Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn


"Không phải bởi vì so tài với thân sư muội đồng môn, nên Sư tiên quân cố ý nhường đấy chứ?"
"Không thể nào! Sư Vân Tịnh không phải loại người như vậy.

Chỉ e trong này có ẩn tình gì đó."
Lúc này, có người đưa ra một suy đoán liền mạch, chặt chẽ.
"Mọi người đều nói, Cơ tiên quân và Sư tiên quân có giao tình không cạn.

Nếu Cơ tiên quân thích giày, chưa chắc Sư tiên quân đã không thích, có lẽ hắn nhìn thấy uy lực từ giày sắt của Ngu tiên tử, nhất thời xúc động, máu dồn lên não nên mới ngất xỉu!"
"Hả? Chuyện này…"
Ngu Thù không cẩn thận nghe thấy: "..."
Hệ thống kiểm tra một hồi, cuối cùng báo cáo với nàng: [Không sai, lần này hắn thật sự đã trùng sinh.


Hình như đại sư huynh của ngươi đang đọc nội dung cốt truyện, ngắn thì 1, 2 ngày, lâu thì 1 tháng, chuyện này không thể nóng vội được.]
Nó tiếp tục bổ sung: [Ký chủ, ta cảm thấy ngươi và giày của ngươi đã sắp nổi tiếng rồi.]
Gương mặt Ngu Thù hiện lên sự đau khổ.
Hệ thống tò mò hỏi: [Cho nên ký chủ thật sự mang giày sắt à? Trông bề ngoài nó chỉ là giày Đăng Vân, chất liệu cũng không giống làm bằng kim loại.]
Ngu Thù: [Đương nhiên không phải, ta chỉ nói lung tung với Cơ Dữ Ý mà thôi.

Cột sắt vào chân quá nặng, ta làm gì có năng lực đó.]
Hệ thống: [Vậy giẫm lên kiếm khí...]
Ngu Thù: [À, ta từng tới Đệ Ngũ Phong lấy kinh với đại sư huynh, ở đó có một đám thể tu.

Ta học được hai tháng, khi không dùng công pháp, phạm vi tác dụng của Kim Cương Quyết rất nhỏ.]
[Cho nên khi đối đầu với Cơ Dữ Ý, ta đã sử dụng Kim Cương Quyết lên trên chân nên mới dễ dàng lừa được tên ngốc kia.]
Hệ thống vô cùng ngạc nhiên: [Quả nhiên là vậy!]

Nó nhìn về phía khán giả dưới đài sôi nổi thảo luận về "giày sắt do Ngu tiên tử chế tạo", cảm thấy dường như kẻ ngốc ở nơi này không phải chỉ có mỗi Cơ Dữ Ý.
Đáng ghét, tất cả đều do giọng điệu của Ngu Thù quá mức nghiêm túc, ngay cả nó cũng bị nàng lừa...
Nó đã nói sai!

Nói ra cũng thật ly kỳ!
Ngu Thù cứ như thế không hiểu tại sao bỗng nhiên giành được giải nhất, còn trở thành người bán giày sắt.
Lúc nàng đi xuống sàn đấu, không ít tu sĩ vây quanh nàng, tranh nhau đưa linh thạch cho nàng, nhờ nàng chế tạo cho mình một đôi giày sắt trong truyền thuyết.
Ngu Thù nghĩ, nàng chỉ nói lung tung như vậy mà thôi, kiếm đâu ra nhiều giày sắt như vậy cho bọn họ!
Nàng lập tức chạy trốn, ngự kiếm quay về động phủ của mình.
Động phủ của Ngu Thù được xây dựng giữa sườn núi, nơi này chỉ có một mình nàng sinh sống, vô cùng vắng vẻ.
Nàng cởi giày Đăng Vân ra quan sát, đế giày đã bị kiếm khí cắt thành 2 khúc, lúc ở trên lôi đài, đều nhờ có Kim Cương Quyết chống đỡ.
Ngu Thù suy nghĩ một hồi, sau đó, nàng thay một đôi giày mới, đi ra khỏi động phủ.
Sư Vân Tịnh được đưa đến Đệ Lục Phong, các y tu thay phiên nhau nghiên cứu nhưng vẫn không nhìn ra nguyên nhân phát bệnh.

Cuối cùng, bọn họ không thể không tuyên bố hắn đã mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, trước nay chưa từng có, trong khi y thuật của bọn họ có hạn, chỉ đành bó tay không có cách nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui