Dịch Vãn Phong
***
Tay Thương Lâm bị một người dùng sức kéo mạnh, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị kéo vào trong ngực ai đó. Người cô va vào lồng ngực rắn chắc kia, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xương hàm với những đường nét cương nghị của Cao Trầm.
“Đừng sợ…” Một tay hắn ôm eo cô, lách người tránh làn mưa tên đang bay đến, còn dành chút thời gian để an ủi cô.
Theo tin tình báo của Thương Lâm, hình như võ công của Cao Trầm rất cao, nghe nói còn được huấn luyện trong Vũ Lâm Quân. Nhưng theo quy định gặp quân vương thì không thể mang vật sắc nhọn nên bây giờ trong tay hắn không có gì làm vũ khí, không có cách nào để phản kích, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh.
“Hộ giá! Hộ giá!” Thương Lâm nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của Vương Hải, nhưng vì đêm nay có ý đồ khác nên Dịch Dương chỉ để lại mấy tên thị vệ ở gần đình, còn đội quân bảo vệ thì bị điều sang một nơi cách đó cũng khá xa, thành ra bây giờ nước xa không cứu được lửa gần.
Thảm rồi!
“Cẩn thận!” Thương Lâm giãy giụa rồi hét về phía Dịch Dương thì thấy hắn tiện tay đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ bên cạnh, thành thạo đánh rớt những mũi tên đang bay tới, hành động trông rất đẹp mắt.
Cái gã này… rốt cuộc thì trước kia hắn làm nghề gì vậy chứ?
Cao Trầm kéo Thương Lâm tránh ra sau một gốc cây, nghe tiếng đánh nhau loạn xạ ở đằng xa, ngực hít thở phập phồng. Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tuy không giống như kế hoạch nhưng thế cũng tốt…”
Thương Lâm ngẩn ra, sau gáy bỗng nhói lên một cái và ngất đi.
***
Khi Thương Lâm tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen như mực. Cô xoa chỗ cổ còn đau nhức, ngồi dậy quan sát bốn phía. Đây là một gian phòng ngủ rất bình thường, giường chiếu ngăn nắp sạch sẽ, trên chiếc bàn trà bên cạnh đầu giường có một cái bình sứ cao cổ trắng tinh, bên trong cắm vài cành mai, mùi hương thoang thoảng bay ra, thấm vào gan ruột.
“Két—” Cửa phòng được mở ra, Cao Trầm bưng một cái mâm bằng gỗ đàn hương, chậm rãi bước vào. Dưới ánh nến chập chờn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, giống như muốn mê hoặc lòng người.
“Muội tỉnh rồi sao? Ta đã hầm cháo gạo nếp với hạnh nhân mà muội thích, còn chuẩn bị những món ăn khoái khẩu khác nữa, mau ăn một chút đi.”
Thương Lâm nhìn hắn một lúc. “Đây là đâu?”
“Dùng cơm trước đã.” Cao Trầm mỉm cười nói.
“Huynh bắt ta tới đây?” Thương Lâm mím môi, có vẻ không dám tin. “Đây là tội chém đầu đấy!”
Cao Trầm cười khẽ vài tiếng. “Ta biết.” Hắn bình tĩnh nhìn cô. “Bắt đầu từ ngày muội rời khỏi Dục Đô, sinh mệnh này đã không còn là của ta nữa rồi. Lần này ta đến tìm muội thì đã vứt bỏ hết mọi thứ.”
Mẹ nó, tự nhiên nói sến như Quỳnh Dao là sao?
“Đồ điên!” Thương Lâm mắng một câu, đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng Cao Trầm lại không cho cô được như ý, kéo cánh tay của cô lại. “Muội muốn đi đâu?”
“Còn đi đâu được nữa? Về nam Sơn.” Thương Lâm nói. “Trước khi tin tức ta mất tích truyền ra ngoài.” Lúc cô bị bắt đi là buổi tối, bây giờ trơi còn chưa sáng, vậy thì cùng lắm là cô chỉ mới mất tích có mấy canh giờ, vẫn còn kịp. Chỉ cần cô mau chóng trở về thì sẽ không ai phát hiện ra chuyện này.
“Đã qua một ngày một đêm rồi, bây giờ muội có về cũng không kịp nữa.”
“Một ngày… một đêm?” Cổ họng Thương Lâm nghẹn lại. “Huynh nói sao?”
Trong mắt Cao Trầm hiện lên vẻ áy náy. “Xin lỗi, tối qua ta ra tay quá nặng khiến muội ngủ hơi lâu một chút.”
Thương Lâm cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi. Nói cách khác, cô không phải chỉ mới bị bắt đi mấy canh giờ như cô đã tưởng mà đã bị bắt đi hai mươi bốn tiếng đồng hồ…
Bà nó, mẹ nó, cha nó! Gã khốn này muốn tìm đường chết thì thôi đi, sao còn phải kéo cô chết chung?
“Huynh không biết huynh đang làm gì đâu!” Thương Lâm phẫn nộ hét lên. Cô bị bắt ra đây, không biết hành cung ở Nam Sơn sẽ loạn thành kiểu gì nữa. Quan trọng nhất là người thời xưa rất coi trọng danh tiết, bây giờ thì hay rồi, hoàng hậu nương nương bị tình cũ mang đi một ngày một đêm, làm gì có chuyện không có gì xảy ra!
Cô tiêu đời rồi!
“Ta biết chứ.” Cao Trầm đáp, đưa tay nâng gương mặt cô lên. “Tích Nhi, trước kia ta không biết mình phải làm gì nên mới trơ mắt nhìn muội ra đi. Bây giờ ta đã hiểu ra rồi, cha mẹ hay hoàng thượng đều không thể trở thành lý do ngăn cản đôi ta. Ta muốn ở bên cạnh muội, cho dù chết cũng không buông tay!”
Thương Lâm bị bắt phải nhìn vào hắn, trong đầu bỗng hiên lên hình ảnh rất lâu trước kia, cô và người đó cùng ngồi dưới ánh trăng, trong sân vận động của trường uống hết ly này đến ly khác. Cuối cùng cả hai đều say ngà ngà, cô dựa vào vai người đó, cô mơ mơ màng màng nói những lời trong lúc say. Còn người đó thì cười và nhìn cô một lúc, sau đó bỗng nhiên ôm chặt cô. Đôi môi nóng bỏng của người đó kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Thương Lâm, sao em lại thú vị như thế nhỉ? Nếu người yêu của anh mà là em thì chắc chắn anh sẽ không nỡ rời xa…”
Nước mắt của cô lập tức trào ra.
Cao Trầm nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, yêu thương lau hai má cho cô. “Tích Nhi, đừng khóc nữa, muội như vậy sẽ làm ta đau lòng…”
Đau lòng cái đầu ngươi ấy! Bà đây đâu có khóc vì ngươi!
…Sau khi phát tiết một trận, Thương Lâm quyết định hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn ăn cơm. Gạo nếp vừa mềm vừa dẻo, vừa cho vào là tan ngay trong miệng, ngon chết đi được. Sau khi ăn được nửa chén, Thương Lâm quyết định thay đổi cái nhìn về Cao Trầm. Cho anh 1 like. Nhìn không ra một công tử cao quý như hắn mà tay nghề lại giỏi thế này.
“Ừm, cháo này rất ngon.” Thương Lâm nói rất nghiêm túc.
Cao Trầm cười rất vui vẻ, đưa tay vén phần tóc hơi rối của cô. “Cũng đâu phải lần đầu muội ăn những thứ ta làm, sao lại ngạc nhiên thế?”
À, thì ra đây là tình tiết cố định khi Hạ Lan Tích và hắn yêu nhau, cô sơ suất thật. Thương Lâm đảo mắt một vòng, mặt không đổi sắc. “Lâu quá không ăn nên quên mất rồi.”
Cao Trầm nghe thế thì mặt biến sắc, không nói gì nữa.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Thương Lâm cố giả vờ như hỏi bâng quơ.
“Nơi an toàn.” Cao Trầm nói. “Muội không cần lo lắng.”
Thương Lâm nhìn hắn hắn một cái, lập tức hiểu ra. Bởi vì chuyện đêm qua và thái độ chần chừ của cô lúc nãy nên hắn lo là cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn.
Hắng giọng vài cái, Thương Lâm lộ ra vẻ đau thương và bi ai. “Biểu ca…”
Cao Trầm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
“Huynh cũng đoán được rồi đó, những lời muội nói lúc trước là vì không muốn huynh đi mạo hiểm. Bây giờ nếu huynh đã hạ quyết tâm, muội cũng được huynh cứu ra rồi, vậy huynh có tính toán gì thì phải nói cho muội biết.” Thương Lâm nghiêm túc nói: “Tình hình đã thế này thì bất luận là hoàng cung Yến Quốc hay hoàng cung Ngụy Quốc chúng ta đều không thể trở về. Nếu phải lưu lạc chân trời góc bể thì phải có sự chuẩn bị chu đáo.”
