Tin tức Châu Ân Hoan là được chọn ban bố khắp mọi nơi. Phủ Tể Tướng người ra vào chúc mừng dày đặc. Nhưng Châu Ân Hoan vẫn chưa xuất cung chuẩn bị đại hôn. Nàng vẫn còn bị giữ lại học lễ nghi trong cung.
Kể từ sau khi lệnh Hoàng thượng hạ xuống. Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên mỗi ngày đều đến Thọ Khang Cung học lễ nghi ở chỗ Thái hậu. Song, kể từ ngày Thủy Lạc Quận chúa bị trục xuất khỏi cung. Sức khỏe của Châu Ân Hoan đi xuống rõ rệt. Sắc mặt xanh xao, Cố Tử Yên nhận ra nàng gầy xuống rất nhiều. Gầy nhanh đến mức nhỏ phải phát hoảng.
"Hoan Hoan, dạo gần đây ngươi kì lạ lắm, người ngợm yếu ớt đi hẳn."
Châu Ân Hoan ngước đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi nhìn Cố Tử Yên.
"Ta không biết mình bị làm sao nữa, ta rất mệt, đầu cũng rất đau."
"Thái y đã khám cho ngươi chưa?" Mấy hôm nay Cố Tử Yên không có ở trong cung. Sáng nhỏ tiến cung đến xế chiều phải quay về Cố phủ. Ngày cử hành đại hôn đang đến rất gần. Cố Tử Yên thật sự rất bận.
"Hoàng thượng ngày nào cũng đến thăm ta, người còn cử nhiều thái y đến nhưng họ bảo cơ thể ta chỉ suy nhược hoàn toàn chỉ cần tẩm bổ sẽ khỏe lại." Nàng đáp lời Cố Tử Yên, giọng nàng thều thào mệt mỏi.
"Nếu thái y đã khám rồi vậy tại sao còn tệ thế này."
"Ta cũng không rõ nữa... khụ... khụ..." Châu Ân Hoan ho liên tục, nói không ra hơi.
Nhìn nàng như thế này, trong đầu nhỏ không khỏi xuất hiện nghi ngờ.
"Liệu có phải trước khi đi Quận chúa đã xuống tay với ngươi không?"
Châu Ân Hoan lắc đầu.
"Ta đã cho người kiểm tra đồ ăn thức uống và mấy vật dụng trong Thiều Hoa Hiên rồi, hoàn toàn không có gì bất thường."
"Ta đi tìm Hứa thần y đến khám cho ngươi."
"Thần y xuất cung lâu rồi mà." Châu Ân Hoan đáp.
Lý Bách xuất cung ngay sau khi nàng được Hoàng thượng chọn, chỉ để lại một câu từ biệt, tuyệt đối không quay đầu.
Cố Tử Yên thở dài, nhỏ dìu nàng về Thiều Hoa Hiên, sức khỏe của Châu Ân Hoan biến đổi nhanh đến mức khiến nhỏ phải lo canh cánh trong lòng.
"Chiều nay cứ để ta và A Liên đến đó là được." Cố Tử Yên lên tiếng, vừa nói vừa đỡ nàng ngồi trên giường.
"Khụ... khụ... chỗ đó nguy hiểm lắm, ta đi với ngươi... khụ..."
Cố Tử Yên cau mày, "Ngươi yếu ớt như vậy đến đó làm sao nổi, để một mình ta đến gặp ả là được."
"Khụ... khụ... A Tố..." Châu Ân Hoan ho sặc sụa, chất giọng trong trẻo ngày nào nay đã trở nên khản đặc.
A Tố bưng chén trà nóng hổi dâng lên: "Dạ có nô tì."
"Chiều nay ngươi đi cùng với Cố Tử Yên, bảo vệ Cố tiểu thư thay ta."
"Châu Ân Hoan! Ngươi để A Tố đi rồi, ai sẽ là người hầu hạ ngươi đây." Cố Tử Yên gắt lên. Nhỏ tiếp tục nói: "Ta đi một mình được không cần A Tố đi theo."
Châu Ân Hoan lắc đầu, nàng níu lấy bàn tay nhỏ: "Yên Yên, để A Tố theo ngươi đi khụ... khụ... nếu không ta sẽ đích thân đi với ngươi khụ khụ... ở đây có A Hồng rồi, ngươi đừng lo."
A Liên chạm nhẹ vào tay Cố Tử Yên, "Tiểu thư hay để A Tố đi theo đi, Châu tiểu thư mệt mỏi lắm rồi đừng tranh cãi nữa, để Châu tiểu thư nghỉ ngơi. Châu tiểu thư kiên quyết như vậy có nói cũng không được."
Cố Tử Yên thở dài, "Thôi được rồi, ta sẽ về thật sớm ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nói rồi nhỏ quay đầu dặn dò A Hồng mấy câu rồi nhấc váy ra ngoài. Cố gắng đi thật nhanh để về với Châu Ân Hoan. Nhỏ vừa rời khỏi cổng điện. Châu Ân Hoan bên trong đã thiếp đi.
_________
Lãnh Cung.
Lãnh Cung nằm ở rất xa, hiu quạnh và hoang vắng dường như là không người. Thi thoảng mới thấy vài thị vệ canh gác, vài cung nữ đi qua lại. Hoàn toàn mất đi vẻ huyên náo của những cung điện phía trên. Quả thật khớp với lời đồn, Lãnh Cung nhiều âm khí. Cố Tử Yên đi càng sâu càng thấy âm u lạnh lẽo.
Ba chủ tớ dừng lại trước một cung điện cũ nát, tầm hoành phi treo trên cổng sứt mẻ mục nát, nhỏ không thể đọc được dòng chữ được ghi trên đó nữa. Thị vệ canh gác trước Lãnh Cung này, trông thấy Cố Tử Yên xuất hiện lập tức chặn người lạ.
Cố Tử Yên không nói nhiều, nhỏ giơ lên một chiếc lệnh bài gỗ khắc một chữ "Vinh", thị vệ nọ biết ngay nhỏ là người của ai. Nhanh chóng mở cửa mời Cố Tử Yên bước vào trong.
A Liên và A Tố vừa dìu Cố Tử Yên được mấy bước, bên trong đã có tiếng vọng ra.
"Tiểu thư, tiểu thư đừng ăn hộp son đó nữa mà tiểu thư!"
Bước chân Cố Tử Yên chẳng hề khựng lại, sải bước tiến thẳng vào trong.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng toàn là mùi gỗ mục. Nhỏ bước một chân vào trong, dưới nền đất là thứ gì đó đỏ lòm dinh dính về đế giày vải. Ánh sáng chiếu xuống nền đất, màu đỏ kinh dị trải dài trên sàn. A Liên và A Tố hốt hoảng thốt lên.
"Tiểu thư cẩn thận."
Dưới đất toàn là son môi đỏ tươi.
Người ngồi bệch trên đất bị ánh sáng rọi thẳng vào mắt, hộp son trên tay rơi xuống. Ả ta giơ tay che lấy đôi mắt. Lòng bàn tay của nàng ta cũng dính đầy son đỏ.
Cố Tử Yên nheo mắt nhìn người ở trước mặt. Chưa đầy một tháng không gặp, vậy mà bây giờ nhỏ suýt không nhận ra nữa. Đồng Ninh bây giờ ốm nhom, đầu tóc rối bù bẩn thỉu. Đôi mắt vô hồn thất thần. Xung quanh cũng chỉ có một hai cung nữ hầu hạ. Bộ dạng này khác hẳn bộ dạng lộng lẫy kiêu hãnh lúc trước. Cố Tử Yên khó lòng tin người này và Đồng Ninh là cũng một người.
Nhỏ đến vào lúc Đồng Ninh tỉnh táo, không phải lúc a tả đang lên cơn nghiện.
Đồng Ninh hạ cánh tay che ánh sáng xuống, nàng ta nâng mắt nhìn Cố Tử Yên rồi nhếch miệng cười.
"Hóa ra là ngươi."
A Liên và A Tố kéo chiếc ghế cũ mục phủi đi lớp bụi bẩn, chậm rãi dìu Cố Tử Yên ngồi xuống. Nha hoàn của Đồng Ninh cũng tìm cho nàng ta một cái.
Đồng Ninh vén mái tóc rối nùi, thần thái lúc tỉnh vẫn cao ngạo như ngày nào.
"Ngươi cũng to gan lắm, dám một mình đến đây cười nhạo ta. Ngươi không sợ ta giết chết ngươi tại đây sao?"
Cố Tử Yên mỉm cười, "Ngươi không dám."
Sắc mặt Đồng Ninh lập tức trở nên tối sầm.
Cố Tử Yên chẳng mấy quan tâm nhỏ tiếp tục nói: "Đồng gia và Hoàng thượng bất hòa, dĩ nhiên là Hoàng thượng đang chiếm ưu thế. Hơn nữa Hoàng thượng nắm trong tay bí mật tru di cửu tộc nhà ngươi. Bây giờ ngươi giết chết ta tại đây, gây thù chuốc oán với Vương gia. Há chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"
Đồng Ninh lặng thinh không đáp. Bởi, Cố Tử Tên nói đúng. Ả ta giữ được mạng đã làm phước đức cả tổ tiên Đồng gia độ cho. Bây giờ ả còn càn quấy thì không một ai có thể cứu nổi.
Biết Đồng Ninh đang suy nghĩ nhiều hướng, Cố Tử Yên thuận thế nói tiếp: "Hôm nay ta đến đây không phải để cười nhạo ngươi. Ta mang ý tốt đến đây."
Đồng Ninh ngẩng đầu nhìn nhỏ, "Ý tốt?"
Cố Tử Yên gật đầu chắc nịch, "Chỉ cần ngươi kể ra tất cả những điều ngươi đã mưu hại ta và Châu Ân Hoan. Ta sẽ giúp cuộc sống của ngươi suôn sẻ hơn, báo thù người đã lôi ngươi ra làm bia đỡ."
"Ta dựa vào đâu để tin ngươi?" Đồng Ninh đáp lời.
"Ta có cách khắc chế cơn nghiện của ngươi, giúp ngươi thoát khỏi cảnh lúc điên lúc tỉnh." Nhỏ nâng mắt nhìn Đồng Ninh rồi tiếp lời, "Ta còn biết ai đã mượn tay ngươi hại ngươi vào bước đường này."
Đồng Ninh quát lên: "Là ai?"
"Nếu ngươi muốn biết vậy thì trao đổi thông tin với ta, nói cho ta biết ngươi đã làm những gì mưu hại bọn ta."
Đồng Ninh trầm ngâm một chút, trước sai gì ả ta cũng là người mang tội, Cố Tử Yên đến đây ắt hẳn đã biết rõ những gì ả ta làm. Chẳng qua chỉ muốn xác nhận lại thôi. Nhưng Đồng Ninh lại khác, ả ta chẳng biết được rốt cuộc ai là người đã giá họa hại mình. Thành ra cuộc trao đổi này, bên có lợi vẫn là Đồng Ninh.
Ả ta hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi muốn biết từ đâu?"
"Từ đầu."
"Đợt tranh tài đầu tiên, ta cố ý qua xin đường tiện tay làm đổ bát canh khiến tay ngươi bị bỏng. Nhân lúc mọi người hoảng loạn lo lắng cho ngươi. Ta lẻn vào gian bếp của Châu Ân Hoan. Thêm muối vào bát canh kia."
Cố Tử Yên không đáp, nhỏ chờ đợi Đồng Ninh nói tiếp.
"Trong bát cháo của ngươi có tôm khiến vết bỏng ở tay ngứa ngáy và lở loét, là do ta sai Đại Liên làm."
"Còn A Linh và xác trà có cẩm tú cầu thì sao?" Cố Tử Yên tiếp tục hỏi.
Đồng Ninh nhếch miệng cười khinh, "Con chó phản chủ A Linh kia dám quay lại cắn ta."
"Ta thật sự bị trúng độc, chỉ là ta không ngờ nha hoàn phụ thân ta sắp đặt lại bị kẻ khác mua chuộc phản lại ta."
"Vậy A Linh không phải là do ngươi sai khiến?"
"Ta không dùng con chó đó."
"Còn gì nữa?" Cố Tử Yên tiếp tục hỏi.
Đồng Ninh cười phá lên, "Còn chuyện gì ngoài chuyện lều Tây nữa? Ta biết thánh thượng có ý với Châu Ân Hoan. Ta cố ý gửi thư khiêu khích hòng khiến nàng ta đến lều Tây gặp ta. Bỏ xuân dược vào lưu hương. Chuẩn bị sẵn một tên cẩu nô tài hãm hại nàng ta thất thân. Nhưng chính ta cũng không ngờ. Trờ xui đất khiến thế nào, người lãnh họa là ngươi mà người hưởng phúc lại là Vương gia."
Cố Tử Yên lặng thinh, ký ức ngày hôm đó là mảnh ký ức tồi tệ nhỏ không muốn nhắc đến nhất.
Bàn tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, nhỏ cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.
Đồng Ninh nhếch miệng cười, "Tức giận lắm phải không? Cay cú lắm phải không ha ha ha."
"Ta nói cho người biết, ngày hôm đó ta cố ý cười thật tươi để mỉa mai Châu Ân Hoan. Khiêu khích nàng ta nổi điên lao vào đánh ta đấy. Bổn tiểu thư biết Thái hậu không thích người làm càn. Ta cố ý làm như vậy để Châu Ân Hoan phật lòng Thái hậu. Ngờ đâu còn có Ngũ công chúa góp vui, thay Thái hậu trừng phạt nàng ta."
"Nghe đâu đầu gối nàng ta suýt tàn phế thì phải?"
Cố Tử Yên bật cười khúc khích, "Không, Hoan Hoan nhà ta vẫn đi đứng như thường, trong lúc ngươi ăn nằm với hai nam nhân khác. Hoan Hoan còn có thể múa sen lấy lòng Hoàng thượng."
"Ngươi!" Đồng Ninh trợn mắt lên nhìn Cố Tử Yên, ả ta cáu gắt quát ầm lên.
"Câm miệng đi!"
"Những gì ta làm ta đã nói với ngươi rồi, còn ngươi? Ai là ngươi đã gắp lửa bỏ tay ta."
Cố Tử Yên xoa cổ tay, "Ngay trước mắt ngươi thôi, kẻ đã nói với A Lương rằng Hoàng thượng thích đi dạo nửa đêm."
"Ha ha ha ha ha, hóa ra, hóa ra là ả ta, con ả Quận chúa yếu đuối đó ư?" Đồng Ninh cười rộ lên, cười đến mức hai vai run run.
"A Lâm bên cạnh ngươi là người của Thủy Lạc Quận chúa." Cố Tử Yên tiếp tục nói.
Đồng Ninh vẫn tiếp tục cười như điên dại, ả ta dần dần hiểu ra người hiến kế mỗi ngày lại là tay trong của người khác, vậy mà Đồng Ninh răm rắp làm theo, xem ả ta là tâm phúc mà đối đãi.
"Kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện."
Áng mây trên bầu trời trôi đi mất, trời ngả độ xế chiều, từ bên ngoài có cung nữ lẻn vào trong.
"Tiểu thư, người của ta tìm được dưới xác A Lâm có một bức thư chôn vùi dưới rơm lót trong ngục tù."
Đồng Ninh đánh mắt nhìn cung nữ bên cạnh, cô ta nhanh chóng đón lấy lá thư trên tay, mở thư cho Đồng Ninh đọc.
Đồng Ninh vừa cười rộ, vừa vỗ đùi đen đét.
"Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha."
Cố Tử Yên trầm tĩnh nhìn Đồng Ninh dần phát điên, ả ta đã nghe hết những gì Thủy Lạc gắp lửa bỏ vào tay ả.
"Nói thật đi ngươi hận Thủy Lạc Quận chúa còn hơn hận bổn tiểu thư đúng không?"
Cố Tử Yên không phủ nhận, thậm chí còn cười khen: "Ngươi đúng là khéo nhìn."
"Vậy tại sao không lập một thỏa thuận?"
Cố Tử Yên nhướn mày, "Mời Đồng tiểu thư nói."
"Trong tay bổn tiểu thư là bức thư tuyệt mệnh của A Lâm, ghi rõ những gì mà A Lâm đã làm cho Thủy Lạc. Người của ta mới nhặt được ngày hôm nay. Ta muốn đổi bằng chứng này lấy một điều kiện từ ngươi."
"Ngươi cứ nói." Cố Tử Yên đáp ngay.
"Ta muốn sau khi hạ triệt để con ả Quận chúa kia, ngươi hãy mang ả đến chỗ ta. Ngày mai, ta sẽ được đưa đến Bồng Lai Tịnh, quy y hướng phật tu tâm dưỡng tính. Ta muốn gặp con ả Quận chúa ở đó. Đích thân bổn tiểu thư dạy dỗ con ả."
"Thành giao."
Đồng Ninh nở một nụ cười mãn nguyện, chìa bức thư đến trước mặt Cố Tử Yên.
"Của ngươi."
"Căn bệnh điên của ngươi, ta có thuốc điều trị, đợi sau khi ngươi đến Bồng Lai Tịnh. Cứ chuyên tâm sám hối hướng phật. Mỗi tháng ta sẽ gửi thuốc chữa bệnh cho ngươi. Còn nữa..."
Cố Tử Yên bỏ lưng câu nói, A Liên dìu nhỏ đứng dậy. Cố Tử Yên liếc mắt nhìn Đồng Ninh lần cuối. Nhỏ tiếp tục nói: "Ngươi vẫn còn là xử nữ."
Nói xong Cố Tử Yên dứt khoác rời đi để mặt Đồng Ninh lên cơn nghiện, cười điên cuồng đằng sau lưng.
Đúng, Đồng Ninh vẫn còn là xử nữ. Vốn dĩ đêm hôm đó. Nàng ta đã ngủ với hai các xác ngay từ đầu. Hoàn toàn chẳng có khả năng lang chạ.
Bước ra khỏi cổng lãnh cung, Cố Tử Yên ngoảnh đầu nhìn tấm hoành phi mục nát một lần nữa, miệng nhỏ lẩm bẩm.
"Ngươi hại Châu Ân Hoan quỳ gối trước lều Tây ba ngày ba đêm. Ta sẽ cho ngươi quỳ gối trước cửa phật cả đời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...