Bỗng nhiên, hắn phát hiện có tiếng gió rất nhẹ thoảng qua bên tai hắn.
Sau đó, sức nặng bên hông giảm xuống mấy phần.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống, phát hiện túi tiền đeo trên hông đã không cánh mà bay!
Lúc hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên Ngu Thù đang ước chừng túi tiền của hắn, nàng cười híp cả 2 mắt.
Cơ Dữ Ý: "Ngu sư muội! Ta đã nói ta sẽ không quỵt nợ, ngươi cần gì phải cướp tiền của ta?"
Hắn thuận miệng nói ra, trong lòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: Nếu Ngu Thù có thể nhân lúc hắn không chú ý cướp đi túi tiền của hắn, vậy tại sao nàng lại không đánh lén hắn.
So với Ngu Thù, quả nhiên thân pháp của hắn vẫn kém hơn một bậc.
Hai tay Cơ Dữ Ý nắm chặt lại, mu bàn tay tái nhợt, thấp thoáng nhìn thấy gân xanh.
Ngày đầu tiên bước vào tiên môn, sư tôn đã nhắc nhở hắn, tâm cảnh của hắn đang ở mức hạ thừa.
Vì thế Cơ Dữ Ý vẫn luôn chú ý lời nói và việc làm, biểu hiện của hắn ở trước mặt người khác kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Không ai biết rằng, mỗi lần hắn bởi vì tâm cảnh và tu vi bị cản trở, lại nhìn thấy những người khác thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là Sư Vân Tịnh luôn bị so sánh với hắn từ nhỏ tới lớn, trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ ra sao.
Lúc đầu là do hâm mộ.
Sau đó, có rất nhiều cảm xúc kỳ lạ khó mà mở miệng thành lời bắt đầu âm thầm phát sinh.
Bởi vậy mỗi ngày hắn đều trằn trọc, không dám cho người khác biết.
Bây giờ, Cơ Dữ Ý đã 26 tuổi, đang ở Kim Đan, bước chân 1 nửa vào Nguyên Anh, không hề tầm thường trong đám người.
Nhưng chỉ có mình hắn biết, cảnh giới của hắn bị tâm cảnh vây khốn, tiến bộ rất chậm.
Có lẽ 3 năm, 30 năm sau, cảnh giới của hắn vẫn giữ nguyên như vậy.
Đến lúc đó, người bên ngoài sẽ đối xử với hắn ra sao?
Các trưởng lão của Triêu Thiên tông vẫn luôn bàn luận giữa hắn với Sư Vân Tịnh.
Nhưng Cơ Dữ Ý biết rõ, hiện tại, chênh lệch mơ hồ giữa hai người thực tế là một hố sâu khó mà vượt qua.
Có đôi khi Cơ Dữ Ý nghĩ, nếu Sư Vân Tịnh cứ như vậy biến mất, có thể hắn sống tốt hơn phần nào hay không? Những điều này khó mà mở miệng nói ra được, sự đố kỵ đang từng bước gặm nhấm tâm cảnh của hắn sẽ có thể tan thành mây khói.
Mà giờ phút này, ngay tại đây.
Tiểu sư muội Ngu Thù của Sư Vân Tịnh đang tỷ thí với hắn.
Tuổi tác Ngu Thù còn trẻ, chỉ so cảnh giới, nàng không sánh được với hắn.
Nhưng thân pháp của nàng vô cùng xuất sắc, chắc chắn vượt hơn hắn.
Vì thế, trong lòng Cơ Dữ Ý cảm thấy đau đớn.
Hắn không sánh bằng Sư Vân Tịnh, bây giờ còn không bằng cả tiểu sư muội của đối phương.
Thậm chí còn bị nàng lấy đồ ở trong túi trước mặt mọi người!
Rốt cuộc tại sao nàng lại ăn cướp giữa ban ngày chứ?
Hắn sẽ đối mặt với người khác ra sao? Người khác sẽ suy nghĩ gì về hắn? Cơ Dữ Ý không dám nghĩ tới.
Hai má hắn run rẩy, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm túi tiền trong tay Ngu Thù.
Sau đó hắn lập tức bước lên, đưa tay ra muốn giành lại túi tiền.
Ngu Thù vẫn cười híp mắt như cũ.
Đương nhiên nàng không phải muốn cướp tiền của Cơ Dữ Ý, dù sao với tính tình của hắn, cũng sẽ không nợ tiền hàng.
Nàng chỉ là muốn quan sát khắp người Cơ Dữ Ý, đoán xem hắn giấu Phược Tâm Tằm ở đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...