Cao Trầm nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi Thương Lâm thấy bất an, không biết có phải mình nói gì lộ tẩy hay không thì hắn mới từ tốn nở nụ cười. Diện mạo của hắn vốn có những đường nét cương nghị, tính tình cũng lãnh đạm nhưng khi ở trước mặt cô thì lại dịu dàng chu đáo. Thương Lâm ngắm gương mặt quen thuộc đang nhìn mình với vẻ yêu thương kia, tim bỗng rung lên, suýt nữa thì không cầm lòng được.
Bà nó! Đừng để bị dụ dỗ!
“Trước đó ta đã mua chuộc được thị vệ trong hành cung, cũng đã bố trí xong tất cả, vốn định hẹn muội tại Lâm Uyên Đình vào tối qua, sau đó thì dẫn muội đi, ai ngờ Ngụy Hoàng lại đột nhiên triệu kiến… Tuy có kẻ nhảy vào phá đám nhưng kết quả vẫn không khác gì mấy. Bây giờ hành cung ở Nam Sơn đã rất lộn xộn, là thời cơ tốt để chúng ta rời khỏi đây.”
Thì ra là thế. Thương Lâm trầm ngâm một lát rồi nhíu mày nói: “Nhưng sao huynh lại biết bọn muội sẽ tới hành cung? Đây cũng là điều nằm trong kế hoạch của huynh sao?”
Cao Trầm vuốt cằm. “Chỉ cần sắp xếp cho mấy vị thần tử của Ngụy Quốc đề nghị với Ngụy Hoàng rằng nên mời sứ thần Yến Quốc tới hành cung Nam Sơn du ngoạn là được, cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Hắn nói tiếp. “Muội cũng biết đó, nếu muốn mang muội đi từ hoàng cung đại nội thì rất khó, đến hành cung thì dễ hơn nhiều.”
Đúng vậy, mức độ canh gác nghiêm ngặt của hành cung Nam Sơn làm sao so bì với hoàng cung chín tầng kia? Bọn họ không nên chạy trốn từ trong cung, nếu không sẽ bị tóm cổ ngay.
Nghĩ tới đây, Thương Lâm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dường như có chi tiết gì đó rất quan trọng mà đã bị cô bỏ qua. Nhưng suy nghĩ rốt cuộc là ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra. Không còn cách nào khác, cô hỏi tiếp những câu khác: “Thích khách tối qua là sao vậy? Trước đó huynh có biết không?”
“Không biết.” Cao Trầm nói: “Có điều triều chính Ngụy Quốc lục đục như vậy, có vài tên thích khách thì có gì lạ? Bây giờ chúng ta đã ra ngoài được rồi, không cần phải lo tới những chuyện đó.”
Nói xong câu này, hắn lại khôi phục vẻ đạm mạc. “Ta thu dọn chén bát.”
“Đợi đã, đợi đã!” Thương Lâm thấy hắn muốn chấm dứt cuộc đối thoại thì vội vàng nói: “Muội muốn ăn nữa.” Vừa ăn vừa nói chuyện thì dễ hơn mà.
“Muội đói cả ngày rồi, không được ăn một lúc quá nhiều, sẽ đau dạ dày đấy.” Hắn dịu dàng nói.
“Nhưng…” Thương Lâm vẫn chưa chịu thôi. “Nhưng huynh vẫn chưa nói cho muội biết đây là đâu?”
“Đây là một biệt viện bên ngoài thành Cận Dương, được bố trí riêng cho chuyện hôm nay. Chúng ta ở lại đây đêm nay đã, sáng mai là có thể rời khỏi đây.”
Sáng mai!
Sau lần thứ năm trằn trọc, lăn qua lộn lại, Thương Lâm quyết định ngồi bật dậy.
Không được, cho dù chắc là thanh danh của cô đã bị hủy hoại thì cô vẫn phải trở về. Bây giờ Cao Trầm rất tốt với cô, nhưng đó đều là dành cho Hạ Lan Tích. Hắn tưởng cô là người hắn yêu nên mới nâng niu che chở như thế. Đến khi hai người ở chung với nhau lâu, hắn nhận ra có vấn đề thì không hay.
Hơn nữa, cô thật sự không có cách nào để sớm chiều đối mặt với một người đàn ông mang khuôn mặt ấy.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng mặc quần áo vào, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài. Lúc này, trăng vừa lên đỉnh đầu, mặt đất như phủ đầy sương. Cô thở dài một hơi, tim phập phồng lo lắng.
Biệt viện này không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai dãy nhà. Cô đi một vòng thì thấy một cánh cổng, chắc là đường thông ra bên ngoài.
Cô mừng rơn, vừa định chạy qua đó thì bỗng cảm thấy có gì khác thường. Hình như cô không nên chạy thoát một cách dễ dàng thế này…
Đấu tranh tư tưởng một múc, cô chậm rãi lùi lại, quay người đi đến bên chiếc bàn đá trong đình, nằm xoài lên bàn, dường như định tiếp tục ngủ tại đây.
Dưới ánh trăng lành lạnh, trên người cô chỉ mặc một bộ váy màu xanh nhạt, trông có vẻ rất phong phanh.
Cô không cần đợi quá lâu liền nghe được tiếng bước chân khe khẽ.
“Tích Nhi, bên ngoài lạnh lắm, đừng ngủ ở đây.”
Cô thở dài, thầm khen bản thân quả nhiên là cơ trí. Xem ra nhất cử nhất động của cô đều có người ở trong tối theo dõi, lúc nào cũng báo cho Cao Trầm biết. Nếu lúc nãy cô mà để lộ ra ý định chạy trốn thì những gì đóng kịch tối nay đã thành công toi rồi.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm xoài lên bàn, chỉ nghiêng đầu sang, vừa vặn nhìn thấy một bên mặt của Cao Trầm. “Biểu ca, trong lòng muội rất rối bời, không ngủ được.”
ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
“Chúng ta đi như thế này, rất nhiều người sẽ bị liên lụy.” Cô mím môi. “Thê tử được cưới hỏi đàng hoàng bị người ta cướp đi, đó chính là sỉ nhục lớn, chắc chắn Ngụy Hoàng sẽ không chịu bỏ qua đâu. Thiên tử nổi giận, trăm vạn người chết, máu chảy thành sông. Chắc những người người mà muội dẫn từ Yến Quốc tới cũng sẽ không thoát chết. Còn hiệp ước mà khó khăn lắm hai nước mới ký kết được nữa, cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Như thế đáng sao?”
Cao Trầm lẳng lặng nhìn cô một lát, bỗng nhiên mỉm cười. “Trước đây muôi cứ nói ta luôn nghĩ cho người khác quá nhiều mà không chịu nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ ta vứt bỏ mọi thứ theo ý muội thì muội lại lo trước lo sau.”
Mắt Thương Lâm trong veo như nước, nghiêm túc nhìn hắn. “Muội chỉ cảm thấy biểu ca không phải là người không có trách nhiệm như thế.”
Rõ ràng là Cao Trầm bị những lời này làm cảm động, sau đó thì mỉm cười. “Đương nhiên ta không phải.” Hắn thở dài một hơi. “Muội yên tâm đi, ta đã sắp xếp mọi thứ bên hành cung Nam Sơn rồi, bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta mất tích đâu.”
Không phát hiện ra? Thương Lâm ngạc nhiên. “Nhưng chẳng phải huynh nói bây giờ muội về cũng không kịp sao?”
“Nói thế để muội hết hy vọng thôi.”
“Vậy rốt cuộc thì huynh đã sắp xếp thế nào?” Thương Lâm truy hỏi. “Chúng ta hai người sống sờ sờ tự nhiên không thấy thì sao họ không phát hiện được?”
“Muội quên Đường Nhân Trương rồi sao?” Cao Trầm cười khẽ. “Trước đây muội rất muốn học môn tuyệt kỹ của hắn mà.”
Mẹ nó! Chuyện mà cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi! Cao Trầm bắt đầu kể lể những chuyện giữa hắn và Hạ Lan Tích, cô là hàng giả thì sao biết được mấy chuyện đó!
Chết tiệt! Sao lại chơi trò đánh đố trong thời khắc quan trọng này chứ!
“À, thì ra là thế…” Cô mặt không đổi sắc. “Nhưng có an toàn không?”
“Thuật dịch dung của Đường Nhân Trương rất cao minh, mặt nạ do chính tay hắn làm đương nhiên có thể lừa được tất cả mọi người. Hai người đóng giả chúng ta được đích thân ta lựa chọn, thân hình rất giống với hai chúng ta, tuyệt đối không ai nhận ra đâu.”
