếm, chỉ có thể ủ rũ nhìn ba người Mộ Dung Cung liếm sạch từng dĩa.

Trần Bình An da mặt co rút lại.

Hắn nhìn bốn người bọn họ, rất muốn nói, mấy ngày nay các ngươi không ăn cơm à?Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên đưa mắt vào trong thau cơm.

Bốn người Mộ Dung Cung ý nghĩ rất đơn giản.

Nếu thức ăn đã thần kỳ như vậy rồi, vậy còn cơm thì sao!Nghĩ đến đây, bốn người liền nếm thử.

Không nếm thử thì không sao, nhưng sau khi ăn vài miếng, đôi mắt bọn hắn lần nữa phát sáng.

Sau đó, bọn hắn cùng nhau nhìn vào thau cơm được đặt bên cạnh Trần Bình An.

Rồi đưa mắt ra nhìn nhau.

Trong đôi mắt chứa tràn đầy sát khí.

Chợt, bốn người lần nữa phát điên lên, điên cuồng ăn cơm trong chính bát mình.

Chỉ một lúc sau, cơm trong bát đã hết sạch.

Đồng thời giơ bát đến trước mặt Trần Bình An, có chút ngượng ngập nói: "Tiền bối, cái kia! ! Có thể xới cơm cho bọn ta được không?"Bọn hắn cách thau cơm xa, hơn nữa cũng không dám đụng đến thau cơm khủng bố kia, nên chỉ có thể thỉnh cầu Trần Bình An.

Nhìn miệng bốn người đều bị che kín bởi hạt cơm, Trần Bình An khóe miệng co rút lại.

Các ngươi quả thật là ma quỷ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận