Tà Túy


Diệp Nghênh Chi trực tiếp đứng ra quyết định, bảo Trì Diên hoàn lại vé, cùng hắn lái xe về nhà.
Từ nhà Diệp Nghênh Chi đến nhà ga mất gần một giờ đi đường, tính thêm cả nửa tiếng chờ xe, thời gian đến thành phố H cũng không ngắn, chẳng bằng trực tiếp lái xe đi cao tốc thuận tiện mau lẹ hơn.
Trì Diên thẳng khi đến ngồi trên xe thắt dây an toàn rồi cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh với Diệp Nghênh Chi, thậm chí không dám nâng mắt nhìn hắn, vành tai còn hơi hồng hồng.
Diệp Nghênh Chi cười khởi động xe, mắt nhìn phía trước nói: "Sao lại xấu hổ, không phải trước kia trong game tôi cũng từng gọi cậu như vậy sao?"
Trì Diên nghe hắn nói thế mặt lại hơi nóng lên: "...!Đừng nói nữa."
Diệp Nghênh Chi trước tiên đi đến cửa hàng xăng gần đó đổ thêm xăng, sau đó dựa theo hướng dẫn chỉ đường lái xe thẳng một đường đến thành phố H, cuối cùng tới khi hai người đến nhà Trì Diên thì đã hơn chín giờ tối.
Lúc vừa xuất phát Trì Diên đã gọi điện thoại về nhà, nói trường học được nghỉ, cậu muốn dẫn một bạn học về chơi hai ngày, cũng dặn dò bọn họ gần đây bên ngoài không an toàn, kêu họ không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ, ban đêm cũng không nên đi ra ngoài.
Cha mẹ Trì Diên vẫn luôn rất tiến bộ, trước kia Trì Diên đã từng mang lão Viên và các bạn học đến thành phố H chơi, cho nên thật ra cũng không thấy kỳ lạ, chỉ thầm nghi hoặc trường cậu cho nghỉ dịp gì, sao lại đột nhiên chạy về ngay thế này.
Bởi vì đã thông báo từ trước, Trì Diên vừa gõ cửa nói "Con về rồi đây", Trì Chung Viễn đã tới mở cửa, nhiệt tình đón hai người vào, mang đồ đạc của hai người bỏ vào phòng Trì Diên, sau đó gọi cả hai ra phòng khách ngồi.

Mẹ của Trì Diên, Lưu Phượng Oánh tức thì bưng hoa quả đã gọt sẵn lên, lại lấy nước cho cả hai.
Trì Chung Viễn nhìn con trai nói: "Tiểu Diên, hôm nay không phải là ngày lễ, con đây là nghỉ dịp gì thế?"
Trì Diên ấp úng nói không nên lời, cậu chính là thuận miệng bịa ra, trường học căn bản không được nghỉ.

Nhưng dựa theo tư tưởng của cha mẹ, mặc kệ con là học sinh tiểu học hay là nghiên cứu sinh, trường không cho nghỉ thì nên thành thành thật thật ở trường học, không có việc gì mà trốn học về nhà thì lại càng khó giải thích.
Diệp Nghênh Chi ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Dạ chú, đây là nghỉ kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng cháu."
Trì Chung Viễn thế mà ở thời điểm này trí nhớ lại vô cùng tốt: "Kỷ niệm ngày thành lập trường không phải vào tháng tư ư? Hàng năm đều nghỉ liền với ngày 1/5 mà? Sao lại nghỉ vào lúc này?" Trì Diên từ Đại học đến nghiên cứu sinh đều không đổi trường, bốn năm trôi qua dù sao ông cũng có chút ấn tượng.
Trì Diên trong lòng tự nhủ xong rồi, lộ rồi.

Nhưng Diệp Nghênh Chi lại điềm tĩnh đáp nói: "Thời kháng chiến không phải trường đã từng dời đến Tây Nam một thời gian sao ạ? Đợi đến lúc kháng chiến thắng lợi mới chuyển về lại.

Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này chính là chúc mừng kháng chiến thắng lợi khôi phục trường, những năm trước không được nghỉ, năm nay là bảy mươi năm kháng chiến thắng lợi cho nên đặc biệt chúc mừng ạ."
Ngay cả Trì Diên cũng nghe đến sững sững sờ sờ, Trì Chung Viễn lại càng tin, liên tục gật đầu nói: "Thì ra là thế."
Lúc ấy Trì Diên một bộ dạng suy sụp, nói trong nhà "Có yêu tà muốn làm hại", Diệp Nghênh Chi mới cùng cậu trở về.

Nhưng Trì Diên đương nhiên cũng không dám nói nội tình thảm án liên tiếp ở thành phố A và chuyện Cố Tích Tích với cha mẹ, Diệp Nghênh Chi cũng phối hợp diễn kịch với cậu, lúc cha mẹ Trì Diên hỏi chỉ nói là mình vẫn luôn nghe nói thành phố H phong cảnh đặc biệt, thu đông đều có vẻ đẹp khác nhau, cho nên mới nhân dịp được nghỉ cùng Trì Diên trở về tham quan.
Bởi vì hai người về nhà khi đã muộn, nói chuyện một lát thì không còn sớm, đã đến thời gian đi ngủ.
Nhà Trì Diên là nhà ở phổ thông, diện tích tuy rằng không nhỏ nhưng phòng không nhiều lắm, một nam một bắc hai phòng ngủ, một phòng sách, một phòng hơi nhỏ được dùng như phòng trữ đồ, còn dư lại chính là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng tắm các loại, bởi vì bình thường không có người ngoài ngủ lại cho nên căn bản không nhất thiết sắp xếp "Phòng cho khách", phòng có thể ngủ chỉ có hai căn.

Cũng may phòng của Trì Diên cũng khá lớn, còn dùng giường đôi.
Tất cả mọi người đều mặc định Diệp Nghênh Chi đương nhiên nên ngủ cùng Trì Diên trong phòng của cậu.
Phòng Trì Diên có một nhà vệ sinh nhỏ, Diệp Nghênh Chi sau khi từ trong đó đi ra liền thích ý chiếm nửa giường, đánh giá bốn phía, hỏi Trì Diên: "A Diên, từ nhỏ cậu ngủ ở đây à?"
"Ừ, cũng không tính là từ nhỏ, đại khái lúc lên cấp hai thì chuyển tới đây."
Trì Diên đáp lời, cảm giác Diệp Nghênh Chi đột nhiên vươn tay tới ôm mình.
Lúc này cậu mới ý thức được một việc, mình đã nói chuyện về Cố Tích Tích với Diệp Nghênh Chi từ rất lâu rồi, thế nên có lẽ ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết mình là phu quân "Diệp tam khiếm" trong trò chơi của hắn, bởi vì Cố Tích Tích cho nên lúc trước giả bộ không biết mình mà thôi.


Bây giờ nói ra rồi, rốt cuộc lập tức lộ rõ bản tính?
Diệp Nghênh Chi ôm cậu kề cùng một chỗ nằm dựa vào đầu giường, cắn tai cậu khẽ cười nói: "A Diên, không phải cậu vô lương tâm như vậy chứ? Tôi lái xe năm tiếng cùng cậu trở về gặp cha mẹ, cậu cũng không thưởng gì cho tôi à?"
"Muốn, muốn thưởng cái gì..." Trì Diên nói, đến khi phản ứng kịp liền vội vàng bổ sung, "...!Giờ đang ở nhà tôi, cậu, cậu đừng làm bậy."
"Chỉ hôn một cái, hôn một cái là được rồi..." Diệp Nghênh Chi nói xong, thanh âm dần dần tối xuống...
Trì Diên cố ý mang Diệp Nghênh Chi về chính là để phòng bị Cố Tích Tích, đương nhiên không thể để cha mẹ cách xa, cho cô ta thời cơ lợi dụng.

Vì vậy nửa cứng rắn nửa làm nũng sắp xếp một chuyến du lịch ở khu danh lam thắng cảnh ở vùng phụ cận ba ngày, kêu cha mẹ xin nghỉ đi cùng, tính tính toán toán thời gian, chờ một hai ngày sau trở về thì Hồ Tinh hẳn là đã quay lại.
Trì Diên sớm biết cha mẹ đã sắp về hưu, bình thường công tác cũng thong thả, trong ba ngày còn có một ngày là Chủ nhật, bởi vì cả nhà cùng nhau đi du lịch, xin nghỉ hai ngày khẳng định có thể được.

Quả nhiên hai vợ chồng thấy con trai đã sắp xếp xong xuôi hết thảy cũng vui vẻ chuẩn bị cùng đi, nhiều nhất là nói ngoài miệng hai câu "Hai thanh niên đi chơi chúng ta đi theo làm gì", nhưng vẫn vui sướng bắt đầu thu dọn đồ đạc cần mang đi.
Bọn họ tuổi càng lúc càng lớn, hai năm qua thời gian ở cùng con trai cũng càng ngày càng ít, có thể cùng Trì Diên đi chơi như thế thật ra trong lòng rất vui.
Diệp Nghênh Chi lấy cớ nghỉ trưa kéo Trì Diên vào phòng, trở tay khóa cửa lại, kéo cậu ngồi lên giường, cười điểm lên chóp mũi cậu: "Cậu nha, nhìn qua chính là được chiều quen, trong nhà cái gì cũng theo ý cậu."
Trì Diên đưa tay trốn ngón tay của hắn, ngược lại bị Diệp Nghênh Chi bắt được cơ hội, đè lại hôn.
Nơi bọn họ đi là một khu sinh thái nguyên sinh, thiên nhiên chưa bị ô nhiễm chút nào, có một hồ nước hình trăng lưỡi liềm, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi sóng bước nhìn cảnh hồ, híp mắt cười nói: "Hình như tôi đã từng tới nơi này rồi."
Diệp Nghênh Chi đứng ở phía sau cậu, đột nhiên cúi người nhẹ nhàng hôn lên tai cậu.
Trì Diên cả kinh, vội vàng trộm liếc cha mẹ đang ngắm cảnh bên kia, sau đó mới nhấc mắt khẽ trừng Diệp Nghênh Chi, yếu ớt kháng nghị: "Cậu chú ý một chút..." Nói xong tự bản thân cũng cảm thấy lời này không chút sức mạnh, thay vì nói là kháng nghị chẳng bằng nói là làm nũng.
Thế là lại cúi đầu nhỏ giọng cường điệu một lần: "...!Ít nhất phải đợi đến tối về." =)))
Cố Tích Tích dù sao cũng không phải người, Trì Diên cũng khó mà đoán được đối phương sẽ dùng cách thức gì xuất hiện, đành phải cùng Diệp Nghênh Chi theo sát sau lưng cha mẹ một giây không rời, lúc tìm nơi nghỉ lại cũng chọn chỗ có hai phòng ngủ một phòng khách.
Ngày đầu tiên vợ chồng Trì Chung Viễn vẫn còn xua Trì Diên: "Hai thanh niên trẻ tuổi tự mình đi chơi đi, đừng bám theo hai người già này."
Trì Diên liền tiến tới ôm cánh tay Lưu Phượng Oánh làm nũng cười: "Mẹ, con trai muốn bồi mẹ và cha mà."
Lưu Phượng Oánh xấu hổ quay đầu lại lén nhìn Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng nói với con trai: "Sao lớn thế này rồi mà vẫn không đường hoàng nghiêm chỉnh, đều tại cha mẹ làm hư con rồi, một chút cũng không giống nam tử hán, để bạn học chê cười." Trong miệng lẩm bẩm, ngữ khí nhưng là bất đắc dĩ lại dung túng.
Diệp Nghênh Chi đi theo phía sau nhìn cậu cười, cũng trò chuyện với cha mẹ Trì Diên, thời gian chưa đến một ngày vợ chồng Trì Chung Viễn đã đối với hắn vô cùng thân thiết, cảm thấy đứa bé này tính cách điềm đạm, trầm ổn đáng tin cậy, không giống con trai nhà mình cả ngày giống như chưa lớn, làm bọn họ không an tâm.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi Diệp Nghênh Chi ôm eo Trì Diên, chôn ở cần cổ cậu nỉ non nói: "Chừng nào thì cậu mới nói cũng muốn bồi ông xã, tôi ở bên cạnh thấy mà phát ghen."
Trì Diên cười đẩy hắn, bị Diệp Nghênh Chi siết chặt càng không ngừng hôn lên mắt cậu.
Hai người thì cứ vụng trộm chơi đùa đến ngán ba ngày như vậy mới lái xe bắt đầu quay về, mọi thứ ngược lại vẫn luôn bình an vô sự.

Trì Diên từ đầu tới cuối luôn lưu tâm đề phòng, nhưng chưa từng phát hiện thân ảnh hư hư thực thực của Cố Tích Tích.
Khi trở về thì đã là ngày thứ năm Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đến thành phố H, Trì Diên tính toán khoảng hai ngày này có thể có tin tức của Hồ Tinh, chỉ cần Hồ Tinh khôi phục công việc bắt đầu dõi theo Cố Tích Tích, mình và Diệp Nghênh Chi có thể yên tâm rời đi.
Cả nhà liên tục ba ngày không có ở đây, sáng sớm sau khi trở về Lưu Phượng Oánh muốn kéo chồng đi ra ngoài mua thức ăn, bị Trì Diên ngăn cản: "Mẹ, mẹ với cha ở nhà dọn dẹp nhà cửa, xem tivi, trò chuyện với Nghênh Chi, muốn mua gì thì viết ra giấy cho con, con đi mua là được rồi."
Bây giờ là ban ngày, trong lòng mình đã hiểu rõ chuyện, đi ra ngoài một lát có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, mấu chốt là phải để Diệp Nghênh Chi lại với cha mẹ.
Lưu Phượng Oánh chỉ cảm thấy con trai lần này trở về có chút không giống trước kia, nhưng chỉ cho là cậu càng lớn càng hiểu chuyện, cũng không cự tuyệt, liệt kê ra giấy một loạt lại dặn dò một hồi rồi để Trì Diên đi mua thức ăn.
Trước khi đi Trì Diên lại lặng lẽ dặn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi, tôi đi ra ngoài một lát.

Nếu như, tôi nói là nếu như Cố Tích Tích hoặc người giống Cố Tích Tích xuất hiện, nhất định phải ngăn ba mẹ tôi không cho mở cửa, càng không thể để cô ta tiếp cận ba mẹ tôi."

Diệp Nghênh Chi cười như không cười nhìn cậu: "Tôi biết rồi.

Cậu là làm việc trái với lương tâm nên mới từ xa hoảng sợ vội vàng chạy về trốn Cố Tích Tích."
Còn không phải bởi vì đã thành thân với cậu trong trò chơi hay sao.
Trì Diên trong lòng thầm oán, nhìn thoáng qua bên trong cửa, cha mẹ đều đang ở trong bếp, không ở trong phòng khách.

Bèn nhanh chóng kiễng chân hôn một cái lên mặt Diệp Nghênh Chi: "Vậy nhờ cậu, tôi đi đây."
Dứt lời chạy thật nhanh ra ngoài.
Diệp Nghênh Chi đứng ở huyền quan, tay trái vẫn đặt trên cửa, nhìn bóng lưng Trì Diên nhanh chóng rời đi, đợi đến lúc cậu đi thật lâu hoàn toàn không thấy đâu nữa mới khẽ đóng cửa lại, cong ánh mắt im ắng cười.
"Tiểu bại hoại..."
Edit by An Nhiên
Lúc Trì Diên đang xách đồ ăn đi về nhà thì nhận được điện thoại của mẹ mình, Lưu Phượng Oánh.
Lưu Phượng Oánh giống như đang trốn ở chỗ nào đó lén lút gọi điện thoại, cố ý nhỏ giọng nói: "Tiểu Diên nha, vừa rồi có một cô gái cực kì xinh đẹp tìm đến nhà chúng ta, mẹ nhìn qua Mắt mèo rồi.

Con bé nói nó là bạn gái con, mẹ đang thầm nghĩ con có bạn gái khi nào thì Nghênh Chi đã đi tới, tự mở cửa đi ra ngoài không biết đang nói gì với con bé.

