Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ FULL


Một chút nguy hiểm nhỏ qua đi, hai người miễn cưỡng đặt chân trên thang sắt.

Sóng vai mà đứng, bốn mắt nhìn nhau.

Phượng Chương Quân nghĩ thế nào tạm thời không biết, bất quá Luyện Chu Huyền bây giờ hai tai đã đỏ ửng.
"Này..." Hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói rõ, "Thật ra ngươi không cần giúp ta.

Bởi vì nơi này là ảo cảnh của Hương Khuy.

Nếu cần chúng ta còn có thể lơ lửng trên không trung."
Nói xong hắn liền buông tay ra, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi thang sắt.

Quả nhiên ở giữa không trung uyển chuyển chững lại một chút mới nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Vừa rồi chẳng qua là ta phản ứng theo phản xạ, quên mất bản thân đang trong ảo cảnh."
Nghe xong lời giải thích của hắn, Phượng Chương Quân cũng không phán xét gì, chỉ để lại một vấn đề vô cùng sắc bén: "Vậy mà ngươi còn sợ cưỡi hạc phi hành."
"Ai lại rảnh rỗi không có việc gì bay lên chỗ cao như vậy!"
Luyện Chu Huyền thốt lên lời biện giải xong mới ý thức được, nguyên lai mấy hành động ngu ngốc của mình khi ngự không phi hành đã sớm bị Phượng Chương Quân nhìn thấy rõ ràng.
Đang lúc hắn ảo não, Phượng Chương Quân cũng đi xuống thang sắt.
Sợ cùng hắn hai mắt nhìn nhau, Luyện Chu Huyền bắt đầu cố tìm lời nói: "Ngươi trước kia cũng từng thủ lò?"
"Đã từng." Phượng Chương Quân gật đầu, "Nhưng tới thời của ta đã quy định cần phải hai người cùng canh gác."
"Vậy ngươi cũng đã từng nhìn thấy những thứ trong lò? Nghe thấy những thanh âm ấy?"
Vấn đề này thực sự không cần trả lời, Phượng Chương Quân hỏi lại Luyện Chu Huyền: "Ngũ Tiên Giáo lí giải chuyện luân hồi chuyển thế như thế nào?"
"Luân hồi chuyển thế?" Luyện Chu Huyền lặp lại bốn chữ này: Đối với chúng ta, một người ngoại trừ cơ thể, còn có hồn và phách.

Người sau khi chết hồn phách ly thể, trong đó bảy phách sẽ từ từ thất lạc, còn lại ba hồn thì tụ lại trong bụng phụ nữ có thai, hoàn thành việc luân hồi chuyển sinh."
"Cùng không khác lắm với quan niện của Trung Nguyên." Phượng Chương Quân gật đầu, nói tiếp: "Người có ba hồn, nắm giữ thiên tính linh thức; còn lại như đạo đức, ái tình, ký ức, thậm chí là cả tu vi pháp lực của tu sĩ đều thuộc về bảy phách.

Nói cách khác những thứ thuộc về phách đều là tinh hoa trời đất mà sau này nhân loại thu thập được.

Sau khi kết thúc sinh mệnh, mấy thứ này phải trả lại thiên địa.

Mà đây cũng chính là nguồn cội của Quy Chân đan."
"Thuật luyện đan của Vân Thương, thật ra chính là luyện phách?" Luyện Chu Huyền một câu nói toạc ra chân tướng.
Phượng Chương Quân lại nhìn về phía lô đỉnh cao lớn hùng kỳ*: "Những yêu ma quỷ quái này khi còn sống đi khắp nơi hành hạ đến chết người vô tội, nên phải chịu trừng phạt.


Chúng ta đem những thứ này về, luyện lấy phách của chúng, trừ đi tội nghiệt của bọn chúng, sau đó đem ba hồn thuần tịnh còn lại đầu nhập luân hồi, đó là ý nghĩa chính xác của hai từ Quy Chân."
(*hùng vĩ đến lạ thường)
Đang nói đến đây, Hoài Viễn đã từ trên thang sắt leo xuống.

Hắn lại xoay người lấy một xấp lá bùa, định gia cố thêm tầng niêm phong cho miệng lò.
"Quy trình này không giống hiện tại cho lắm."
Phượng Chương Quân đến bên cạnh Hoài Viễn, quan sát động tác của hắn, mau chóng nhíu mày: "Không được, trên tay hắn có máu, sẽ làm ô nhiễm phù chú."
Luyện Chu Huyền cũng tiến lên quan sát bàn tay của Hoài Viễn, quả nhiên nhìn thấy một vết thương nhỏ xen kẽ trong nếp nhăn bàn tay.

Hẳn là do ban nãy lúc khắc gỗ bị Tằng Thiện làm giật mình gây ra, chỉ là Hoài Viễn không có chút cảm giác gì.
"Vết máu đã đông lại, như vậy cũng không được?"
"Không được." Sắc mặt Phượng Chương Quân nghiêm túc, giống như đã đoán được hậu quả.
Hoài Viễn lại leo lên thang sắt tới chỗ miệng lò, cầm lá bùa mới dán đè lên lá bùa cũ.

Luyện đan bảy bảy bốn chín ngày, như vậy sẽ có bốn mươi chín tầng phong ấn.
Dù ban nãy Phượng Chương Quân đã nói trước điềm xấu, nhưng sự tình lại có vẻ tiến triển vô cùng thuận lợi.

Dán xong lá bùa, Hoài Viễn lại đi xuống tìm một góc cửa sổ ngồi xuống, lại tiếp tục khắc gỗ.
Đó là một cây trâm cài, đầu trâm khắc một đám hoa nhỏ, trông sinh động như thật, hẳn là có thể khiến cho cô nương vui vẻ.
Trong điện Lô Đỉnh trở lên an tĩnh, chỉ còn vang lên âm thanh nho nhỏ khi Hoài Viễn tỉ mỉ điêu khắc.
Phượng Chương Quân lại mở miệng hỏi: "Ngũ Tiên Giáo tu hành thì như thế nào?"
"......"
Luyện Chu Huyền nhất thời không biết nói từ đâu, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời hắn: "Chúng ta không có lô đỉnh, cũng không cần bắt yêu ma về luyện đan.

Bất quá muốn trở thành đệ tử Ngũ Tiên Giáo cần phải trải qua một loạt khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt.

Nhưng sau khi nhập môn, tu hành lại không có gì khó."
Thấy hắn đề cập đến một trọng điểm, Phượng Chương Quân cũng theo đó mà hỏi: "Nghe nói đệ tử nhập môn Ngũ Tiên Giáo đều phải tiếp nhận một loại dị thuật cải tạo thân thể, để bản thân hòa làm một thể với thần linh của giáo, chuyện này là như thế nào?"
".....Cũng không phải là dị thuật gì, đấy bất quá là một loại so sánh thôi." Luyện Chu Huyền không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Trong tâm thức có thể cùng cổ thần tương giao* —— tế điển Ngọc Thanh Chân Vương của Vân Thương không phải cũng là dạng này sao?"
(*nguyên gốc là giao lưu, đối thoại.)
Phượng Chương Quân hiển nhiên không tin lý do thoái thác này của Luyện Chu Huyền, nhưng tiếp tục truy vấn cũng không có ý nghĩa, hắn dứt khoát trầm mặc.
Chợt tẻ ngắt, Luyện Chu Huyền ho nhẹ một tiếng, nhìn xem Hoài Viễn đang ngồi một góc an tĩnh điêu khắc, lại nhìn lô đỉnh cách đó không xa, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Không tốt!" Hắn chỉ về phía miệng lò trên cao: "Sao có thể biến thành như vậy?!"

Lo lắng của Phượng Chương Quân đã trở thành hiện thực —— chỉ thấy bùa chú Hoài Viễn vừa mới dán lên từ màu vàng nhạt đã cháy thành màu đen, hơn nữa đốm đen còn đang lan ra xung quanh.
"Huyết ô có thể giúp yêu ma trong lò thừa nước đục thả câu*, nếu không mau chóng đổi bùa mới sẽ xảy ra đại sự."
(*nhân cơ hội để lợi dụng, kiếm lợi cho bản thân)
Thanh âm Phượng Chương Quân bình đạm, giống như chỉ đang tự thuật một chuyện nhỏ.
Rốt cuộc toàn bộ bùa chú đều cháy đen, lặng yên không một tiếng động mà bong ra thành từng mảnh tro tàn.

Ngay sau đó, nắp lò bắt đầu lung lay trên dưới, một lần, hai lần,...
May mà, lục lạc đồng buộc bên miệng lò phát ra tiếng vang nóng nảy ——
Hoài Viễn hoảng sợ ngẩng đầu.
Gần như cùng ngay lúc ấy, một đạo khói đen phóng lên cao, trong nháy mắt hất tung toàn bộ tám thanh khóa lớn trên thân lò.

Nắp lò cao hơn một người nặng nề bị đám khói đen xốc lên trần nhà rồi lại rơi xuống thật mạnh!
Nắp lò rơi xuống, gạch vỡ đá nứt, phát ra âm thanh vô cùng lớn.

Dù chỉ là người đứng xem ảo cảnh của Hương Khuy, Luyện Chu Huyền vẫn cảm thấy lỗ tai ong lên, không nghe nổi những âm thanh khác.
Trong tiếng ù tai thật lớn, hắn bị Phượng Chương Quân kéo lui tới một góc, tiếp tục bàng quan theo dõi sự việc kinh hãi này ——
Hoài Viễn tất nhiên cũng bị tiếng vang làm cho kinh hách, nhưng hắn dù sao cũng từng được huấn luyện đối phó với tình huống khẩn cấp, liền nhanh chóng ném khối gỗ, xoay người với lấy thanh kiếm dựa vào chân tường.
Ai ngờ vừa mới quay người lại, hắn đã phải nghênh diện với âm thanh tiếng vang lớn kinh hãi lần thứ hai.
Lô đỉnh bị đổ.

Chất lỏng nóng chảy của những thứ không ra hình người trong lòng lò kia tràn ra, chảy xuôi trên mặt đất.
Bên trong đó phải đến một ngàn khuôn mặt, một ngàn cái miệng phát ra một ngàn thanh âm khác nhau.

Nhưng trong phút chốc, một ngàn khuôn mặt này đồng thời vọt lên không trung, biến thành hàng ngàn đạo quỷ ảnh, ở trong đại điện va chạm quấn quanh!
Lao ra ! Trốn khỏi đây!
Trong một mảnh ầm ĩ, giống như có vô số quỷ ảnh trăm miệng một lời mà thét to.

Song, ngay khi chúng nhào tới đại môn, lại đụng phải bùa chú giấu bên trong ván cửa.
Một tấm lưới vàng kim sáng lên, hất chúng trở lại.
Thứ nhưng yêu ma thì quỷ kế đa đoan.
Nắp lò nặng nề lần thứ hai bay lên trời, va chạm mạnh vào cánh cửa tạo lên lực phá hoại khổng lồ.
Ván cửa bị đập gãy, quỷ ảnh gào thét mà thoát ra.


Nhưng bay được tới dưới mái hiên hành lang đã bị chuỗi bùa ngọc rủ xuống trên đó ngăn trở.
Lại nhìn bên trong Lô Đỉnh điện, Hoài Viễn đang cố hết sức múa may thanh kiếm, giống như một đứa trẻ vụng về đang đùa nghịch bắt trùng vào túi lưới.
"Số lượng quá nhiều, một mình hắn không thu thập được." Phượng Chương Quân lắc đầu.
Quả nhiên, còn chưa múa may được mấy cái Hoài Viễn đã thở hổn hển.

Mà cho đến tận lúc này hắn mới nhớ ra còn có một thứ có thể dùng lúc khẩn cấp.
Ấy là bốn cái dây thừng rủ xuống ở bốn góc trong Lô Đỉnh điện, kéo bất cứ cái nào trong đó đều sẽ khởi động chuông đồng ở tháp chuông phía trên kêu vang, thủ vệ bên ngoài tường bao sẽ mau chóng kéo đến chi viện.
Hoài Viễn cả thủ kiếm* cũng không đoái hoài tới, ba chân bốn cẳng chạy về phía cái dây thừng gần nhất.
(*phòng thủ bằng kiếm)
Nhưng ngay vào lúc hắn bắt được dây thừng, thì cũng có quỷ ảnh bắt được hắn —— chính xác hơn là bắt được cánh ta hắn.
"......!Thì ra là thế."
Tuy đã biết được kết cục, Luyện Chu Huyền trong thoáng chốc cũng thấy không đành lòng.
Trước mắt hắn cách có vài bước, cánh tay Hoài Viễn bị mạnh mẽ xé ra từ cơ thể!
Trong chớp mắt, tia đỏ lóe lên, máu phun tung tóe trên mặt đất, dẫn tới vô số quỷ hồn tranh nhau liếm láp.
Mà trở thành tế phẩm sống - Hoài Viễn- lại chỉ ngây ngốc co quắp trong góc tường, trợn to mắt nhìn phần còn lại của cánh tay mình bị từng chút từng chút hút đi tinh khí, biến thành một đống xương khô bọc da.
Khung cảnh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.

Luyện Chu Huyền nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, từ cùng một hướng đằng xa chay tới.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ lại như bị hút vào trong một vòng xoáy, lâm vào một mảnh trong một mảnh đen tối ác mộng.
Cảnh tượng lần này biến hóa quá mức đột ngột, nhanh đến mức Luyện Chu Huyền không có thời gian xác định vị trí của Phượng Chương Quân.
Hắn trong đêm chờ đợi một lát, thế nhưng bốn phía vẫn không xuất hiện cảnh tiếp theo —— này hiển nhiên là không thích hợp, dù thế nào thì đi tìm Phượng Chương Quân trước rồi lại nói.
Luyện Chu Huyền sờ soạng đi tới hai bước, chuẩn bị gọi người.

Miệng đã mở ra nhưng lại không phát ra nửa điểm thanh âm.
Không chỉ vậy, hắn lại thử vỗ vỗ tay, không nghe thấy thanh âm vỗ tay.
Vây quanh hắn không chỉ đơn thuần là một mảnh hắc ám, mà càng quỷ dị hơn là "hư vô".

Mà quanh cảnh hư vô này, tại sao lại lưu giữ trong trí nhớ của Hoài Viễn?
Luyện Chu Huyền hồi tưởng lại, trong quá khứ khi đi vào Hương Khuy, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một ít cảnh tượng phi hiện thực.

Chúng thường xuất hiện khi đương sự gặp xung kích trọng đại, bản thân tự phong bế thế giới nội tâm.
Chẳng qua những thế giới nội tâm hắn đã từng trải qua, thường thường tràn ngập tiếng nổ vang trói tai hoặc là tia chớp sáng lóe sáng, chỉ duy độc Hoài Viễn là một mảnh hư vô.
Có lẽ sự hư vô này là nỗi sợ của Hoài Viễn, bị hắn khóa chặt giữa những hồi ức mơ hồ này.
Nghĩ thông hàm nghĩa của cảnh tượng này, Luyện Chu Huyền trở nên trấn định.

Bất luận thế nào thì Phượng Chương Quân cũng ở chỗ nào đó trong sự hư vô này, cần phải mau chóng tìm được hắn.
Vì thế Luyện Chu Huyền vươn hai tay sờ soạng tiến về phía trước.
Ước chừng đi tới khoảng hai chục bước, đầu ngón tay hắn rốt cuộc sờ tới một vật thật —— tựa hồ là quần áo của người.
Không nghe thấy cũng không có cách nào hỏi han, Luyện Chu Huyền chỉ có thể ỷ vào đôi tay tìm cảm giác.


Hắn nhẹ nhàng đem tay dán sát vào quần áo đối phương, chậm dãi di chuyển lên phía trên.
Hàng dệt thượng đẳng vô cùng bóng mịn, rất giống pháp bào Vân Thương trên người Phượng Chương Quân, thậm chí có thể loáng thoáng cảm thấy chỉ bạc họa ra hình long hạc.
Nhưng chậm đã ......!Luyện Chu Huyền bỗng nhiên lại không quá xác định.

Rốt cuộc hắn cũng không có nhiều nghiên cứu thấu trệt đối với vải dệt, vẫn nên sờ toàn bộ các nơi để tìm hiểu mới hợp lí.
Vì thế hắn vô cùng cẩn thận, tiếp tục sờ lên trên.
Lướt qua phần eo bụng hẹp hư hư thực thực, cảm xúc dưới bàn tay bắt đầu trở nên rộng rãi, dẻo dai lại kiên cố, còn hơi lên xuống phập phồng.
Là ngực.

đại não Luyện Chu Huyền bỗng nhiên trở nên trì độn.
Hắn cố sức suy tư: Nếu xét theo chiều cao của Phượng Chương Quân, vị trí này hẳn là lồng ngực hắn.

Nhưng mà muốn khẳng định chắc chắn, có lẽ nên cẩn thận hơn sờ ngũ quan một chút mới phải.
Hắn dị thường thoải mái tự thuyết phục, lại tiếp tục di chuyển lên trên, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua phần cổ, phủng* ở cằm đối phương.
(*động tác giống ôm, bọc, nâng)
Cách một tầng bao tay mỏng manh, nhiệt độ cơ thể và cảm giác chẳng phải quá rõ ràng.

Bất quá đây là bên trong ảo cảnh Hương Khuy, cởi bao tay cũng không vấn đề gì.
Luyện Chu Huyền còn đang mơ màng tự hỏi, đột nhiên cảm thấy đối phương cử động.
Ngay sau đó, hai tay hắn bị một đôi tay khác cầm.
Bốn phía một mảnh đen nhánh, cũng không có nửa điểm thanh âm, Luyện Chu Huyền không nghe thấy động tĩnh của của đối phương, duy nhất có thể cảm nhận được, là trái tim đang nhảy bang bang của mình.
Hắn đột nhiên có một cảm giác vô cùng kì quái —— có cái gì đến gần gương mặt hắn.
Sau đó, bên tai có một dòng kí ấm áp mỏng manh phất qua, trêu chọc vành tai hắn.
Đó là cái gì?
Luyện Chu Huyền chớp chớp mắt, nhịn không được muốn cách dòng khí gần một chút.
Nhưng ai biết một đạo ánh sáng chói mắt từ phía trước bắn tới, trong nháy mắt đem không gian đen kịt nhuộm thành một mảnh trắng như tuyết dọa người ——
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Chương Quân: Luyện Chu Huyền, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là đang sờ chỗ nào.
Luyện Chu Huyền: Tay của ta, sờ nơi này, cơ ngực ngươi thật thật lớn.
Hoài Viễn: Thiêu chết thiêu chết! Ở trong kí ức của ta tú ân tú ái toàn bộ thiêu hết!!
——
Sau khi xảy ra chuyện của Hoài Viễn, Vân Thương liền phát hành bản thuyết minh《 điều tra báo cáo về sự cố xxx và phương pháp chỉnh đốn, cải cách 》, từ đó đến 200 năm sau ra thêm nhiều quy định về tính an toàn trong quy trình lô đỉnh, bởi vậy không xảy ra thêm sự cố nào tương tự Hoài Viễn.
——
Luyện Chu Huyền sờ qua Phượng Chương Quân sau đó lại len lén sờ ngực mình, đột nhiên có điểm sinh khí.
Vậy mà không bự bằng hắn!!!
Editor kêu khổ:
Dạo này bận quá bận, xin lỗi quý vị đang theo dõi OTL


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui