Dịch: Vãn Phong
***
Có lẽ là vì tránh điều tiếng nên Thương Lâm tới không lâu thì Tô Kị liền đứng dậy cáo lui, tế nhị cho bọn họ không gian để ở bên nhau.
Hắn vừa đi, Dịch Dương liền bật cười khúc khích, nhìn Thương Lâm từ trên xuống dưới một lượt, nhưng lại không nói gì. Thương Lâm bị thái độ kỳ lạ của Tô Kị làm ảnh hưởng nên cũng quên e thẹn, bạo dạn hỏi: “Đẹp không?”
Dịch Dương nghiêm túc gật đầu. “Váy rất đẹp, cắt may rất khéo léo, màu sắc cũng ok.” Chỗ nào cũng khen, nhưng lại không chịu nói tới người mặc váy.
Thương Lâm biết hắn đang cố ý nên tức giận cầm một quả táo lên ném về phía hắn. Với bản lĩnh của Dịch Dương, sao cô có thể ném trúng được, hắn quơ tay một cái là bắt được quả táo, ung dung cho vào miệng. “Khách sáo quá rồi. Lần sau em có muốn đút anh ăn thì cứ nói, đừng có vội vàng như thế.”
Thương Lâm lườm hắn một cái, lười đi so đo với hắn. Cô nhớ tới cảm giác khi nãy, không nhịn được mà hỏi hắn. “Cái gã Tô Kị kia sẽ ở lại Cận Dương bao lâu?”
“Chắc phải một thời gian nữa.” Dịch Dương nói: “Hắn phải làm xong một số việc mới đi được.”
“Vậy anh tính trong thời gian này sẽ moi ra bí mật giữa Tô gia và Hoắc Hoằng hả?” Trước kia Dịch Dương từng nói với cô hắn nghi ngờ Tô gia và Hoắc Hoằng có dây mơ rễ má gì đó. Lần này hắn tính nhân cơ hội này để điều tra ra, nhưng tìm tới tìm lui mà vẫn không thấy có chút sơ hở nào, rơi vào đường cùng nên phải tạm thời bỏ qua một bên.
“Xem tình hình đã.” Dịch Dương thản nhiên nói. “Bây giờ Tô Kị phải bảo vệ người của Tô gia, hình như còn định dẫn họ đi Lĩnh Nam.” Hắn cười khẽ một tiếng. “Lĩnh Nam hiện giờ không phải là một vùng duyên hải phát triển như thời của chúng ta, nó hoang dã lạc hậu, rừng thiêng nước độc, rất khó mà sinh sống. Bọn họ chịu trốn đến đó cũng coi như là rất thông suốt.”
“À…” Thương Lâm chống cằm, không biết nên nói gì.
Dịch Dương nhìn cô một lát, bỗng nhiên hỏi: “Nói tới Tô Kị, em có phát hiện chuyện gì khác thường không?”
Thương Lâm nghe thế thì mặt đổi sắc, như là tìm được người tri kỷ. “Anh cũng cảm thấy như vậy sao? Em thấy ánh mắt hắn ta nhìn em cứ là lạ, giống như là… hình như rất ghét em vậy…”
Lẽ ra không nên như vậy, cô và Tô Kị có quen biết gì nhau đâu, hắn dựa vào đâu mà ghét cô?
Dường như Dịch Dương hiểu được cô đang nghĩ gì nên thủng thẳng nói: “Đúng là em và hắn ta chưa từng quen biết, nhưng không có nghĩa là Hạ Lan Tích không biết hắn…”
Khóe môi Thương Lâm giần giật một chút. “Ý anh nói hắn là kẻ thù của Hạ Lan Tích?”
Cmn! Cái cô công chúa Hạ Lan Tích được nuôi dưỡng trong thâm cung này phải chăng quen biết rộng rãi quá rồi? Tình cũ, kẻ thù đều có cả, bây giờ toàn đến tìm cô thôi!
“Đừng vội hạ kết luận, anh chỉ đoán mà thôi!” Dịch Dương nói. “Dù sao thì hôm ấy ở biệt viện, khi nhìn thấy em sắc mặt của hắn cũng không có gì khác thường. Nếu hắn là người quen cũ của Hạ Lan Tích thì đêm đó hắn giả vờ cũng tốt quá chứ. Anh không cho rằng hắn diễn giỏi như thế…”
Thương Lâm gật đầu đồng ý. “Đúng vậy. Em chỉ quen mình anh là nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Oscar, so về diễn xuất thì hắn tuyệt đối không qua được anh.”
Dịch Dương: “….. cảm ơn đã khen ngợi.”
Có lẽ là gần đây tiếp xúc với quá nhiều người họ Tô nên Thương Lâm bỗng nghĩ ra một ý tưởng. “Tô Kị, Tô Cẩm, anh nói xem hai người này có quan hệ gì không?”
Nếu Tô Kị là người thân của Tô Cẩm thì hắn không thích nàng cũng là chuyện dễ hiểu. Tình địch của muội muội nhà mình mà!
Dịch Dương im lặng một lát rồi phản bác cô một cách vô tình. “Tô Cẩm là cung nữ nhà lành do Kỳ Xuyên tiến cử, trước mười lăm tuổi chưa từng rời khỏi quê nhà. Còn Tô Kị thì thời niên thiếu ở Đinh Châu, trưởng thành thì đi Lĩnh Nam, hơn hai mươi năm nay chưa từng bước chân vào Kỳ Xuyên một bước. Hai người bọn họ… không thể có quan hệ gì được…”
Bởi vì tự chủ trương tạo cho Tô Cẩm một vị ca ca nên khi gặp lại nàng ta, Thương Lâm không được tự nhiên lắm. Thế nhưng Tô Cẩm còn không được tự nhiên hơn cả cô, đứng trước mặt cô ấp a ấp úng cả buổi trời mà vẫn không nói được câu nào ra hồn.
Hôm nay Thương Lâm đã có hẹn với Dịch Dương, bây giờ bị nàng ta chặn nửa đường thì không được kiên nhẫn lắm. “Tô bảo lâm có chuyện gì gấp sao? Nếu không gấp thì lát nữa bổn cung sẽ đi Hàm Thúy Các tìm ngươi, lúc đó chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Cô vốn muốn hỏi suy nghĩ của Tô Cẩm nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu hôm nay có thể nói rõ thì tốt quá. Cô phải nói cho nàng ta biết cô không hề có hứng thú gì với chuyện giành con của nàng ta. Có mình Dịch Dương làm cha là được rồi, cô không muốn làm mẹ kế đâu.
Giọng của cô rất thân thiết, ai ngờ Tô Cẩm nghe thế thì mắt đỏ lên. “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sai rồi, người tha thứ cho thần thiếp đi… thần thiếp bị ma xui quỷ khiến nên mới muốn đi tranh sủng với người…”
Không ngờ nàng ta còn muốn tranh sủng với cô nữa, Thương Lâm hết biết nói gì. Hơn nữa rốt cuộc Tô Cẩm này là người khó lường hay quá ngây thơ mà nói câu này trước mặt bao nhiêu người, còn muốn quỳ xuống nữa!
“Đừng nói chuyện này, lát nữa đi, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi.” Cô không muốn lỡ hẹn với Dịch Dương chỉ vì cô gái này, cố kiềm chế nỗi bực tức trong lòng, nhẹ nhàng nói. “Ngươi về trước đi, đây là nơi đông người, không thích hợp để nói chuyện.”
Cô cảm thấy mình cũng rất nhẹ nhàng, ôn hòa. Nếu không vì nàng ta là phụ nữ có thai thì cô đã sớm phủi tay bỏ đi rồi. Nhưng không ngờ Tô Cẩm nghe xong câu này thì mặt trở nên trắng bệch, Thương Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng ta nắm chặt tay.
tay của nàng ta rất lạnh, lòng bàn tay còn có nhiều mồ hôi khiến rất trơn, làm Thương Lâm không thể nắm chặt được. Mặt nàng ta trắng toát, sợ hãi nhìn Thương Lâm: “Bụng của tôi… bụng của tôi…”
Người Thương Lâm cứng đờ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
***
Khi Dịch Dương vội vội vàng vàng chạy đến Hàm Thúy Các thì Thương Lâm đã ngồi trên ghế nệm bên ngoài phòng sinh uống hết ba chén trà. Nhập Họa thấy sắc mặt cô không được tốt thì xích lại gần, nhẹ giọng an ủi cô nhưng cô không nghe được chữ nào, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn những hoa văn đẹp mắt trên chén trà.
Tiếng thông báo ‘bệ hạ giá đáo’ làm cô vội ngẩng đầu lên, thấy Dịch Dương đến liền chạy qua. “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Thế nào rồi?” Trên đường tới đây, Dịch Dương đã nghe nói Tô bảo lâm động thai nên sinh non, cho nên lúc này hắn hỏi trực tiếp vào vấn đề luôn.
“Không rõ nữa, ngự y đang ở bên trong, em cũng không tiện vào.” Thương Lâm nhíu mày. “Có điều cô ta đã mang thai tám tháng rồi, cũng không non lắm… mong là không xảy ra chuyện gì.” Câu cuối cùng mang theo chút run rẩy mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Dịch Dương thấy mặt cô tái mét, mắt tối sầm, trán còn lấm tấm mồ hôi thì nhớ tới lúc nãy thái giám báo là Tô bảo lâm xảy ra chuyện trước mặt hoàng hậu, lòng hắn cảm thấy thương cho cô.
Nhìn cô mà xem, chắc là rất sợ hãi.
Hắn nắm lấy tay cô, an ủi. “Em đừng lo, anh cũng sinh non khi mới có tám tháng nè, em xem chẳng phải anh vẫn sống sờ sờ đấy sao?”
Cứ tưởng nghe những lời này thì Thương Lâm sẽ thoải mái, ai ngờ cô không phản ứng gì mà chỉ níu chặt tay hắn, nhìn chằm chằm vào phòng sinh, nói: “Em mới có bảy tháng đã sinh nè!”
Đoạn đối thoại kỳ lạ này khiến cho Dịch Dương sinh ra một cảm giác, dường như đây là một cuộc so sánh, ai ở trong bụng mẹ ngắn nhất thì người đó thắng…
“Bảy tháng?” Hắn nheo mắt lại. “Thảo nào mà anh cứ cảm thấy em có nhiều mặt vẫn chưa phát triển hết.” Bất luận là dáng người, hay là IQ…
Thương Lâm: “…..Lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng để trêu chọc em.”
Tuy tức giận nhưng bị hắn trêu chọc như vậy, cô cũng thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn. Khi cung nữ mời cô sang bên cạnh ngồi chờ thì cô cũng không phản đối.
Một lát sau, các vị phi tần, bao gồm cả Hoắc Tử Nhiêu, Tạ Trăn Ninh cũng có mặt ở đó. Đây là lần đầu tiên có một phi tần sinh sản sau khi Từ Triệt lên ngôi, bất luận là mọi người có tâm tư gì thì ngoài mặt cũng phải làm bộ làm tịch, đều phải đừng ngoài phòng sinh chờ đợi, làm ra vẻ quan tâm.
Hoắc Tử Nhiêu thấy hoàng hậu uể oải ngồi đó, còn hoàng đế thì ngồi bên cạnh, tuy trên mặt rất lãnh đạm nhưng ánh mắt thì đầy vẻ quan tâm rất rõ ràng. Nàng ta không khỏi cười lạnh trong lòng.
Đối với Thương Lâm mà nói, đêm đó trôi qua thật khó khăn. Khi trời lờ mờ sáng, rốt cuộc cửa phòng sinh cũng mở ra, bà mụ ôm đứa trẻ bọc trong tã lót bước ra, dè dặt nói: “Chúc mừng bệ hạ, Tô bảo lâm đã sinh hạ một tiểu hoàng tử.”
Thương Lâm thở phào một hôi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy khác thường. Đứa trẻ được bình an sinh ra là chuyện đáng mừng, nhưng sao thần sắc của bà mụ này lại kỳ lạ như thế.
“Bệ hạ nén bi thương, Tô bảo lâm khó sinh, bị xuất huyết nên không cứu được…”
Người Thương Lâm khẽ lảo đảo, Dịch Dương lập tức đỡ lấy cô.
Cô nhìn bà mụ, gian nan hỏi: “Nàng ta đã… đi rồi sao?”
“Vẫn chưa, vẫn còn hơi thở cuối cùng, nô tì cảm thấy…” Bà ta e dè nhìn Dịch Dương, “Có lẽ Tô bảo lâm đang đợi gì đó…”
Còn đợi gì nữa? Chỉ có thể đợi Dịch Dương thôi!
Lần này, không cần Thương Lâm phải lên tiếng, Dịch Dương đã cất bước vào trong phòng. Các phi tần bên cạnh thấy thế định nói là phòng sinh máu me tanh tưởi nhưng lại cố nhịn. Tay Thương Lâm bị Dịch Dương nắm chặt, buộc cô phải vào trong phòng với hắn.
Tô Cẩm đã hấp hối, đang nằm trên chiếc giường êm ái, khi nhìn thấy Dịch Dương bước vào thì rốt cuộc mắt cũng lóe lên một chút. “Bệ hạ…”
Dịch Dương đến gần, nắm tay nàng ta. “Đứa trẻ rất khỏe mạnh, nàng yên tâm, trẫm sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Tô Cẩm nghe thế thì mắt ươn ướt, vừa sợ hãi, vừa lưu luyến nhìn Dịch Dương, trông hết sức đáng thương. Thương Lâm ở bên cạnh thấy thế thì lòng cũng hiểu được tám chín phần. Tuy lúc đầu Tô Cẩm bị Từ Triệt cưỡng ép nhưng mỗi khi tiếp xúc với nàng ta, Dịch Dương luôn dịu dàng chu đáo, có lẽ là cô gái cổ đại nhu nhược này đã động lòng với hắn.
Cho nên đêm hôm ấy chủ động tiếp cận hắn không chỉ là vì đứa trẻ.
Trước đó, Thương Lâm còn hơi giận nàng ta, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng ta thế này thì những cảm xúc ấy đã tan biến hết, chỉ còn lại nỗi thương hại xót xa.
Vốn có thể sống những ngày tháng tươi đẹp của mình thì lại bị một người đàn ông làm thay đổi cuộc đời, bây giờ lại vì con của người đàn ông đó mà phải mất mạng. Từ đầu đến cuối, người đàn ông ấy chưa từng dành cho nàng ta chút tình cảm nào, thậm chí nàng ta còn không biết linh hồn trong cơ thể người đàn ông kia đã bị hoán đổi.
“Hoàng hậu nương nương…” Tô Cẩm quay đầu qua, nhìn Thương Lâm với ánh mắt đầy mong mỏi.
Thương Lâm biết nàng ta đang lo lắng điều gì, cố nở nụ cười. “Ý của bệ hạ cũng là ý của bổn cung, ngươi… yên tâm đi.”
Lúc bấy giờ, Tô Cẩm mới thở phào, sức lực trong người bỗng như bị rút cạn, chỉ có đôi mắt là vẫn chăm chú nhìn Dịch Dương.
Một lát sau, Dịch Dương mới từ từ đưa tay lên vuốt mắt nàng ta. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn không có chút biểu cảm nào. Thương Lâm đứng bên cạnh hắn, nhìn bàn tay gầy trơ xương ló ra bên ngoài chăn của Tô Cẩm. Người đàn ông hại cả đời cô đã xuống địa phủ trước cô một bước, khi cô gặp lại hắn, có oan nói oan, có thù báo thù, ngàn lần đừng khách khí.
Đường xuống suối vàng xa xôi, trên đường bảo trọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...