Mẹ quả thực không rõ tình hình như thế nào cho nên muốn gọi điện hỏi con trước."
Trì Diên nghe xong liền nóng nảy: "Nghênh Chi mở cửa rồi ạ? Đi ra ngoài rồi? Bây giờ vẫn chưa trở lại?"
Không phải cậu đã nói không được mở cửa sao? Cố Tích Tích ra tay với Diệp Nghênh Chi thì phải làm thế nào?
Cái gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, Lưu Phượng Oánh lập tức nghe ra cấp bách và lo lắng trong giọng nói của con trai, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn an ủi: "Con đừng gấp, để mẹ đi xem thử."
Trì Diên một bên cầm điện thoại một bên vội vã trở về, chỉ lát sau đã nghe thấy mẹ mình ở điện thoại bên kia nói: "Về rồi, tự Nghênh Chi về, không thấy nữ sinh kia đâu cả."
Lúc này Trì Diên mới dãn ra một hơi: "Được rồi, mẹ à, nữ sinh kia không phải bạn gái của con, thần kinh cô ta có vấn đề, Nghênh Chi cũng biết...!Vâng, còn lại để về nói tiếp, con cúp máy đã."
Nói với mẹ mình là thần kinh Cố Tích Tích có vấn đề, chung quy so với nói cho bà biết đối phương không phải người sẽ dễ tiếp nhận hơn.
Trì Diên sau khi về nhà đi vào bếp buông đồ xuống liền bổ nhào về phía Diệp Nghênh Chi đang xem sách trong phòng sách, đồng thời không quên trở tay đóng cửa phòng lại.
Diệp Nghênh Chi để sách trong tay xuống đứng dậy, vừa vặn tiếp được Trì Diên vào trong ngực, đỡ hai cánh tay cậu hỏi: "A Diên, làm sao thế?"
Trì Diên nuốt nước miếng, cao thấp đánh giá hắn một lần, lại thò tay sờ sờ thân thể hắn, xác nhận hắn vẫn là Diệp Nghênh Chi mình biết, vẫn hoàn hảo không tổn hao gì mới chính thức thở phào: "Cậu không sao chứ?"
Diệp Nghênh Chi cúi người hôn hôn trán cậu: "Có thể có chuyện gì.

Lúc bác gái đang muốn mở cửa cho cô ta, tôi nghe thấy tiếng động nên đi qua, cô ta vừa nhìn thấy tôi không nói gì đã đi mất.

Chỉ có điều cậu với Cố Tích Tích là thế nào? Sao cô ta còn biết nhà cậu? Còn đuổi theo đến tận đây rồi?"
Tuy rằng hai người chưa từng mở miệng xác nhận quan hệ, nhưng trong lòng Trì Diên đã tự thừa nhận bọn họ bây giờ là người yêu không thể nghi ngờ.
Cậu không muốn khiến Diệp Nghênh Chi hiểu lầm, cũng không muốn tiếp tục giấu người yêu của mình nữa, vì vậy ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn nghiêm túc nói: "Nghênh Chi, Cố Tích Tích không phải người, lúc trước tôi nói có yêu tà muốn hại người nhà tôi, chính là nói cô ta.


Cô ta cũng là hung thủ của án mạng liên hoàn trước kia.

Chỉ có điều không biết vì sao, cô ta có điểm trốn tránh cậu."
Trì Diên cũng không có ý định giải thích quá kỹ, những chuyện yêu ma quỷ quái này, cậu không muốn để Diệp Nghênh Chi tham dự quá nhiều, biết Cố Tích Tích không phải người, không có ý tốt, sau này tránh cô ta đi là được.
Tuy rằng vô lực, nhưng cậu cũng muốn làm hết sức để bảo vệ người yêu của mình, không để hắn tiếp xúc những thứ đó.
"Cho nên những chuyện khác cũng không cần hỏi, chỉ cần sau này cách xa cô ta một chút, trước lúc giải quyết triệt để mọi chuyện, cậu cứ tránh xa cô ta ra."
"Được," đối mặt tin tức không thể tưởng tượng như thế, Diệp Nghênh Chi cũng không hề tỏ vẻ hoài nghi mà nhìn cậu nghiêm túc đáp ứng, "Tất cả tôi đều nghe cậu."
Sau đó Diệp Nghênh Chi đi ra ngoài giúp cha mẹ Trì Diên nấu cơm, bốn người trong nhà vui vẻ ấm áp, thật giống như người một nhà.
Trì Diên ngược lại vẫn luôn bất an, lo lắng Cố Tích Tích chưa từ bỏ ý định sẽ chờ thời cơ quay lại, buổi tối sau khi cùng Diệp Nghênh Chi về phòng ngủ cũng không dám đóng cửa, một mực nghe động tĩnh bên ngoài.
Thẳng đến khi Diệp Nghênh Chi duỗi cánh tay qua ôm cậu nói: "Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút, có tôi ở đây rồi.

Tôi và cậu cùng chú ý.", cậu mới nghe lời thoáng mơ màng ngủ một lát.
Nhưng một đêm vô sự, hôm sau buổi trưa lúc ăn cơm Trì Diên nhận được tin tốt, A Sênh đã thoát khỏi nguy hiểm, Hồ Tinh hiện đã về tới thành phố A, hơn nữa tập trung vào Cố Tích Tích.

Trì Diên nghe xong vui mừng nhưng cũng âm thầm kinh hãi, không biết Cố Tích Tích đã dùng biện pháp gì, nhanh như vậy đi theo bọn họ đến nơi này, rồi lại trong vòng một đêm về tới thành phố A.
Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút bồn chồn, dựa theo lời Hồ Tinh nói, ký thể đối với 'Cô ta' hẳn là cực kì quan trọng, liên quan tới chuyện sống chết, 'Cô ta' sẽ dễ dàng buông tha như thế này sao?
Như vậy cậu và Diệp Nghênh Chi cũng không cần cố ý ở lại thành phố H ở bên cha mẹ nữa, lấy cớ nói phải đi học xong liền trở về thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
Vợ chồng Trì Chung Viễn vẫn rất lưu luyến không rời, chuẩn bị cho hai người một đống đồ ăn mang đi.
Thời điểm trở lại nhà Diệp Nghênh Chi thì cũng đã hơn chín giờ tối, Trì Diên mang đồ đạc sắp xếp về vị trí cũ xong liền cùng Diệp Nghênh Chi lần lượt vào phòng tắm tắm —— tuy rằng trong nhà còn có phòng tắm khác, nhưng hai người chỉ thường dùng phòng tắm trong phòng ngủ của Diệp Nghênh Chi này.
Trì Diên ngồi trên giường, Diệp Nghênh Chi tắm rửa xong đi ra đứng trước mặt cậu, cúi đầu cười hỏi: "A Diên, lúc trước tôi nghe lời cậu đuổi Cố Tích Tích đi rồi, có phần thưởng gì không?"
"Thưởng?" Trì Diên mới đầu giống như chưa kịp phản ứng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nghênh Chi, có chút mờ mịt nói.

"Cậu muốn thưởng gì cũng được á."
Cậu ngồi trên mép giường, thân thể không đề phòng hoàn toàn mở ra, ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt, bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm, trong mắt còn mang theo hơi nước.
Diệp Nghênh Chi nhìn vào trong mắt, cũng không nhịn được nữa trực tiếp đẩy cậu ngã xuống ôm vào trong ngực, thầm thì nói: "Thưởng gì cũng được? Là cậu nói đó?" Âm cuối hơi cao lên, bộ dạng sung sướng mà thỏa mãn.
Trì Diên lúc này mới phản ứng được ý của hắn, mặt thoắt cái đỏ lên, nhưng vẫn vùi vào vai hắn, âm thanh cực nhỏ "Ừ" một tiếng.
Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ động tác của Diệp Nghênh Chi, có thể mẫn cảm cảm giác được cúc áo sơmi rộng thùng thình bản thân tùy tiện mặc lên sau khi tắm xong bị hắn từng nút cởi bỏ, ngón tay hơi lạnh gạt vạt áo sang hai bên, sờ lên ngực cậu...
Toàn thân Trì Diên không kìm được run lên, rồi lại nhịn xuống.
Cậu mở mắt nhìn thoáng qua người đang dán chặt lấy mình, yên tâm ôm lấy hắn, một lần nữa nhắm mắt lại.
Người này, là Diệp Nghênh Chi đó.

Không phải là thứ gì khác, không nên nghĩ lung tung...
Diệp Nghênh Chi đem cậu toàn bộ nhét vào trong phạm vi khống chế, Trì Diên nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn không kìm lòng được run lên.
Một khối dừng ở trên người cậu trên cổ cậu kia, sau đó hôn nhẹ, hơi thở mang theo cảm giác hơi lạnh kia, bàn tay ôm bản thân không ngừng trêu đùa kia, mỗi thứ,...!đều quá giống, tựa như trong chớp mắt kéo cậu về tới đêm hè năm đó, Phật đường nhỏ hẹp ngột ngạt mà hắc ám, *quang ảnh màu cam chiếu loang lổ trên tường, cùng với tượng Phật tổ Bồ Tát từ bi ...
(quang ảnh: chiếu qua cửa sổ in lên tường)
Trì Diên bị kích thích nức nở một tiếng, không tự chủ được lập tức đẩy người trên thân ra, co lại trên giường lui về phía đầu giường một khoảng, run môi nhìn chằm chằm Diệp Nghênh Chi, tựa hồ muốn thấy rõ ràng, xuyên qua lớp da này nhìn thấu hắn: "...!Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai?"
Diệp Nghênh Chi giống như bị biến cố bất ngờ không kịp đề phòng này dọa sợ, ngẩn người nhìn Trì Diên, trong con ngươi màu đen có khó hiểu, vô tội, và lo lắng.
Hắn nỗ lực bình phục tình triều và hô hấp, cố gắng vươn tay về phía Trì Diên, nhỏ giọng thử thăm dò nói: "Là tôi, A Diên, là tôi đây, Diệp Nghênh Chi, bạn cùng phòng của cậu, nương tử của cậu, ông xã cậu...!Cậu làm sao thế? Lại nhìn thấy thứ gì đáng sợ ư?"
Trì Diên lui ở đó nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi lộ ra chút thân thể, vươn tay phải đáp trên tay Diệp Nghênh Chi.
Ôn hòa, mang theo chút cảm giác mát, khớp xương thon dài mà rõ ràng, là tay của Diệp Nghênh Chi không sai.

Thể chất Diệp Nghênh Chi thiên lạnh, cậu cũng biết.
Bao nhiêu lần sợ tới mức kinh hoảng bất lực, đều là đôi tay này ôm cậu, vỗ về vai cậu vuốt sống lưng cậu an ủi cậu.
"Diệp Nghênh Chi...!?" Cậu nhỏ giọng xác nhận, giống như con thú nhỏ bị kinh hách.
"Bảo bối, là tôi đây." Diệp Nghênh Chi chăm chú nhìn cậu, trong đồng tử màu đen chiếu ra thân ảnh cậu.
Trì Diên không chuyển con ngươi nhìn hắn, cuối cùng từng chút một nắm chặt tay hắn.
Diệp Nghênh Chi trong nháy mắt lập tức dùng sức kéo cậu vào ngực, vững vàng ôm chặt lấy, khẽ nói: "Không sao, nghe lời, đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn cậu."
Khí tức và ôm ấp quen thuộc, đây thật là Diệp Nghênh Chi không sai.
Trì Diên khẽ đẩy hắn: "...!Nghênh Chi, xin lỗi.

Hôm nay tôi muốn sang phòng bên cạnh ngủ."
Diệp Nghênh Chi buông cậu ra, cúi đầu sờ lên mặt cậu: "Không sao, nhất thời không tiếp nhận được cũng không sao, không cần xấu hổ."
Hắn cười cười, ấn Trì Diên nguyên tại chỗ: "Cậu nghỉ ở đây đi, tôi sang phòng bên cạnh."
Hắn lại khẽ hôn đỉnh đầu Trì Diên: "Chừng nào cậu gọi tôi trở lại thì tôi sẽ trở lại."
Trì Diên nhìn bóng lưng Diệp Nghênh Chi ôm chăn gối đóng cửa phòng rời khỏi, siết chặt chăn, cảm giác luống cuống.
Người yêu càng ôn nhu khoan dung, càng bao dung rộng lượng, cậu lại càng áy náy, càng không biết phải làm sao.
Cậu nghĩ nhất định là mình trách oan Diệp Nghênh Chi rồi, Nghênh Chi là 'Nương tử' cùng cậu chơi trò chơi hai năm, bởi vì là đồng tính nên chậm chạp không dám gặp mặt cậu; là bạn cùng trường cùng phòng của cậu; cũng là người thương và người yêu bây giờ của cậu.
Hắn chính là một người bình thường vô cùng bình thường, làm sao có thể có liên hệ với thứ không phải người kia.
Bản thân không có kinh nghiệm gì, trước khi ở bên Diệp Nghênh Chi chỉ từng có tiếp xúc thân mật với thứ kia, thậm chí ngay cả những thứ mà rất nhiều nam sinh thời kì dậy thì bởi vì tò mò sẽ xem cậu cũng đều rất ít xem.

Có lẽ do quá trình và động tác đều không khác nhau lắm, cũng có lẽ bởi lần ở Phật đường kia, trí nhớ và cảm giác dưới ảnh hưởng của nỗi sợ hãi đã khắc quá sâu đến nỗi sinh ra nhận thức sai...
Hồ Tinh cũng đã nói Diệp Nghênh Chi chỉ là người bình thường, bản thân vẫn còn hoài nghi cái gì, hoài nghi hắn bị thứ kia nhập hay sao...
Sau khi bị ý niệm này trong đầu dọa cả kinh, cậu lại lập tức lắc đầu phủ nhận, vừa rồi ánh mắt kia của Nghênh Chi, là không làm giả được.
Ánh mắt đó, giống như đã nhìn cậu rất lâu, tìm cậu rất lâu.
Khiến cho cậu mỗi lần đối diện đều không thể cự tuyệt.
Là cậu quá nghi thần nghi quỷ rồi, mấy ngày nay bị Cố Tích Tích quấy nhiễu thần kinh lại càng căng thẳng.
Cậu chậm rãi dùng chăn quấn mình lại, mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai, ngày mai sẽ gọi Nghênh Chi về.
Chính mình lại chủ động một chút, bồi thường cho hắn.
Mặt cậu hơi nóng lên, cứ nghĩ đến Diệp Nghênh Chi như vậy tiến vào mộng đẹp.
Cậu chìm vào mộng cảnh, không hề biết rằng sau khi cậu ngủ say cửa phòng ngủ liền bị mở ra, một bóng người lặng lẽ tiến vào, khẽ kéo mền của cậu nằm vào, từ sau lưng bao lấy cậu.
Diệp Nghênh Chi cố ý chống người dậy từ trên xuống dưới nhìn bộ dáng cậu ngủ, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười, chạm nhẹ lên mũi cậu: "Tiểu bại hoại, còn không phải đều là vì cậu ư."
Vì cậu, mất hồn, tán phách, ngay cả tâm cũng đã bị mê.
Còn suýt nữa để lộ dấu vết.
Hắn hồi tưởng lại, vẫn có chút chưa thỏa mãn, lại càng cảm thấy không cam lòng, cuối cùng nhịn không được cúi người dán lên môi cậu nghiền nghiền.
Rất lâu sau mới thôi, cảm giác mỹ mãn ôm người ngủ.
Trì Diên trong giấc mộng giật giật thân thể, nói mê một tiếng, theo thói quen vô thức chui vào trong ngực Diệp Nghênh Chi.
Cảnh đêm vừa lúc, trăng sáng dịu dàng.
Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ mỏng nhẹ nhàng rơi trên giường, hai người dựa sát, tựa cổ vào nhau mà ngủ.
Một yên tâm thoải mái chiếm làm của riêng tiếp tục ngụy trang, một thấp thỏm dè dặt lòng mang áy náy muốn đền bù bồi thường.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui