Thiều Hoa Hiên.
Sau khi Thủy Lạc Quận chúa rời khỏi Thiều Hoa Hiên. Cố Tử Yên nhanh chóng gọi Lý Bách đến. Y đến rất nhanh, tay mang theo hộp thuốc gỗ như thường lệ. Lý Bách bỏ qua hành lễ, bước thẳng vào trong phòng. Châu Ân Hoan vẫn còn tỉnh táo. Nàng chỉ là quá suy nhược mà thôi.
Cố Tử Yên nhanh chóng nhấc váy ra ngoài, huy động nô tài sắc thuốc, nấu cháo. Bên trong chỉ còn Châu Ân Hoan và Lý Bách. Y phủ tấm khăn lụa mỏng lên tay nàng, chậm rãi bắt mạch. Sắc mặt Lý Bách chuyển sang tối đen.
"Tiểu thư ngưng thuốc?"
Châu Ân Hoan biết mình không thể qua mặt y, nàng chỉ ậm ừ một câu.
Nếu quá khỏe khoắn Thủy Lạc sẽ sinh nghi, một khi đã diễn kịch, nàng phải diễn đến cùng. Đây là ván cờ cuối cùng quyết định tất cả. Cả hai cùng ngã ngựa thì ai mới là người gãy chân.
Lý Bách siết chặt tay thành nắm đấm, y lắc đầu ngao ngán. Trầm ngâm được một lúc. Lý Bách mới lên tiếng: "Tiểu thư lấy mạng sống ra tranh đấu chỉ để được ở bên cạnh Hoàng thượng cả đời thôi ư?"
Châu Ân Hoan nhìn Lý Bách một lúc, nàng chậm rãi trả lời: "Không chỉ vì bệ hạ, ta tranh đấu còn vì chính mình."
"Tiểu thư ngưng thuốc hai ngày, Hoại Độc đã xâm vào lục phủ ngũ tạng, thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa."
Châu Ân Hoan không bất ngờ, thật ra Thủy Lạc nói đúng. Sớm muộn gì nàng cũng phải chết, chi bằng chết sớm hơn một chút. Cố Tử Yên và cả Bắc Hải sẽ bớt đau lòng hơn vài ngày. Khi quyết định ngừng thuốc nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Song, giải thoát cho tất cả chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Châu Ân Hoan hờ hững đáp: "Ta còn bao nhiêu lâu nữa."
"Chưa đầy một tháng."
Lý Bách đưa ra đáp án rất nhanh. Chưa đầy một tháng còn nhiều hơn số ngày nàng có thể tưởng tượng ra. Hôn lễ của Cố Tử Yên sẽ cử hành trong năm ngày nữa. Khi nhìn thấy nhỏ yên bề gia thất, được Vương gia yêu thương chiều chuộng. Châu Ân Hoan đã mãn nguyện kiếp này.
"Lý Bách, ta biết kiếp này ta nợ huynh rất nhiều... nhưng... huynh có thể giúp ta một việc cuối cùng được không?"
"Tiểu thư cứ nói." Lý Bách chậm rãi đáp.
"Chuyện ta chỉ còn một tháng, huynh đừng nói cho Cố Tử Yên và Hoàng thượng biết được không?"
Lại một lần nữa Lý Bách giữ im lặng, y im lặng một lúc lâu. Tựa như đã nghĩ xong xuôi ý gì đó. Lý Bách gật đầu.
"Đa tạ huynh."
"Châu Ân Hoan." Lý Bách khẽ gọi.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy y gọi nàng như thế, nàng thoáng kinh ngạc.
Lý Bách không đợi nàng đáp, y tiếp tục nói: "Muội không hợp với chốn thâm cung này, muội có muốn cùng ta ngao du thiên hạ không? Chúng ta rời khỏi đây, đi khắp mọi nơi tìm thuốc giải cho muội."
Châu Ân Hoan càng kinh ngạc hơn, nàng không nghĩ rằng Lý Bách sẽ nói với nàng những lời này.
"Lý Bách... huynh..."
"Muội đi cùng ta có được không? Ở nơi này toàn mưu kế tính toán. Sơ hở có thể mất mạng ngay lập tức. Thiên hạ ngoài kia rộng lớn, tự do bay nhảy. Muội không cần phải lấy mạng ra đấu với người khác. Cứ ở bên cạnh ta, vô âu vô lo. Sóng gió ta chắn thay cho muội."
Nàng vô tình bắt được ánh mắt kiên định của Lý Bách, đáy lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Châu Ân Hoan né tránh ánh mắt kiên định kia.
"Lý Bách, ta xin lỗi... ta... không thể!"
Lý Bách thất vọng thốt lên: "Muội cam tâm chết ở đây ư?"
Châu Ân Hoan lẳng lặng gần đầu, từ khi đặt chân bước vào hoàng cung, nàng đã xác định đây là nơi nàng sinh tử. Nàng nguyện từ bỏ bầu trời, giam mình trong lòng son. Vì trót yêu người cầm lồng.
"Châu Ân Hoan, khi muội chết đi. Hoàng thượng truy phong muội thành Hoàng hậu, bài vị của muội được đặt trong lăng tẩm hoàng thất. Như vậy thì đã sao? Hoàng thượng sẽ lập tân Hoàng hậu, ân ái không rời. Hậu thế mấy ai còn nhớ đến muội..."
"Lý Bách!" Nàng cắt ngang.
"Ta cam tâm tình nguyện."
"Quyết không hối hận?"
"Quyết không hối hận!"
Trái tim của Lý Bách thoáng chốc biến thành khối ngọc vỡ từng mảnh. Đau đớn lan ra toàn thân khiến y tê dại. Nàng thà chết ở đây chứ không trốn thoát theo y. Có cách mấy lòng nàng cũng chẳng lung lay.
Lý Bách đứng dậy, y ôm hộp thuốc, "Thứ lỗi vì đã mạo phạm tiểu thư, thuốc cầm cự trong một tháng thảo dân đã giao lại cho A Tố. Sau ngày hôm nay có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại. Tiểu thư bảo trọng."
Dứt lời Lý Bách toan xoay người rời đi.
"Lý Bách!"
Tiếng Châu Ân Hoan gọi khiến y dừng bước.
"Đời này ta nợ huynh, huynh phải bảo trọng."
"Là ta nợ tiểu thư mới phải."
Nói rồi người ôm hộp thuốc dứt khoác rồi đi.
Châu Ân Hoan ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cô độc, bất giác cảm thấy mủi lòng.
Người ngoải cửa vô tình nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người, gò má ướt đẫm hai hàng lệ, cả người mềm nhũn không đứng nổi. Phải nương vào cánh cửa mới có thể đứng vững.
A Liên bên cạnh hốt hoảng đỡ lấy: "Tiểu thư, tiểu thư!",
Cố Tử Yên đặt tay lên môi, tỏ ý bảo cô ấy im lặng.
_________
Cố phủ.
Trước ngày diễn ra hôn lễ một đêm.
Cố Tử Yên ngồi ngẩn ngơ trên giường, A Liên treo giá y lên tấm tắc khen ngợi.
"Vương gia quá giỏi, Thạch Tu nói với nô tì. Giá y này một tay Vương gia vẽ ra đó."
Cố Tử Yên chống cằm, dưới ngọn đèn nhòe đi, nhỏ vươn tay chạm vào giá y đỏ rực, mềm mại vô ngần. Giá y rất đẹp, đỏ rực cao quý rất hợp với Cố Tử Yên. Ngày mai là Lễ thân nghinh, kiệu tám người khiêng sẽ đến rước nhỏ về Vinh Vương phủ bái đường. Chính thức kết tóc phu thê cùng Vương gia. Song, lòng Cố Tử Yên lại ngổn ngang trăm mối. Vừa hồi hộp ngày lên kiệu hoa, vừa lo lắng cho Châu Ân Hoan sốt ruột. Mấy ngày nay nhỏ ăn không ngon ngủ không yên.
Đột nhiên đèn trong phòng vụt tắt, bên ngoài có bóng người xuất hiện. Người đó gõ nhẹ vào cửa sổ ba cái. Cố Tử Yên và A Liên không khỏi phòng bị, A Liên toan hét lên cho hạ nhân nghe thấy. Nhưng Cố Thử Yên vương tay ngăn lại. Nhỏ muốn biết người ngoài cửa rốt cuộc là ai.
Không đợi Cố Tử Yên lên tiếng chất vấn, người ngoài cửa đã lên tiếng trước.
"Cố tỷ tỷ, là đệ đây."
Nhỏ nhận ra đây là giọng của Châu Việt Bân. Làm sao hắn có thể lẻn vào đây được? Hắn đến đây với mục đích gì?
"Sao ngươi vào được Cố phủ, ngươi đến đây làm gì?"
"Cố tỷ tỷ, đệ đến đây để đưa tỷ đi trốn."
Cố Tử Yên đỡ trán, nhỏ đã trở thành chấp niệm của thằng nhóc này rồi ư?
"Ngày mai ta và Vương gia bái đường, ta khuyên ngươi bỏ ý định này đi."
"Không! Đệ biết Cố tỷ tỷ bị Vương gia ép buộc thôi, đệ đưa tỷ đi."
Cố Tử Yên thở dài ngao ngán, nhỏ bước đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa ra. Gương mặt non nớt của thiếu niên mới lớn xuất hiện trước mắt nhỏ. Cố Tử Yên thấy rõ được quyết tâm đưa nhỏ rời đi của Châu Việt Bân.
Châu Việt Bân ngẩn người khi trông thấy Cố Tử Yên, hắn chìa tay trước mặt nhỏ.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Giọng nam từ phía sau khiến Châu Việt Bân giật thót. Hắn ngoảnh đầu lại chạm phải gương mặt đằng đằng sát khí của Vương gia.
"Bổn vương hỏi ngươi muốn đưa Yên Yên đi đâu?"
Trán Châu Việt Bân lập tức túa mồ hôi, hắn ta lắp bắp: "Vương... Vương gia... trước khi hôn lễ diễn ra...ngài không được gặp tân nương."
"Đóng cửa lại." Giọng Bắc Viễn không chút cảm xúc khiến Cố Tử Yên rùng mình đóng chặt cửa, để mặc bọn họ bên ngoài chiến với nhau.
"Cố Tử Yên đóng cửa rồi, bổn vương đã gặp nàng đâu?"
"..." Vương gia! Ngài nói nghe có lý hơn một chút được không?
"Ai cho phép ngươi đến đây?" Bắc Viễn trừng mắt nhìn Châu Việt Bân, vốn dĩ y định đến xem Cố Tử Yên đã ngủ chưa, dặn dò nhỏ ngày mai không cần quá căng thẳng. Nào ngờ vừa đến đã gặp ngay kẻ chướng mắt.
"Thần... thần tự vào." Châu Việt Bân lắp bắp, mặc dù trong lòng muốn dắt tân nương đi trốn nhưng khí thế của tân lang bức người quá mức. Hắn không thể không run.
"Ngươi ngang nhiên vào đây như chốn không người, để xem hôm nay bổn vương có bẻ gãy hai chân của ngươi không." Dứt lời, Bắc Viễn lao vào tung cước. Một thân võ nghệ của y khiến Châu Việt Bân xanh mặt. Ai mà không biết Vương gia văn võ song toàn. Đấu tay đôi với y chắc chắn là đấu không lại. Nói lý càng không thể, người Bắc gia trước giờ có ai nói lý đâu?
Châu Việt Bân tích cực né đòn, người ra tay càng lúc càng nhanh. Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Vương gia, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách nhưng chạy thế nào mới thoát được đây? Hay là thử nói lý với Vương gia vậy.
"Vương gia ngài đánh ta như thế càng chứng tỏ ngài chột dạ."
Quả nhiên Bắc Viễn dừng tay, y cau mày.
"Chột dạ cái gì?"
"Ngài ép Cố tỷ tỷ phải lấy ngài vì chuyện ngày hôm đó." Châu Việt Bân đáp ngay.
"Bổn vương không ép nàng." Bắc Viễn kiên quyết trả lời.
"Nói suông như ngài, thần cũng nói được."
Bắc Viễn hùng hồn tiến đến, gõ vào cửa sổ gỗ ba cái.
"Yên Yên, nàng nói cho hắn nghe, bổn vương có ép nàng lấy bổn vương không?"
Bắc Viễn nghe thấy bên trong là tiếng cười khúc khích của nhỏ. Đường đường là Vương gia cao quý, vậy mà phải chạy đi giải thích với một tiểu tử mình không ép hôn người khác.
Cố Tử Yên nhịn cười, giọng nhỏ run run: "Là ta cam tâm tình nguyện, ta thích Vương gia, ta muốn lấy Vương gia."
Châu Việt Bân chết lặng, đây là lời chính miệng Cố tỷ tỷ nói ra, nhưng hắn chẳng thể nào tin nói.
"Vương gia! Ngài ép buộc Cố tỷ tỷ nói như thế."
Bốp!
Đêm đó Châu Việt Bân bị Vương gia đánh ngất đưa về Châu phủ kèm với tội danh mạo phạm Vương phi. Châu Việt Bân được đưa ra quân doanh nhập ngũ. Vương gia lệnh cho Cố tướng quân dạy dỗ hắn ta nên người. Nể tình hắn là đệ đệ của hoàng tẩu tương lai mới tha cho hắn một mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...