Thuật dịch dung? Mặt nạ da người? Đúng là cao siêu nha!
Đây không phải là tiểu thuyết cung đấu sao? Sao tự nhiên chuyển thành tiểu thuyết võ hiệp thế?
“Tối qua Hạ Lan hoàng hậu gặp thích khách, đến nay bị trọng thương không dậy được, còn sứ thần Yến Quốc Cao Trầm vì cứu hoàng hậu mà cũng bị trúng tên, còn đang cứu chữa.”
Thương Lâm ngẩn ngơ nhìn Cao Trầm, nhất thời không biết nói gì.
“Hai người đó là tử sĩ của ta, bọn họ sẽ thay chúng ta danh chính ngôn thuận chết đi. Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Hạ Lan Tích và Cao Trầm nữa, chúng ta có thể dùng thân phận mới để sống tiếp.”
Tim Thương Lâm đập loạn xạ, giống như cái hồi diễn kịch ở đại học, lên sân khấu rồi mới phát hiện mình cầm nhầm đạo cụ, lúc ấy tim như muốn ngừng đập.
Nói cách khác, Dịch Dương hoàn toàn không biết cô bị người ta bắt đi. Khi Hạ Lan Tích giả mạo ấy tắt thở, hắn sẽ tin là cô chết thật sao?
Hắn… có đau lòng không?
“Trước kia cứ luôn nghe nói Ngụy Hoàng ngu si mê muội, nhưng dạo này tiếp xúc với hắn, ta lại cảm thấy hắn không như những gì thể hiện bên ngoài.” Cao Trầm hơi đăm chiêu. “Không biết có phải ta nghĩ quá nhiều rồi không?”
Dường như có một dòng điện chạy qua người Thương Lâm. Cuối cùng thì cô đã biết mình bỏ sót chi tiết nào rồi.
Hoàng đế bây giờ là Dịch Dương chứ không phải Từ Triệt, gã khốn đó cực kỳ gian xảo, sao có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt thế được. Quan trọng nhất là cho dù kế hoạch của Cao Trầm có chu toàn đến đâu chăng nữa thì cô cũng đã sớm nói cho hắn biết việc Cao Trầm có ý định mang Hạ Lan Tích đi, lẽ ra hắn phải đề phòng từ trước mới phải chứ!
Sao cô còn bị bắt đi?
Hắn thông minh như vậy, lẽ nào không đoán ra được Cao Trầm ra tay ở hành cung sẽ dễ dàng hơn ở trong cung nhiều sao?
Trong đầu cô lóe lên cuộc trò chuyện của hai người vào đêm đó. Cô nằm trên giường, hăm hở đọc một quyển sách, còn hắn thì lẳng lặng quan sát cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Nếu Cao Trầm giống với đối tượng yêu thầm của cô đến vậy thì cô có từng nghĩ đến việc ở nơi này thực hiện tâm nguyện trước kia của mình không? Hắn thích Hạ Lan Tích như vậy, nhất định sẽ rất tốt với cô.”
Lúc ấy cô ngẩn ra một lát rồi cười xùy một tiếng. “Tôi điên rồi chắc? Thứ tôi thích đâu phải là cái mặt của Cao Trầm, ngoại hình giống nhau thì nói lên được điều gì chứ?” Cô quơ quơ quyển tiểu thuyết trên tay. “Chỉ có mấy ông vua bị tổn thương tình cảm trong tiểu thuyết, sau khi người trong lòng chết đi thì sẽ tìm kiếm thế thân, tôi không muốn diễn loại kịch tình yêu đau khổ đó.”
Hắn cười cười, không nói gì nữa.
Lẽ nào mọi chuyện đều do hắn an bài sao? Tuy hắn chưa từng nói nhưng cô có thể nhận ra được ngay từ đầu hắn rất lo cô sẽ liên lụy tới hắn. Hắn không thích hợp tác với người khác, nhưng vận mệnh lại buộc họ lại với nhau, không còn cách nào khác nên hắn phải chấp nhận. Nhưng bây giờ có cơ hội thoát khỏi cô, có lẽ hắn liền thuận theo như vậy.
Công chúa Yến Quốc không thể chết trong tay người Ngụy Quốc, nhưng nếu công chúa Yến Quốc bị người của Yến Quốc bắt đi thì hắn sẽ trở thành người bị hại, có thể lợi dụng chuyện này để thu được lợi ích nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...