Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn


Sở Tranh Tranh: "Chờ sau khi đại sư huynh tỉnh lại, nhìn thấy những món cao lương mĩ vị do chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng, nhân tính còn sót lại sâu trong nội tâm của hắn chắc chắn sẽ được thức tỉnh.

Đây là một bước nhỏ của chúng ta, cũng là bước lớn để mang lại hoà bình cho thế giới… Cố lên, liên minh người cứu rỗi!"
Sư Vân Tịnh: "..."
Hắn không rõ "nhân tính còn sót lại sâu trong nội tâm" là từ ngữ gì, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, ba người này định sẽ nấu cơm khi hắn bị bệnh, tạo bất ngờ cho hắn.
Đây là những sư đệ, sư muội hết ăn lại nằm, không cần mặt mũi của hắn à?
Từ trước tới giờ, nội tâm Sư Vân Tịnh vẫn luôn không sợ hãi, không chút gợn sóng, nhưng bây giờ lại có hơi rung động như gợn sóng nổi lên khi ném đá xuống nước.
Hắn theo bản năng mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy không nên phá hư kế hoạch của ba người bọn họ, thế là hắn nhắm mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đã như vậy, liền chờ bọn họ đi.
……

"Nóng quá! Mang bàn tới đây!"
"Bàn chưa dựng xong, để xuống đây trước đi.

Phòng bếp cách đây xa như vậy, sao thức ăn vẫn còn nóng được?"
"Ngươi thì biết cái gì." Sở Tranh Tranh thổi bàn tay đỏ do bị phỏng.

"Món móng heo nướng chocolate này phải ăn nóng, ta sợ nó nguội, nên cố ý để chiếc đĩa ngự kiếm, tự chạy tới đây."
Ngu Thù nghe vậy liền trố mắt ra: "...!Ngươi quả thật đã vất vả rồi, Tam sư tỷ."
Nửa ngày sau, dưới sự cố gắng của hai người và một con rối, cuối cùng cũng đã có được một bàn thức ăn.
Cũng không biết trước khi xuyên không, Sở Tranh Tranh sống trong bối cảnh xã hội ra sao, thực đơn nàng đưa ra ngược lại hoàn toàn với lẽ thường: Móng heo nướng chocolate, dưa chuột caramen, dâu tây sốt tương, quýt dưa hấu ngâm giấm…
Những món kiểu vậy nhiều vô số kể.
Triển Sơ phải tốn rất nhiều công sức, dưới sự chỉ điểm của nàng, cuối cùng đã phục chế được những món ăn truyền kỳ này.
Ngu Thù không khỏi tò mò: "Tam sư tỷ, ngươi học cách nấu những món ăn này từ đâu?"
Người xuyên không cũng được chia ra các vị diện khác nhau.
Có lẽ Sở Tranh Tranh đến từ một thế giới tận thế chiến tranh loạn lạn, mọi người chỉ cần có cái ăn đã là tốt lắm rồi, không có thời gian bận tâm tới hương vị, cho nên mới sinh ra nhiều món ăn cả màu sắc lẫn hương vị đều không có như vậy.
Sở Tranh Tranh ngước mắt nhìn lên, nổi u sầu và hoài niệm còn lưu luyến trong ánh mắt.
Nàng nói: "Năm xưa ta đi du lịch bốn phương, từng tới một thị trấn nhỏ tên là Nhà Ăn Trường Học.


Đầu bếp trong Nhà Ăn Trường Học ai nấy đều đa tài đa nghệ, a di còn luyện ra bàn tay sấm sét vô song, rất có tài năng nấu nướng.

Ta đã hưởng lợi rất nhiều ở đó."
Ngu Thù: "…"
Được rồi, xem ra thật sự là đồng hương.
Biệt viện vốn là nơi hoang phế, bởi vì phải xếp chỗ cho Sư Vân Tịnh nên mới dọn lại.

Cho nên hiện giờ ở trong phòng trống rỗng, bàn còn cần phải đóng.
Sau khi đóng mộc xong, chén đĩa lần lượt được dọn lên, thức ăn nóng hổi chỉ còn lại hơi ấm.
Sở Tranh Tranh bĩu môi: "Uổng công lúc đầu ta còn sốt ruột, cuối cùng vẫn bị nguội hết."
Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, Ngu Thù bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liền chìm vào suy nghĩ.
"Ta luôn cảm thấy chúng ta đã quên mất một chuyện gì đó còn quan trọng hơn cả đồ ăn nóng hay lạnh…"

"Đại sư huynh còn chưa tỉnh lại, cho dù đã nấu cơm xong thì để cho ai ăn? Cũng không thể dùng phễu rót xuống cho hắn ăn được!"
Một câu này đã đánh thức người đang chìm trong giấc mộng.
Sở Tranh Tranh đưa tay lên xoa lông mày, rầu rĩ nói: "Vấn đề nằm ở chỗ này, nhưng không ai đoán ra được thời gian chính xác khi nào đại sư huynh tỉnh lại.

Không lẽ chúng ta phải nấu ăn liên tục tới khi nào đại sư huynh mở mắt ra mới thôi à?"
Ngu Thù: "Không cần phải vậy, dùng bếp lò hâm nóng là được.

Nếu phải làm lại quả thực rất lâu."
Sở Tranh Tranh cũng cảm thấy rất có lý, thế là nàng ra ngoài, đi vào trong phòng bếp chuyển bếp lò ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận