Thanh Hồn ra ngoài với nụ cười đông cứng, nhất định là do Khấu Hòa hù mình, sao có thể dám chắc họ sẽ nảy sinh tình cảm chứ.
Thế nhưng giọng nói đó cứ mãi vang bên tai khiến cho y thấy run rẩy hồi lâu, trong lòng lộn xộn càng nghĩ càng trống rỗng.Duy có một điểm y biết rất rõ: Khấu Hòa, ta thấy rất thương tiếc ngươi.Tại sao y lại nhận ra Khấu Hòa ư? Vì trên đời này chỉ có hắn luôn bám lấy y đòi máu, đòi xương cốt trong người y mà thôi.
Đời này khó kiếm người có duyên, y không biết giữa họ là duyên bằng hữu hay nghiệt duyên kẻ thù với nhau đây.Chúng ta đều là những kẻ đáng thương.Hòa Phong Thương ở trong phòng, nhìn mật ong nồi nhỏ trên lửa cháy dần, cau mày: "Mới lơ là một chút đã cháy rồi, nói chuyện với y đúng là dễ kích động mà.""Đây vốn là thứ dễ bén lửa mà." Tiêu Linh nhấc nó ra để một bên: "Người thật muốn cùng y hợp tác hả?"Hòa Phong Thương ngưng khói trắng trong lòng bàn tay, bâng quơ: "Ta chỉ là muốn hoàn thành bước cuối cùng này, lấy được thứ ta muốn bấy lâu.
Đương nhiên, là người đó phải cam tâm tình nguyện."Chủ nhân bỏ thời gian khắc một bức tượng phức tạp, từng đường nét đều không sai lệch, Tiêu Linh biết người sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Bây giờ người đã không còn bất cứ ràng buộc nào, tay có thể thấm đẫm máu tươi, tưới máu đoạt mạng chỉ cần lưu giữ lại chút ánh sáng mà thôi."Ngươi nói xem có phải ta đã thay đổi rồi không? Nếu để Đình An nhìn thấy sẽ thất vọng về ta lắm."Tiêu Linh thận trọng nói: "Chủ nhân muốn người trở về thì không thể mềm lòng nữa, Vũ công tử không muốn quên đi người nhưng đã qua một kiếp người rồi có nhiều chuyện không thể nhớ rõ như cũ, đến khi đó dù có xóa đi ký ức cũng không thể nói là phải bội lời hứa."Y đã từng hứa sẽ không xóa kí ức của Đình An nhưng chuyện đã đến nước này, y chỉ đành thuận theo kế hoạch đã định.***"Diệu Huyền à?" Lã Tường Tân nhướn chân mày: "Vậy mà các người cũng tìm ra, trước đó nghe nói người này có thể dùng cổ độc chữa bệnh nhưng ta tìm mãi người không thấy đâu, lời đồn đãi ngày càng ly kỳ, ta còn tưởng chỉ là một cái tên giả do người đời dựng nên.""Là do Hoàng Tuyên đưa đến." Thành Kính thay đại ca mời khách trà nước, hắn vừa xóa trận pháp quỷ dị trong phòng Nhuận Thành xong còn chưa hồi sức, trong lòng không vui: "Không biết có tin được không?""Vốn là ta nghe nói nơi đây có người thi đấu y thuật mới đến xem, vừa hay ta cũng là người có nội lực ôn hòa." Lã Tường Tân biết giữa Trung Nghĩa Đường với Thanh Hồn có hiềm khích, dù hắn không ưa Thanh Hồn nhưng giữa họ cũng là huynh đệ học cùng một thầy tính cách của người kia hắn hiểu rõ, nếu muốn mười Bạch Diệp cũng tự mình ra tay cần gì dùng tới Tuệ Sinh, còn vòng vo mượn tay người này người kia.
Lã Tường Tân không muốn bênh ra mặt đành giúp đỡ Chu Nhuận Thành chữa bệnh coi như giảng hòa."Vẫn còn thiếu người." Thành Kính vuốt xương chân mày: "Chuyện Diêu Đồng chưa giải quyết xong mà ba bốn việc khác ập tới, thật khiến người ta đau lòng.""Được rồi, được rồi không phải có Diệu Huyền đến xem sao, ta cũng muốn xem vị này trông như nào.""Thế thì làm người thất vọng rồi, từ lúc đến vẫn trốn nắng sợ gió, cơm nước có người hầu hạ không chịu ra khỏi phòng.
Cả ta còn chưa thấy mặt lần nào, đúng là phong thái cao nhân không tầm thường." Thành Kính không khỏi mỉa mai đúng là tuổi trẻ thích làm màu.Chu Nhuận Thành mơ màng tỉnh, cơn đau lặng lẽ truyền đến lan ra khắp người, hắn cảm thấy cả xương ngón tay cũng đau đến kinh người.
Hắn nằm im trên giường cảm nhận từng giọt mồ hôi chảy ra, nặng nề mệt nhọc."Ngươi nằm đó không làm bản thân bớt đau đâu, ngồi dậy đi."Giọng nói này nghe rất quen nhưng lạnh hơn mấy phần.Chu Nhuận Thành nhúc nhích gượng dậy tay chưa chạm rèm đã ngã ập xuống, đau không ai thấu.
Người kia tiến lại gần giường, cách một tấm màn che hắn nhìn này khoác áo choàng trắng che kín người, bàn tay cầm kim châm lộ ra, đốt xương rõ rệt hơi ửng hồng."Thanh Hồn?"Diệu Huyền ngồi xuống bên giường hơi ngẩng mặt, kéo tay hắn ra: "Chỉ có một chút độc cũng không chịu được."Chu Nhuận Thành ngửi thấy mùi đỗ nhược, hương khí ngào ngạt lẫn trong đó là hương trúc thanh u trên núi.
Hắn hành y nên khá nhạy cảm với mùi hương, trong hương hoa tích lũy mùi thuốc lâu ngày, hơi ngây người nói: "Hiếm khi ngươi động đến thuốc than." Im lặng một lúc lại nói: "Dù ngươi hay bệnh phải dùng thuốc thường xuyên, nhưng mùi thuốc này không giống do người bệnh lâu ngày dùng qua."Diệu Huyền không nói trải kim châm ra, trên người toát ra một cỗ khí trầm tĩnh suy tư.
Phảng phất có mùi tử khí trầm trầm khó nắm bắt nhưng cổ tay vẫn trắng trẻo thanh lệ, ngón tay tinh mịn như cũ.
Chu Nhuận Thành thấy y cầm ngân châm bất giác nói: "Ngươi biết châm cứu?""Ta là Diệu Huyền Thanh Thủ ngoài ta ra ai cứu nổi mạng ngươi."Chu Nhuận Thành đột nhiên thấy hơi buồn cười: "Bình thường ta thấy ngươi nói gì cũng không đáng tin, riêng lần này lại có chút uy thế đấy.""Không cần tin tưởng, ta nói ta chữa được không nói sẽ chữa cho ngươi.
Thứ độc dược thất loạn bát tao này rất phiền phức tốn nhiều công sức." Diệu Huyền cười nhạt: "Hòa Phong Thương đúng là có lòng."Chu Nhuận Thành nhìn nội lực ngưng tụ trên đầu ngón tay kia, thầm khen lợi hại: "Đạo cốt tiên phong, quả nhiên hơn hàng giả rất nhiều."Diệu Huyền không hề có ý kiến gì."Bất quá, người kia không dùng thuật dịch dung, vậy là huynh đệ song sinh.
Hoặc cũng có thể do ta tài nghệ thấp kém không nhận ra người kia đắp thứ gì trên mặt." Chu Nhuận Thành chỉ là nhất thời phát hiện ra người trước mặt khác thường, tự nhiên thấy thông suốt những chuyện vừa qua.Diệu Huyền hạ châm lên huyệt đạo, Chu Nhuận Thành đau đến tái mặt.
Mắt Diệu Huyền hơi nheo lại tựa như nhìn thấy mớ hỗn độn tàn tro trên đầu kim đã rút ra: "Y thuật không tệ, hỏi sao hắn có thể danh trấn giang hồ bấy lâu." Diệu Huyền cười cười: "Bất quá tìm đủ người có nội lực ôn hòa cũng không cứu nổi ngươi rồi.
Đúng là tâm cao hơn trời một khi đã ra tay là không chút nhân nhượng."Trong phòng tĩnh lặng vô cùng, bàn tay đang tướt hoa giã thuốc của Công Nghi Lăng hơi dừng lại: "Nghiêm trọng đến thế sao?"Đến lúc này Chu Nhuận Thành mới biết có người khác ở trong phòng, Diệu Huyền đáp lời: "Có lẽ vậy."Châm cứu qua một được Chu Nhuận Thành đã mệt đến ngủ mất.
Nhìn Diệu Huyền thu dọn Công Nghi Lăng hỏi: "Không còn cách nào khác ngoài cô ta sao? Lẽ nào muốn chuyện giữa họ bại lộ gây hiềm khích?""Dùng một nữ nhân để nổi lên phong ba không giống hành vi Hòa Phong Thương hay làm.
Ta kiểm tra thử rồi máu của cô ta thích hợp." Diệu Huyền kê một đơn thuốc mới nghe tiếng bước chân không yên đầy lo lắng bên ngoài thầm nghĩ chuyện mệt mỏi này đến bao giờ mới kết thúc đây?Nến sáp cháy mạnh không ngừng nhỏ giọt, Diệu Huyền nhìn bóng cây bên ngoài đang xen mịt mùng, nói: "Thanh Hải dạo này cứ nhìn hoàng hôn suy tư mãi, ta sợ nó bị tên kia dọa sợ rồi."Bụi trúc bên ngoài xào xạc nghe như tiếng mưa rơi văng vẳng: "Nghe nói Hòa Phong Thương cũng ở đây còn gây chuyện mấy lần."Y thản nhiên ném bút xuống: "Chỉ còn một hơi thở mà cũng không chịu an phận.""Ngươi định tìm Hòa Phong Thương tính sổ hả?""Cần gì tìm hắn sẽ tự đến mời thôi."***"Từ lúc ở động băng đến nay mới gặp lại." Khi nói câu này Hòa Phong Thương đang nấu nước pha trà.Diệu Huyền biết do người này không tĩnh tâm được mới phải tìm việc để làm: "Dù không gặp nhưng cũng được ngươi chiếu cố vài lần, đa tạ."Hòa Phong Thương cười: "Ta pha trà tạ lỗi với ngươi đây.""Ta không phải Thanh Hải, thật không chịu nổi phải cùng ngươi nói nhảm chuyện phiếm, có gì thì nói nhanh đi.""Ta chỉ muốn nhờ ngươi bắt mạch thôi mà.""Ngươi y thuật cao minh cần phải nhờ người khác ư?""Bệnh của mình thường khó chữa mà." Hắn cụp mắt nhìn những đường hoa văn trên y phục đang quấn chặt lấy cơ thể mình.
Đau đến khó thở: "Không dễ gì được ngươi xem mạch cho, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn mà thôi, nếu không thử đời ta sẽ biến thành cái giếng khô chờ chết mất.""Ngươi là một ao nước tù gớm giếc, không khá hơn giếng khô là mấy."Tay châm nước của Hòa Phong Thương hơi run, lúc này cả bóng cây trên người cũng rất nặng.
Trong lòng không rõ là phẫn nộ hay biết rõ sự thật mà không chịu thừa nhận: "Ngươi đừng nói khó nghe như vậy, nào uống chén trà đi.
Chúng ta cùng một thầy ngươi còn phải gọi là sư huynh đấy."Suốt cả mùa đông không có ấm trà nóng bầu bạn, cuộc sống của Hòa Phong Thương sẽ chìm trong những bóng đao ánh kiếm mờ mịt lạnh lẽo, chung quy số mệnh của hắn vẫn trở về với cô đơn.Có lẽ vì có quá nhiều thù hận cùng oán khí mà Diệu Huyền rất ghét phải đối mặt với Hòa Phong Thương.
Càng nói năng ôn tồn càng khiến Diệu Huyền nhớ đến trận mưa máu đó, tất cả đều là người này đứng sau giật dây.Trong phòng đèn hoa sen rực rỡ, Diệu Huyền bắt mạch hồi lâu: "Liễu Vân Thoa đúng là học cao hiểu rộng, một người xuất chúng hiếm thấy."Hòa Phong Thương cười gượng, sắc mặt nhợt nhạt: "Nói vậy, ngoài cách của biểu tỷ ra không cách nào khác cứu mạng ta.""Ngươi đã từng tìm Quan Kiến Vỹ chưa?" Đây là lời đề nghị thật lòng: "Người ta mới là thần y thật sự.""Ta và Bắc Tống không có can hệ gì.""Vậy thứ giết ngươi không phải bệnh tật mà là sự kiêu ngạo rồi." Mưa bên ngoài rả rích không hề có dấu hiệu giảm bớt: "Bệnh ngươi đã khỏi rồi cứ cố chấp, sức khỏe không chịu nổi cũng phải thôi."Hòa Phong Thương ngưng một lúc, nói: "Hoành Lân cũng là do người khác hạ độc, người khác xem qua đều cho rằng bệnh từ lúc nhỏ." Nhìn chằm chằm Diệu Huyền hồi lâu: "Ta phải mất rất lâu mới điều chế ra loại thuốc giống ngươi đó.""Rồi ngươi tự mình dùng thử? Liễu Vân Thoa vất vả trăm bề là để cho ngươi dùng bản thân thử độc sao? Xem ra ta ở trên núi quá lâu không hiểu được những người trong giang hồ các người suy nghĩ cái gì.""Ta không tự mình thử sao tìm cách giải độc cho Đình An chứ?""Độc này ngươi chỉ mới dùng mấy ngày nay thôi, mà Vũ Đình An đã chết..." Tiếng mưa rơi xào xào kia chẳng khác gì tằm ăn lá, không khí ẩm ướt đến ánh đèn dạ trên tường cũng nhớp nháp mang đến cảm giác khó chịu, Diệu Huyền day trán: "Xem ra ngươi đã tính toán hết."Đôi mắt Hòa Phong Thương vẫn ngạo nghễ như cũ, gương mặt lạnh băng sương thản nhiên không lên tiếng."Ta cũng mong ngươi có thể sống đến ngày hoàn thành ước nguyện, còn bây giờ...ta giết ngươi trước."Gió thổi lớn khiến không ít người trong khách điếm náo động chạy ra xem tình hình.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy mũi âm thương phát ra từ dây đàn, vệt sáng nói nhau như tơ nhện nhanh đến không để lại dấu vết, ra đòn bất ngờ uy lực ngút trời.
Mà nơi này quá chật hẹp thoáng qua cái họ bóng đã bay lên nóc nhà rời khỏi.Thành Kính hào hứng: "Hướng đó là ra bờ sông đó, người cầm đàn kia là cao thủ à nha."Lục Khuynh Tâm chạy ra ngoài vừa đi vừa nói: "Ta lại hứng thú với người cầm Đoạn Từ hơn.""Đoạn Từ? Người kia cầm trường đao mà."Bên bờ sông sát khí chưa tiêu tan, người xem đứng bên bờ có một loại kích động khó nói thành lời.
Ánh sáng tản ra mang theo hơi lạnh, trong không trung có loại nhuyễn tán mỏng manh nào đó bay loạn.
Lục Khuynh Tâm nhếch miệng: "Đó là Đoạn Từ và một thanh côn.""Là Phá Thương Côn." Lã Tường Tân không biết đã tìm một khúc cây từ chỗ nào lăn tới vị trí thích hợp, biếng nhát ngồi: "Nhìn qua cũng thấy thực lực người kia hơn hẳn, thất đệ yêu quý lần này người chết chắc rồi."Thành Kính thấy người ngứa râm ran, ngẫm lại dáng người giống thật nha: "Khí chất khác hẳn như kia, người không nhầm đó chứ? Chỉ là một thanh côn cả hoa văn còn không có người liếc một cái liền biết đó là Phá Thương Côn.""Phá Thương Côn do Thanh Hồn làm nên không có bất cứ điêu khắc gì bên trên, ta với tên nhóc đó là huynh đệ không thân cũng đụng mặt mà.
Có gì mà không nhận ra, có chăng, người đã trở về rồi, hay là đã nhớ ra?" Lã Tường Tân đang cười rất hả hê nhìn về phía bờ sông hơi nước vần vũ, giam cầm người ở bên trong: "Vị huynh đài cầm đàn đó mạnh thật đó, theo ta thấy chưa dùng tới sáu phần nội lực."Gió tuyết ngày một lớn hơn sắc bén tựa như thép gai cắm phập vào da thịt, người xem bên bờ sông không nhịn được lùi lại da đầu tê rân rân.Không biết từ bao giờ trên người Diệu Huyền xuất hiện vết thương, máu hòa cũng tuyết trắng.
Lã Tường Tân lẩm bẩm: "Sao Thanh Hồn có vẻ yếu đi nhiều vậy...?" Trong gió tuyết mọi thứ đều trở nên mờ nhạt ánh sáng chiêu thức phát ra lóa cả mắt.Trong lòng Lục Khuynh Tâm nguội lạnh mệt mỏi triền miên, mọi thứ huyên náo bên ngoài dần trở nên tĩnh lặng, hắn lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng lắm...""Không đúng cái gì?""Ta, ta không thấy đau lòng." Trước đây chỉ cần Thanh Hồn bị thương lòng hắn sẽ đau như xé, thế mà lần này hắn lại thấy thản nhiên chỉ một chút cảm giác xa lạ thoáng qua, hay là do quá nhiều thất vọng nên không còn chút nhớ nhung yêu mến nào nữa.Thành Kính nhất thời im lặng, ánh mắt nhìn vô cùng phức tạp, trước kia vẫn thấy huynh ấy còn chút hy vọng giờ lại nói ra những lời này khiến người ta cảm thấy có gì đó không thoải mái.Đúng lúc này có một bóng trắng lao ra chưa chạm vào tường gió đã bị ánh sáng đánh bật ngược lại, hai người người kia lao xuống nước, bên dưới nổi lên mảng băng mỏng rồi vỡ ra, thấm đẫm máu.Lòng hắn mâu thuẫn.Giống như nhìn thấy người ở vườn hoa lê đó, dù đau lòng đến mấy hắn cũng không thể quên đi.
Lục Khuynh Tâm hồi tưởng ngày đó hắn đã cầm ô đi về phía y, mượn cớ trả lại khăn tay lúc đó thấy Thanh Hồn trong mưa đứng suy tư, lòng hắn cũng buồn theo y.
Nhớ đến ý tứ hàm súc của trường tương tư bất giác đau đến cõi lòng nát rữa vội nhảy xuống nước.***"Cái gì? Diệu Huyền bị đánh trọng thương rơi xuống nước đến giờ vẫn chưa tìm thấy?" Hồng Thiếu Hoài vuốt lông chim vẹt nghi hoặc: "Đùa sao? Diệu Huyền có chuyện gì ai giữ nổi cái mạng thoi thóp của Hòa Phong Thương chứ? ""Là do Hòa Phong Thương làm, hôm nay Diệu Huyền có đến ngồi một lát hai người nói chuyện gì đó mới đánh nhau." Giang Khách cười cười khinh giễu: "Thanh Hồn làm một người rất nóng nảy mà.""Dù tính của Diệu Huyền rất thẳng thắn nhưng Hòa Phong Thương là tính khí 'ôn hòa', lười nhác động thủ với người khác, không đến mức nói mấy câu đã trở mặt, xem ra là do Diệu Huyền đã biết được gì đó ra tay trước.
Lần trước ta bắt Diệu Huyền về thấy y đã yếu đi rất nhiều, giống như chỉ còn nửa cái mạng ấy." Hồng Thiếu Hoài vì điều này cứ nghi kỵ không thôi, mỗi bước đi của hắn trước giờ đều tính toán cẩn thận, không cần nhanh nhưng phải chắc.Giang Khách hơi nhếch môi: "Nửa cái hay một cái gì thì y cũng rất thích liều mạng.
Chuyện Hòa Phong Thương đã làm lộ ra y dễ gì nhịn được chứ.
Còn hai thanh kiếm đó, chúng ta nên lấy về rồi đúng không?""Ừm, đúng rồi Dư Dung đã moi được gì chỗ Nhan Lệ chưa?""Vẫn chưa, đồ vẫn mang đến như cũ nhưng mà người như quỷ vậy đi chẳng thấy người, về chẳng thấy bóng.
Hòa Phong Thương có chút nghi ngờ người đó là Bạch Diệp mới bảo Dư Dung đến đó canh chừng.""Bạch Diệp? mớ xương vụn kia ta đã tìm bùa chú kiểm tra qua là của Bạch Diệp, không sai.
Có điều nếu đã nghi ngờ vậy thì làm tới thôi, chúng ta bắt đầu có thể lộ diện ra ánh sáng rồi."Giang Khách hiểu ý, dù tin đồn này thật hay giả chỉ cần tung tin ra Trung Nghĩa Đường đứng ngồi không yên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...