Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Trọng tài kịp thời lại phản ứng, gõ chiếc chiêng trên tay 1 cái: "...Cơ Dữ Ý Triêu Thiên Tông bỏ cuộc, Ngu Thù Côn Luân thắng!"
Mọi người dưới đài lập tức xôn xao.
"Các ngươi có thấy rõ không? Lúc này còn chưa mở màn bao lâu, tại sao đã lại nhận thua! Chẳng lẽ Cơ tiên quân lại có nguyên tắc không đánh nữ nhân à?"
Mọi người đều không thể giải thích nổi.
"Ta chỉ nhìn thấy Ngu tiên tử đi về phía Cơ sư huynh.
Có lẽ Cơ sư huynh nhìn thấy giày sắt, không thể thu hồi tình yêu với giày, vô cùng hâm mộ, đầu choáng mắt hoa...!vì thế mới té ngã?"
Sư đệ của Triêu Thiên Tông đau lòng suy đoán.
Mọi người: "..."
Tuy rằng rất không bình thường, nhưng mọi người nghĩ tới lúc vừa mới bắt đầu, Cơ Dữ Ý đã đặt riêng giày sắt của Ngu Thù...
Hình như điều này cũng không phải không có khả năng!
Ngu Thù vừa bước xuống lôi đài, sau khi nghe thấy suy đoán của khán giả, dưới chân nàng lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất giống như Cơ Dữ Ý.
Trí tưởng tượng của đám người các ngươi thật đáng sợ!
Nàng vội vàng tránh xa bọn họ một chút, nàng lấy một cái khăn tay ra, dùng sức lau chùi lòng bàn tay đã chạm vào Phược Tâm Tằm.
Cảm giác dính nhớp kia như vẫn còn ở ngay trước mắt, trong khi mẫu cổ đã chui vào trong máu của nàng.
Một hoa văn uốn lượn màu nhạt hiện lên trên lòng bàn tay của nàng, có lau thế nào cũng không thể lau sạch.
Phược Tâm Tằm chính là vật đại hung, một khi gieo xuống, nếu không có phương pháp đặc biệt sẽ rất khó phá giải.
Chỉ e hoa văn này sẽ làm bạn với nàng rất lâu.
...Thật ghê tởm.
Có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc sử dụng bàng môn tà đạo.
Bên tai nàng, mọi người còn đang xôn xao thảo luận về Cơ Dữ Ý và cuộc đời yêu giày của hắn.
Trong lúc vô tình, Ngu Thù còn nghe được vài câu.
Tuy rằng nội dung nghị luận của mọi người vô cùng kinh khủng, nhưng không thể không thừa nhận, cách nói kinh khủng này quả thật đã dời đi không ít sự chú ý.
Không ai nghi ngờ rốt cuộc nàng đã làm gì, điều mọi người quan tâm chính là đôi giày sắt khiến cho con người ta mê muội kia.
Ngu Thù khẽ thở phào một hơi.
May mắn vừa rồi khi ra tay, nàng cố ý dùng cơ thể và quần áo che khuất tầm mắt người xem.
Chỉ cần không đứng ở góc độ máy bay không người lái nghịch thiên, chắc chắn sẽ không thể phát hiện được quá trình ra tay của nàng.
Nghĩ tới đây, Ngu Thù không khỏi rụt đầu lại, nhìn về phía vách đá bên cạnh lôi đài.
Đó là một góc nhìn đặc biệt.
Nếu có người đứng ở trên đó, sẽ có thể thấy hết toàn bộ lôi đài không sót chỗ nào.
Tuy nhiên bởi vì địa thế nơi đó quá cao, phần nền không chắc chắn, nên bình thường rất ít khi có người đặt chân tới đó.
Dây xích sắt bao quanh, gió thổi bốn phía.
Góc máy bay không người lái huyền thoại.
Ngu Thù cũng chỉ tùy ý nhìn, vậy mà nàng thật sự nhìn thấy một người.
Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng!
Đứng ở chỗ nào không đứng, tại sao lại cứ đứng ở nơi quỷ quái này! Chẳng phải tất cả những chuyện tốt nàng làm đều đã bị đối phương nhìn thấy hết à?
Sử dụng hung vật Phược Tâm Tằm, nhìn thế nào cũng là tội lớn.
Cho dù Ngu Thù có ý giải thích vật đó không phải của nàng, cũng cần phải có người tin đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...