Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Lần này Ngu Thù không thể chết.
Mà nàng cũng không muốn sau khi Sư Vân Tịnh trọng sinh lại ánh mắt đầu tiên chỉ nhìn thấy một mình Cơ Dữ Ý.
Điều này đối với Sư Vân Tịnh lúc đó mà nói, không khỏi có chút chán ngán.
Hệ thống thấy không khuyên được, đành phải theo ý Ngu Thù bóp méo danh mục Thủy kính.
Thủy kính biến ảo nhanh chóng, thêm nữa vốn không có mấy ai nhìn thấy thứ tự ban đầu, nên khi hệ thống thay đổi cũng không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Ngu Thù như ý nguyện đấu với Cơ Dữ Ý.
Ba tiếng trống nổi lên, hai bên lên sân đấu.
Trận tỷ thí này là mở màn võ hội, người dưới đài đều ngưng thần chú ý, âm thầm căng thẳng.
Đợi sau khi thấy rõ người trên đài, người xem không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc mê mang, sau đó, sự chờ mong vốn có lại biến thành tiếng đùa cợt.
"Lúc trước thủy kính phân phối không phải sẽ tham khảo cảnh giới sao, lần này lại thật sự là ngẫu nhiên? Trúc Cơ đấu với Kim Đan, giỡn mặt sao!"
"Cơ Tiên Quân là quân tử, thương hương tiếc ngọc, chắc sẽ không làm tiểu cô nương này thua quá thảm.
Tiểu cô nương này là tới từ phong nào?"
"Ta biết nàng, là đệ tử thân truyền Đệ Tam phong, mấy ngày hôm trước chuyện Bạch Kiếm đứt đoạn nháo lên rất lớn! chờ chút, cho nên hiện tại ngay cả bản mệnh kiếm cũng không có…"
Dưới đài âm thanh đàm luận xôn xao, theo gió bay đi, ồn ào náo động ở bên tai Ngu Thù.
Đừng nói là người xem, trận so đấu này ngay cả chính nàng cũng không ôm bao nhiêu chờ mong.
Nói cho cùng thì nàng chỉ là không muốn để đại sư huynh sắp trọng sinh gặp mặt Cơ Dữ Ý.
Cơ Dữ Ý cảm thấy rất bất ngờ: "Là ngươi?"
Ngu Thù ôm thanh kiếm phế phẩm vái chào hắn, cười nói: "Là ta, Cơ Tiên Quân đã nghĩ xong khắc chữ gì lên hảo kiếm chưa?"
Cơ Dữ Ý nhớ tới nỗi đau sáu trăm linh thạch, răng hàm cắn chặt: "… Vẫn chưa nghĩ xong."
Ngu Thù: "Ta đây thay ngươi nghĩ..
có câu thơ rất hợp với ngươi, gọi là trong đó có vị phân thật, khao khát nhớ lại đến quên lời.
Rất hợp với song kiếm Cơ tiên quân sử dụng, một câu thơ một cây kiếm, thế nào?"
Cơ Dữ Ý nhíu mày: "Sao ta nhớ rõ là thơ đào nguyên hình như không phải đọc như vậy…"
Hắn đột nhiên phản ứng lại đây là nàng đang kéo dài thời gian, đuôi lông mày liền khinh miệt: "Ngu sư muội nói đùa.
Hiện tại còn đang ở trên lôi đài, chớ có phân tâm, xin chỉ giáo."
Ngu Thù cầm chặt thanh kiếm trong tay, nàng phóng thần thức ra, cố gắng câu thông với nó.
Nhưng thật đáng tiếc, thanh kiếm nát được chế tạo thô sơ không hề có chức năng này.
Chưa nói đến kiếm linh, ngay cả linh lực trong kiếm cũng vô cùng ít ỏi.
Thấy Cơ Dữ Ý đã rút song kiếm từ bên hông ra, không nhanh không chậm tiến tới gần nàng, nàng biết mình bắt buộc phải làm chút gì đó.
Ngu Thù lui về lôi đài, kéo giãn khoảng cách với Cơ Dữ Ý, tranh thủ thời gian.
Trong lúc vờn nhau, nàng nhanh chóng hỏi hệ thống bên trong thức hải: [Ngươi mới nói Cơ Dữ Ý chuẩn bị để lại ám khí trên người Sư Vân Tịnh để có thể điều khiển đối phương à?]
Hệ thống nhanh chóng nói: [Phược Tâm Tằm, đây là một loại cổ đến từ Nam Cương.
Mẫu cổ có thể hấp thụ tu vi của tử cổ, sử dụng cho bản thân.
Một khi bị tử cổ khống chế sẽ hoàn toàn không có sức phản kháng.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...