Đó là một hôm trời nổi gió to tiểu cô nương đi ngược chiều gió chèo một chiếc thuyền đầy hoa sen, giữa chốn hương sen thoang thoảng tiểu cô nương có chút lơ đãng ngắm mây trời.
Mái tóc mềm không chút trang sức bị gió cuốn bay, nhìn qua y phục trang nhã, phong thái điềm đạm là biết tiểu thư nhà nào đó đi du ngoạn.
Thuyền đang trôi giữa một vùng sông nước khá nổi tiếng, hằng năm có rất nhiều người hứng thú đi thuyền lớn ra đảo nhỏ Xuân Du chơi.
Trên đảo Xuân Du có một hồ sen trắng rất đẹp, còn có mấy loài chim chân cao khều lông trắng thường đến đó đi thành bầy, tạo thành một bức tranh trường xuân bắt mắt.
Lúc này thuyền lớn của Ưng Thu Nhạc đang cùng các nữ quyến, khách quan có tiếng tăm, vừa mở tiệc tưng bừng vừa tiến ra đảo chơi.
Không biết ai trên thuyền lớn chú ý đến chiếc thuyền hoa bé con con đang chật vật giữa dòng nước, cười ngả ngớn:"Tiểu mỹ nhân đi đâu có một mình, có muốn lên thuyền không?"
Tiểu mỹ nhân áo vàng ngẩng đầu nhìn, cười khúc khích:"Có thể không...thuyền lớn thế này ta làm sao lên đây?"
Người trên thuyền không ngờ mời lơi một câu tiểu mỹ nhân đã đồng ý, vội nhảy xuống thuyền đưa tiểu mỹ nhân lên.
Trong lúc có vài vị khách đang ăn nhẹ chưa tìm được chỗ để ngồi xuống tán gẫu thì đã nghe truyền tới một trận ẩu đả.
Mặt nước đục ngầu thoáng đã lan máu khiến người ta kinh sợ.
Cả một đám người lăm le binh khí bao vây tiểu cô nương áo vàng cầm trường đao dính đầy máu tươi.
Đường đao nàng ta nhanh như một lóe sáng ở cuối chân trời chưa kịp nhìn kỹ đã có mạng người tan thành khói, tóc nàng ta như mành sa lượn một vòng, mũi đao hạ xuống máu tanh chẳng váy nổi lên người.
Mọi người run cầm cập trong hơi nước dày đặc, những tia sét ầm ầm ở nơi cuối trời như hối thúc trận mưa tanh gió máu mau đến nhanh.
Sau một hồi, nàng phi thân qua một động nhỏ bên sông xuyên qua nó đạp một con thuyền nhỏ khác rời đi, qua khe sáng dưới thông đạo chật hẹp, nàng chậm rãi ngoái đầu nhìn thân thuyền nhuốm máu.
Máu chảy lên những vật khảm sa hoa trên thuyền ám lấy tia sáng càng trở nên quỷ dị, u u thổi vào tận xương.
Thuyền nhỏ đi chẳng bao xa sát khí xẹt qua hơi nước mát lạnh, giữa chân mày nàng hiện ra sát ý.
Người đuổi theo nhảy lên thuyền, bên dưới thuyền lại gợn lên sóng ngầm mãnh liệt, nước tràn vào mạn thuyền.
Phút chốc thuyền nhỏ đã bị bao vây bởi thuyền nhỏ cùng móc xích dưới nước, hàn khí lạnh lẽo.
Trời sắp đổ mưa lớn, có người chèo một chiếc bè trúc đi dọc bờ trở về nhìn thấy một cảnh tượng xôn xao.
Tiểu cô nương đột nhiên thấy có người lao tới chặn trước mặt mình bảo hộ, hơi ngày ra một chút, khóe môi hơi có lãnh ý.
Người đến không hề nhận ra ý khinh giễu của nàng, ra sức bảo vệ một người chỉ bèo nước gặp nhau.
Mấy kẻ đuổi theo võ công cực kỳ cao, ánh mắt khát máu không hoàn thành nhiệm vụ dùng mạng để trả.
Bất quá sau một lúc nàng cũng phải ra tay, mùi máu tanh gay mũi lan ra giữa hồ, hơi ẩm của bầu trời quyện vào mùi máu thật nặng nề, nàng nhìn người đang ra sức liều mạng, âm thầm giảm đi lực đạo.
Nam tử vừa đến ánh mắt sắc bén, đem nàng phía sau bảo hộ chu toàn, dù biết nàng có võ công vẫn không dám lơ là, cứ như thế mà liên tục phân tâm.
Bảo hộ nàng không bị thương, không bị vấy bẩn, thanh trường đao trong tay hắn chảy đầy máu tươi, cả chuôi đao cũng có ánh máu.
Nàng nhìn thấy máu tươi lạnh ý thấm sâu thống khoái lạ thường.
Mây đen vẫn cuồn cuộn, nam tử thấy hơi không thoải mái cánh tay tê dại.
Chỗ bả vai truyền đến đau đớn không biết do ai ám toán, cơ hồ còn có độc.
Tiểu cô nương áo vàng nhìn thanh trường đao dần hạ xuống máu theo chuôi đau chảy dần xuống từng dòng nhỏ, mũi chân nhỏ nàng vừa nhấc lên nam tử đã dùng khuỷu tay ngăn lại:"Cô nương đi trước đi, Ám Hoa không dễ đối phó đâu."
Ám Hoa? Nàng còn nghĩ từ bao giờ đám người trên thuyền còn một nhóm người sống sót, lại có bản lãnh theo nàng tới đây, hóa ra là tên ma đầu đứng đầu Ám Hoa đó.
"Công tử, người...người không sao chứ...ta..ta.."
Đương nhiên họ không thể nói chuyện lâu khi đám kia ào ào tiến đến, nước vọt tận trời.
Thấy nam tử kia đã bị thương nặng cả đám người đều như được cấp tiên đơn hừng hực khí thế tấn công.
Nàng hơi rũ đuôi mắt thầm tính thời gian, không tới mười tiếng đếm người trước mắt sẽ bị độc của nàng hạ gục.
Dần dần họ ít nhiều bị thương, nàng không dùng hết sức tức khí cũng che giấu, còn đám hắc y nhân thì cứ yếu đi lại bùng lên như tro tàn lại cháy.
Nam tử cảm nhận được cánh tay mình dần chết lặng nhưng vẫn ráng sức chém bay mấy người tiến gần.
Họ đã rời khỏi chiếc thuyền nhỏ vô nước chìm dừng, lúc này dây nối giữa các cây trúc lỏng ra, nam tử duỗi tay đỡ người chênh vênh phía sau:"Không sao chứ?"
Mặt nàng đang nhiễm máu tươi, vết lau qua loa lấm lem vẫn còn in trên gương mặt tái nhợt, mi mắt hơi run nàng lắc đầu.
Nam tử suy nghĩ rất nhanh nhét trường đao vào tay nàng, đạp bè trúc đang tách dây dần trôi dạt ra ngoài:"Đi trước đi." Ban đầu còn lo sợ nàng nữ nhi yếu đuối cầm không nổi.
Nếu nàng có võ công mang theo nó sẽ an toàn hơn.
****
Cảnh Minh Sầu ở trong phòng lau vết thương trước gương, đột nhiên nhớ về chuyện cũ ngày xưa, nhiều lần nhớ về ngày ấy nàng vẫn có cảm giác như bừng tỉnh mộng.
Trước kia nàng luôn ngẫu hứng vô tình, cũng nghĩ bản thân chỉ có như vậy, không biết từ bao giờ hiểu được tư vị của sự tham lam, ích kỹ.
Những lúc một mình nàng vẫn tự hỏi Nhiếp Trạch Phong có nhớ tới nàng không? Nếu ngày đó ở động băng tuyền hắn chịu quay đầu lại nhìn nàng thêm một lần liệu nàng có xiêu lòng không? Hầu như mọi chuyện chỉ dừng lại trong vô số câu hỏi quẩn quanh chất chứa nơi tâm.
Người nàng yêu nàng đã chọn rồi không hối hận, nhưng nàng vẫn muốn biết lòng người ta có còn nàng không? Nếu không còn...hóa ra tình yêu đau thấu tim gan ngày đó chỉ có vậy.
Nếu còn, người ta sẽ đau khổ đến bao giờ đây, nàng không thể đáp lại.
Nàng cứ bị vây trong những mông lung hư ảo đó, nàng là người điên cơ mà.
Nàng không hiểu rõ lòng hắn giờ ra sao nhưng thấu tỏ tim mình, nàng từng cảm động, cảm động một người vì nữ nhân không quen biết mà trầm luân trong thương tâm.
Cảm động vì hắn thương tích đầy mình vẫn không quên vặt một lá sen giúp nàng che cơn mưa đến.
Cảm động vì hắn trước mặt nàng chưa từng có bất cứ ý đồ xấu xa nào...!
Nhưng cảm động đâu thể tính là yêu, nàng biết mình không yêu hắn, nhưng nợ hắn, nợ rất nhiều.
Thánh Hoàng mang thuốc vào phòng, mùi thảo dược khuếch tán tràn lan khiến Cảnh Minh Sầu dần hồi tỉnh, môi lưu lại ý cười ôn ngọt.
Hắn nói:"Lâu quá không thấy nàng dùng loại phấn thơm này."
Nàng nâng mi mắt nói:"Trò cũ rích của Hồng Thiếu Hoài ấy mà, bên trong có độc.
Đêm qua thấy cô ta thoa một lớp phấn hồng trên má tự dưng nổi hứng tìm lại thôi."
Thánh Hoàng thoải mái nói:"Trước kia không nghe nói Nhiếp Trạch Phong trúng độc."
"Hắn không chạm vào ta thì sao trúng được.." Nàng nghiêng đầu:"Nhìn mặt chàng ta không biết là đang vui mừng hay thất vọng nữa."
Hắn cười:"Uống thuốc thôi.."
Cảnh Minh Sầu bưng chén thuốc uống cạn một hơi, Thánh Hoàng mới nói:"Mười Khang Song Song cũng không bằng một Thanh Hồn, cô ta không làm được chuyện lớn đâu lần này Y có vẻ chủ quan cài cô ta vào làm gì? Có người vấp ngã một chỗ hai lần sao?"
"Ta không nghĩ vậy đâu.."
*****
Hôm nay họ mời những người có mặt ở Mộc phủ khi Bì Tuấn đến hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì ở mấy ngày đó.
Trong lúc mọi người đang bận rộn tiếp khách, Khang Song Song ở bên đình hồ mát rượi cùng hai nha đầu trong nhà thêu thùa.
Mỹ Tiếu và Lệ Tiếu đều biết thêu thùa nhưng vẫn cảm thấy đường kim mũi chỉ của Khang Song Song, ngón tay ngọc ngà tạo ra sắc xuân vô hạn, mùa hè rực rỡ, thu buồn mưa bay, đông lạnh buốt giá, mọi thứ đều uyển chuyển chảy ra trên thước lụa trắng bạch đơn điệu.
Thế nhưng hôm nay sắc mặt tỷ ấy vẫn không tốt lắm đường thêu cũng trở nên run rẩy, đôi lúc lại lơ đãng si ngốc.
Mỹ Tiếu thẳng thắng nói:"Cảnh Minh Sầu tự dưng gây chuyện, dọa tỷ sợ rồi phải không?"
Khang Song Song nghe cái tên đó nhớ lại chuyện hoa tai, lòng hơi run:"Không có..." nàng ta cúi đầu nhỏ giọng:"Ta nghĩ đến việc sắp gả đi lòng lại có chút..."
Lệ Tiếu cười tủm tỉm:"Ra là vậy, khi muội gả đi cũng không kìm được mà ngẩn ngơ nghĩ tới nhiều chuyện.."
Thần sắc Khang Song Song thoáng khôi phục lại, chạm vào đầu ngón tay ướt át, cơn gió mang theo hơi nước dưới mặt hồ trở nên u u, mặt nàng lại như bị người tát qua đau rát, chỉ sợ nàng có phúc đến ngày thành thân này.
Hiểu được cái ấm áp của mùa xuân không có nghĩa quên đi tấm thân này là chiếc lá khô chờ ngày rời khỏi cành, lòng nàng có ngày sẽ nặng nề theo cơn gió cuối thu rơi xuống đất chôn vùi mà thôi.
Buổi tối hôm đó mưa rất lớn, tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng ai cũng mang vẻ mặt căng thẳng nói chuyện với nhau.
Khang Song Song ở trong phòng uống rượu, vị rượu hoa hồng này ngọt nhưng tính nóng.
Nàng cứ uống một ly rồi lại một li, lau những giọt rượu ở khóe môi, càng lau càng ướt, thì ra nước mắt nàng đã rơi lúc nào không hay.
Khe cửa hơi he hé mở gió lạnh lùa vào do nàng đang say sưa nên chẳng phát hiện ra chuyện này, để mặc bóng rèm lay động phủ lên người tạo ra một vệt đen dài dưới mặt đất.
Trời khuya mây tụ hơi nước đổ một trận mưa lớn, mọi người bắt đầu ai về phòng nấy Nhiếp Trạch Phong cầm đèn lồng từ xa đã thấy phòng Khang Song Song đã tắt đèn.
Người chắc đã đi ngủ lúc đi ngang phòng không hiểu sao thấy trơn trượt...!
"Gì thế...là thuốc nhuộm à?"
Nhiếp Trạch Phong giật nảy mình, gọi cửa phòng hai lần không thấy hồi âm liền đẩy cửa vào.
Trong phòng rất tối chỉ có ánh đèn lồng leo lét soi được một thứ gì đó nhòn nhọn hình hoa cắm dưới đất, máu trên đó còn đang chảy xuống dưới thảm hoa.
Một dáng người bị quấn trong màn lộ sa thủng nát, ướt đẫm máu.
Mắt Nhiếp Trạch Phong tối sầm lại...!
Chu Nhuận Thành vừa leo lên giường đã bị gọi ngược trở ra, người đến báo tin nói năng lộn xộn, gì mà bị thương, gì mà mà mất mạng, rốt cuộc chẳng biết là ai xảy ra chuyện.
Khang Song Song bị thương nặng, trên người bị đâm nhiều nhát, mặt thì bị rạch tứ tung vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn.
Trong lúc Nhuận Thành cứu chữa người khác không tiện vây quanh, chỉ là vừa rồi hắn có liếc qua vết thương khó hiểu không biết do binh khí nào tạo ra, miệng vết thương dài hẹp giống hình một cái dùi đục gỗ.
Trong phòng cực kỳ bừa bộn nhưng không có lưu lại vết binh khí tức là không xảy ra ác chiến chống cự dữ dội.
"Khinh công của Khang cô nương không thấp." Không đánh lại có thể bò chạy mà, Thành Kính sắp lại bình rượu nằm lăn lóc trên bàn:"Sao lại một mình uống say chứ?"
"Có hai cái ly cơ mà." Nói rồi y nhặt một cái dưới bàn trang điểm lên.
"Không có ác chiến mà căn phòng thành ra thế này không biết là tìm kiếm thứ gì đó hoặc là cố ý dằn mặt chúng ta?" Bạch Diệp rất bực mình, chuyện Cảnh Minh Sầu mò tới hắn còn chưa nuốt trôi vậy mà...!
Dù ướm thử mấy lần vết máu ngang dọc trên tường vẫn không hợp lí, bắn quá cao.
Trong khi người bị thương bị quấn trong màn lộ sa đâm nhiều nhát máu đều thấm ra màn.
Lục Khuynh Tâm húych vai y:"Ngươi đi giúp Nhuận Thành cứu chữa đi chứ."
Y nói:"Khang cô nương bị thương rất nặng."
"Thế mới bảo ngươi vào giúp."
Y lại nói:"Thật sự rất nặng..."Ngừng một lát y nói thêm:"không hiểu sao hoa tai lại mất."
"Hoa tai?" Hắn không biết y nghĩ gì nhưng nhắc đến hoa tai lại nhớ đến người điên kia:"Cảnh Minh Sầu, đúng rồi rất ít người biết Khang cô nương ở Nhiếp phủ, mà những việc kiểu này cô ta lại thích làm.
"
"Cảnh Minh Sầu và Khang cô nương chắc không cùng nhau uống rượu đàm đạo chứ? Ở đây lưu lại vết son, còn cái này là máu.."
Lục Khuynh Tâm khó hiểu..:"Vẫn là phải có người biết cô ấy ở đây mới ra tay chứ? hoặc là...Trản Ngọc, Lý Tương Phi, Công Tử Tiếu, Doãn Minh Hiểu, Thùy Châu Viện? Dù vậy họ có gì phải ra tay tàn nhẫn ý thù cực sâu với Khang cô nương? Mặt của cô ấy..." e là khó chữa, một đám nam nhân sẽ không ganh tỵ với nữ nhân người ta xinh đẹp chứ.
"Ta không biết." Y đến bên cửa sổ nhìn cửa sổ chưa đóng chặt, có dấu vết bị đóng vội vã thô bạo, còn mắc một sợi tơ mảnh...!
Y còn chưa biết đó là gì Lục Khuynh Tâm đã nói:"Là tơ bạc bất cứ lúc nào cũng khứa đứt cổ ngươi đó."
"Nói thế hung thủ muốn Khang cô nương sống không bằng chết mới cam tâm.
Có cơ hội vẫn không giết mà để cô ta thoi thóp..."
"Ta vẫn thấy là Cảnh Minh Sầu.."
"Nếu là cô ta,...dùng thanh kiếm của đại ca các người, không phải sẽ khiến mấy người tức chết sao?"
Lục Khuynh Tâm ngẫm một lúc, điểm này y nói không sai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...