Dưới cái nắng gắt gỏng giờ chính ngọ.
Ba trù nương bị giải lên đại sảnh, bọn họ quỳ mọp trên sàn, gương mặt người nào cũng treo vẻ sợ hãi.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên ngồi hai bên tả hữu, phía sau Châu Ân Hoan là Lý thái y.
Châu Ân Hoan nhìn bọn họ một lượt ba người bọn họ đều tầm bốn mươi trở lên, vận y phục trù nương, đầu tóc gọn gàng. Bọn họ quỳ dưới sàn, không dám ngẩng mặt lên.
"Món cháo thịt băm trưa nay rất khá, trong ba người các ngươi, ai là người nấu?" Cố Tử Yên tựa lưng sau ghế, cao giọng hỏi.
"Thưa Cố tiểu thư, cháo thịt băm cả ba người nô tì chung tay nấu."
Châu Ân Hoan nghe đến đây, đôi mày nàng khẽ cau lại, cả ba người cùng nhau nấu một bát cháo, vậy người động tay vào món cháo kia khả năng có thể là cả ba hay là một trong số đó.
"Cả ba người các ngươi đều nấu? Vậy ai đảm nhiệm những công đoạn nào?" Nàng lên tiếng hỏi.
Trù nương ở giữa đại diện hồi đáp lời nàng: "Bẩm tiểu thư nô tì là Đại Huệ đảm nhiệm phần thái nguyên liệu, bên trái là Đại Liên phụ trách nấu, bên phải là Đại Cúc phụ trách thêm gia vị và nêm nếm."
Theo lời trù nương Đại Huệ đáp, vị trí phụ trách thái nguyên liệu là người có khả năng ra tay nhiều nhất nhưng Đại Liên phụ trách nấu cũng có thể ra tay lúc bỏ nguyên liệu bắt đầu nấu. Đại Cúc chỉ phụ trách nêm nếm khả năng rất thấp.
Nàng cân nhắc suy nghĩ một lát, nàng không nghĩ ra bèn đưa mắt nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên gật đầu một cái, nhỏ nói: "Ta rất thích món cháo này, ba người các ngươi xuống bếp hướng dẫn A Liên và A Tố nấu, sau này trở về Cố phủ ta muốn ăn cháo bọn họ sẽ nấu cho ta."
"Vâng thưa tiểu thư." Ba trù nương kia vâng dạ, rồi lập tức lui xuống bếp.
Châu Ân Hoan thấy bọn họ lui xuống, mới quay sang nói với nhỏ: "Ta thấy chúng ta nên trực tiếp quan sát thì hơn."
"Ừ." Nhỏ đồng ý.
"Lý thái y thông cảm một chút, hiện tại bọn ta đang phong tỏa cổng Hoa Hiên Điện, ngươi ở đây chờ một chút được không?"
Châu Ân Hoan định rủ Lý Bách xuống bếp quan sát luôn, nhưng nàng lại nhớ đàn ông thời cổ đại không hay xuống bếp nên đành bảo hắn ngồi ở đại sảnh chờ.
"Ta theo hai vị cũng được." Lý thái y nói.
Nàng hơi ngạc nhiên với câu trả lời của y, nhưng nàng không hỏi chỉ gật đầu một tỏ ý chấp thuận.
Tại phòng bếp của Hoa Hiên Điện.
Ba trù nương đã bắt tay vào việc nấu nướng, bọn họ phân chia công việc như cũ. Đại Huệ bắt đầu thái nguyên liệu, Đại Liên vo gạo rồi bắc lên bếp, Đại Cúc đong đếm gia vị.
"Đại Liên, bà giúp Đại Huệ băm thịt đi dù sao công đoạn của bà lúc này chưa cần làm." Châu Ân Hoan lên tiếng.
Đại Liên thoáng giật mình, sắc mặt hơi tối nhưng thoáng chốc lại trở về như cũ, bà ta dạ vâng một cái rồi bắt đầu lấy thịt ra băm. Cách băm thịt của Đại Liên khác với Đại Huệ, miếng thịt trên tấm thớt của bà ta manh mún, lụn vụn, miếng to miếng nhỏ không đều tay, nàng đưa mắt nhìn Đại Huệ thịt băm bên bà ấy rất đều tay, khá nhuyễn.
Châu Ân Hoan hơi cau mày, Cố Tử Yên thì chăm chú nhìn hai trù nương băm thịt kia.
Lý Bách lúc này cũng quan sát ba vị trù nương kia, đáy mắt y hơi phát sáng, y cúi xuống thì thầm bên tai nàng.
"Châu tiểu thư, người nhìn Đại Liên kia thử xem, tay cầm dao rất chắc, là người dùng dao băm thịt tinh thông, lực tay cũng không tồi nhưng thịt trên thớt kia lại bị cắt cho lụn vụn, rõ ràng là giả vờ không biết băm thịt."
Châu Ân Hoan ngạc nhiên nhìn Lý Bách, điểm này quả thật nàng nhìn không ra, vì nàng vốn dĩ không rành về nấu nướng cách cầm dao chỉ biết được cách cơ bản. Người trong nghề cầm thế nào nàng hoàn toàn không biết. Nhưng Lý Bách kia là thái y lại có thể nhìn ra. Lý thái y nhìn ra cũng không có gì lạ, có thể nấu ăn là một sở thích khác ngoài y dược cũng nên.
Nàng đưa mắt nhìn Đại Liên kia rồi lại đưa mắt nhìn A Tố.
A Tố theo hầu hạ nàng mười mấy năm vừa nhìn đã hiểu ý nàng, cô ấy tiến đến trước mặt hai trù nương kia.
"Đại Huệ, bà băm thịt khéo tay quá. Ôi! Đại Liên, bà là trù nương lại không biết băm thịt à? Sao lại nát bét thế này?"
Đại Liên nghe lời A Tố nói xong thì hoảng hốt ngay, bà ta luống cuống giải thích: "Nô tì, nô tì tuổi già sức yếu, cổ tay lại đau cả tháng nay vì thế băm thịt không được, xin hai vị tiểu thư trách phạt."
Cố Tử Yên nghe bà ta nói, nhỏ cảm thấy nực cười, tay đau tại sao không nói ngay từ đầu, đợi tới lúc A Tố đi đến nhận xét miếng thịt trên thớt của bà ta, lúc này mới vỡ lẽ là tay đau.
"Ồ! Đại Liên, bà vất vả quá tay đau vẫn cố băm thịt cơ đấy." Nhỏ hơi nhếch mép, ngữ điệu có chút châm chọc.
Châu Ân Hoan tiếp lời của nhỏ: "Nhân lúc Lý thái y cũng có ở đây, để ngài ấy xem qua cổ tay của bà."
Hai vai bà ta run run, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, miệng lắp bắp: "Nô tì... nô tì... không sao... nhọc lòng hai vị tiểu thư..."
Châu Ân Hoan thấy biểu hiện của Đại Liên, nàng chắc tám phần bà ta là người động tay vào bát cháo kia. Khóe môi nàng cong lên, đôi mắt đầy ý vị: "Lý thái y khám cổ tay cho Đại Liên, nếu bà thật sự đau cổ tay thuốc thang bà không cần phải lo, nếu không đau thì ta sẽ bẻ gãy nó thành đau."
Đại Liên lúc này mặt mũi tái mét, bà ta bất giác lùi về sau hai bước, ánh mắt biểu lộ rõ rệt nét lo sợ.
"Nô tì... nô tì..."
Cố Tử Yên thấy bà ta bắt đầu lòi đuôi, nhỏ khinh bỉ góp thêm vài câu.
"Không chỉ bẻ gãy một tay mà là hai tay, dưới mắt Châu phủ và Cố phủ, để ta xem thầy lang nào dám chữa cho bà."
Đại Liên kinh hãi quỳ thụp xuống, nói như vậy không phải hai tay của bà ta sẽ tàn phế sao? Bà ta một thân một mình không con không cái nếu hai tay tàn phế chẳng khác nào sống không bằng chết, vì một túi bạc đổi lấy những năm tháng cuối đời như thế thật không đáng rồi. Đành đắc tội với vị chủ nhân kia thôi, khai ra toàn bộ họa may còn giữ được hai tay.
"Hai vị tiểu thư tha mạng! Hai vị tiểu thư tha mạng! Nô tì ngu muội bị người ta dụ dỗ sai khiến. Nô tì sống một mình, phế mất hai tay làm sao sống nổi, xin nhị vị tiểu thư tha mạng!"
Cố Tử Yên phất tay ra hiệu cho nha hoàn lẫn trù nương tránh mặt, trong phòng bếp lúc này chỉ còn lại vài người Cố Tử Yên, Châu Ân Hoan và Lý thái y cùng với hai nha hoàn thân cận. Lý Bách thức thời y biết có những chuyện nên nghe và những chuyện không nên nghe, dù cho nhỏ không bảo y lui nhưng y vẫn xin phép cáo lui.
Bóng dáng Lý Bách khuất dạng sau cánh cửa phòng bếp.
A Tố và A Liên giữ hai tay Đại Liên lại, để bà ta quỳ xuống đất.
"Ai sai khiến bà đến hại ta?"
Cố Tử Yên tiến đến trước mặt Đại Liên, lửa giận trong lòng bùng lên, nhỏ bị bỏng như thế, bàn tay phải đã đau đớn lắm rồi, còn muốn hại nhỏ phải ngứa ngáy lở loét mới vừa lòng, kẻ nào mà tâm tư độc ác đến thế.
Bà ta cúi gầm mặt, cả người run rẩy, không trả lời, một lát sau mới ré lên tiếng khóc ai oán, Cố Tử Yên cảm thấy có điều bất thường, nhỏ nhanh chóng nâng cằm giữ chặt hai bên hàm của bà ta. Không để bà ta thực hiện ý đồ.
"Định cắn lưỡi chết ư? Bà tưởng chết là hết à?" Cố Tử Yên khinh bỉ.
Châu Ân Hoan lúc này cũng tiến đến bên cạnh Cố Tử Yên, nàng nói: "Yên Yên hỏi bà là cho bà một đường quay đầu, bà một mực muốn chết thì đừng trách bọn ta."
"Nếu hôm nay bà khai ra kẻ chủ mưu, bọn ta sẽ tha cho bà một mạng thậm chí là bảo hộ bà không để người khác truy sát." Châu Ân Hoan tiếp tục nói.
Con ngươi trong mắt Đại Liên đảo quanh, tựa như đang cân nhắc, mặt mũi bà ta vẫn tái mét, mồ hôi túa ra kéo dài trên gương mặt già nua. Cuối cùng như đã ra được quyết định, bà ta cụp mắt xuống, miệng hơi run khiến lời nói đứt đoạn: "Đồng... Đồng tiểu thư phủ Thái úy..."
Đại Liên vừa dứt lời, Châu Ân Hoan đã chớp tay con dao băm trên bàn bếp kề lên cổ bà ta. Nàng đưa mắt ra hiệu cho nhỏ chuẩn bị đóng kịch.
"Dám động đến Cố Tử Yên, bà nghĩ ta sẽ thật sự tha cho bà sao?" Khóe môi Châu Ân Hoan cong thành một vòng cung, ánh mắt sắc lạnh khiến đôi phương kinh hãi.
Bà ta khóc gào lên, miệng liên tục xin tha. Châu Ân Hoan định vung tay cứa đứt cổ bà ta nhưng Cố Tử Yên nhanh tay ngăn nàng lại.
"Hoan Hoan, ngươi bình tĩnh chút đi."
"Cố tiểu thư! Cố tiểu thư cứu nô tì hu hu hu."
Bà ta như kẻ chết đuối vớ được ván gỗ, nhào đến bám lấy Cổ Tử Yên, đáy mắt nhỏ tràn đầy ghét bỏ nhưng miệng vẫn dỗ ngọt.
"Cứu ngươi không khó, bát cháo hôm nay ta đã ăn hết, tay rất ngứa, chuyện ngươi được giao thực hiện trót lọt không bị phát hiện."
Đại Liên ngớ người nhìn Cố Tử Yên, rất nhanh sau đó bà ta hiểu ý ngay. Nhỏ nói như vậy chính là mở đường cho bà ta chuộc tội, mọi chuyện ngày hôm nay như chưa từng xảy ra, bà ta vẫn giữ liên lạc với chủ nhân xem như mọi chuyện không có biến cố gì.
Châu Ân Hoan dí con dao băm thịt chạm vào da thịt bà ta khiến bà ta rùng mình một cái, Đại Liên hoảng sợ đưa mắt nhìn nàng.
"Dao băm thịt cũng như đao kiếm có thể lấy mạng người cũng không có mắt, nếu bà hai lòng đừng trách con dao này không nhìn ra bà mà chém tới." Nàng lạnh nhạt nói.
Trong lòng thầm nghĩ.
Yên Yên, ngươi thấy chưa?
Có phải ta rất ngầu không?
Đại Liên sợ đến phát ngất, bọn nàng sai A Liên và A Tố khiêng bà đi tránh tai mắt mọi người trong điện.
Trở về đại sảnh Lý Bách vẫn còn đợi.
Y thấy nàng quay trở lại, ánh mắt lại dịu thêm đôi chút.
A Liên sau khi xử lý Đại Liên xong, cô ấy quay về bên cạnh Cố Tử Yên.
"A Liên cô nương, vết thương trên tay có thể thay thuốc và không cần quấn băng nữa rồi." Lý thái y nói.
Cố Tử Yên nghe đến tháo băng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được tháo băng, quấn thành một cục như thế rất khó chịu, quấn lâu vết thương khó lành, tháo hết băng là tốt nhất. Nhỏ nhanh chóng bảo A Liên dìu vào trong hậu điện thay thuốc tháo băng.
Châu Ân Hoan biết Lý thái y có chuyện muốn nói, nàng vào thẳng vấn đề: "Không biết Lý thái y có gì dặn dò?"
Ánh mắt Lý Bách dừng trên môi nàng, đôi môi đỏ mọng hơi bóng tạo cảm giác lấp lánh. Mặt y hơi đỏ nhưng giọng nói lại nhuốm đầy vẻ thất vọng.
"Hộp son ta đưa, Châu tiểu thư không thích dùng sao?"
Nàng ngẩn người, hóa ra là chuyện này, nàng đã đồng ý giúp y dùng thử hộp son đó cuối cùng bị Trình Hải cướp mất. Nàng còn chưa đòi lại được, bây giờ không biết ăn nói với y ra sao.
"Hoàng thượng vừa ban thưởng một rương phấn son, ta không dám không dùng. Đợi vài ngày nữa chuyện này lắng xuống, ta sẽ dùng hộp son của ngươi."
Ánh mắt Lý Bách hơi cụp xuống, đồ của y làm sao có thể bằng đồ Hoàng thượng ban, là do y mộng tưởng, nàng cao quý, thanh tú làm sao có thể dùng hộp son tầm thường kia chứ. Lý Bách khẽ nói đa tạ xin phép cáo lui rồi nhanh chóng ôm hộp thuốc rời đi để lại Châu Ân Hoan đứng ngơ ngẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...