Trì Diên hơi giật mình vì Diệp Nghênh Chi có thể dùng giọng điệu và biểu lộ bình tĩnh như vậy để kể lại chuyện chân thực thế này.
Tình cảnh nọ cậu chỉ cần tưởng tượng một cái đã không rét mà run.
Nhưng lạ là thái độ Diệp Nghênh Chi như vậy ngược lại trấn an cậu, khiến cậu cũng không đến mức quá thất thố.
Hai đầu phố chỉ cách trường bọn họ một trạm tàu điện ngầm, tử trạng thê thảm như vậy nhất định sẽ khiến mọi người bàn tán.
Theo tin tức đồn đại của bạn học, người chết là cô gái bán đồ trang điểm trong trung tâm mua sắm Liên Hoa ở hai đầu phố, hôm nay trực ca đêm, trung tâm mua sắm mở cửa đến mười giờ tối, hơn mười một giờ mới cô tan làm đi ra đáp tàu điện ngầm, không nghĩ tới lần này vậy mà lại gặp bất trắc.
Bởi vì tử trạng thê thảm quỷ dị, hiện giờ đã phong tỏa tin tức, loa công cộng chỉ phát thông báo nhắc nhở cư dân xung quanh chú ý an toàn, không nên về muộn.
Hai đầu phố buôn bán sầm uất, ở gần trường học, sinh viên đại học A đều thích vào đó ăn uống mua sắm, nói không chừng bản thân cũng đã từng đi qua nơi xảy ra vụ án, nói không chừng còn từng gặp qua người bị hại ở trong trung tâm mua sắm.
Trong đầu xẹt qua tám chữ "Chết không nhắm mắt, móc tim cắt lưỡi", Trì Diên lại không khỏi run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa, nói chúc ngủ ngon với Diệp Nghênh Chi xong liền lên giường ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy ngoài cửa sổ hình như có tiếng động, Trì Diên mơ mơ màng màng tỉnh lại, thầm nghĩ chẳng lẽ có trộm? Không phải chứ, phòng cậu ở lầu sáu cơ mà...
Trì Diên mở mắt nhìn qua nơi phát ra tiếng động, xuyên qua cửa sổ thoáng thấy lan can ngoài ban công có một bóng người.
Cậu hơi thanh tỉnh, mở to mắt nhìn ——
Một người mặc váy nữ màu đỏ sậm đang ngồi trên lan can, nhìn chòng chọc Trì Diên, trong đôi mắt mở lớn phủ kín tơ máu.
Hình như nó muốn nói gì đó, há miệng, trong miệng trống không, không có lưỡi, chỉ có thể phát ra thanh âm "Tê tê...ê...eeee".
Ánh mắt Trì Diên theo tiềm thức dời xuống nhìn phần ngực của nó, chỉ thấy trước ngực bị khoét một lỗ lớn, có thể loáng thoáng thấy được máu thịt mơ hồ với ruột bụng lòi ra...
Trì Diên lập tức nhắm mắt lại, thiếu chút nữa không thở nổi, trong giây lát hốt hoảng cậu nhớ ra hôm nay Diệp Nghênh Chi cũng ở đây, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cậu đã kêu lên: "Diệp Nghênh Chi! Diệp Nghênh Chi..."
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Nghe được giọng nói bình tĩnh ôn hòa của bạn cùng phòng, lúc này Trì Diên mới dám mở to mắt, cậu không dám nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà nhìn thẳng về phía giường đối diện, Diệp Nghênh Chi đã ngồi dậy, đang bình tĩnh nhìn cậu.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, lấy tay chỉ ra ngoài cửa sổ theo biên độ nhỏ, thấp giọng nói: "...!Cậu xem bên ngoài có gì không..."
Diệp Nghênh Chi trấn định nhìn ra ngoài, quay đầu lại nhìn cậu: "Không có gì cả.
Có phải cậu gặp ác mộng không?"
"Không có gì?" Trì Diên lại xác nhận một lần, mới hạ quyết tâm tự mình quay đầu nhìn lại, ban công trống trơn, chỉ có hai bộ quần áo hôm qua mình phơi vẫn chưa thu vào.
"...!Tôi vừa thấy bên ngoài có một người nữ, mặc váy đỏ, không thấy nửa người dưới.
Cô ta còn nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó...!Nhưng mà cô ta đã bị cắt lưỡi, móc tim." Nói đến phần sau cậu lại cảm thấy sau lưng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn.
Diệp Nghênh Chi cười cười: "Không có gì đâu, nhất định là hôm nay nghe thấy tin kia bị dọa sợ nên sinh ra ảo giác rồi, hoặc là ngủ mơ tưởng thật.
Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
Chuyện quỷ thần chung quy luôn huyền diệu khó giải thích, Trì Diên vẫn có chút nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng ngại biểu hiện quá nhát gan vô dụng trước mặt bạn cùng phòng, chỉ mới nghe nói một vụ án giết người mà đã bị dọa đến hoang mang lo sợ.
Vì vậy cũng gật gật đầu nằm xuống lần nữa.
Trong thời gian ngắn ngủ sẽ không ngủ được, nhắm mắt lại thì cảnh tượng vừa rồi sẽ hiện lên trước mắt.
Nửa đêm canh ba Trì Diên cũng không tiện tiếp tục làm phiền Diệp Nghênh Chi, chỉ có thể tự mình cầm điện thoại yên lặng bắt đầu chơi.
Nhưng mà cậu vẫn luôn cảm giác có người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt đó hình như tới từ bên ngoài ban công...
Hơn nửa đêm đã đánh thức bạn cùng phòng một lần, nói không chừng bây giờ người ta vừa mới ngủ, Trì Diên không muốn lại đánh thức đối phương lần hai; nhưng nếu không xác nhận thì lại thật sự hoảng sợ, không an tâm.
Do dự cả buổi, suy đi tính lại, cuối cùng cậu cường gan lên lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ ——
Thứ kia toét cái miệng không lưỡi, hướng về phía cậu lộ ra nụ cười trống rỗng.
Lần này Trì Diên cũng không hô, cậu vừa bò vừa lết xuống giường, toàn tâm toàn ý ngắm chuẩn xác giường của Diệp Nghênh Chi, liếc cũng không dám liếc chỗ khác, giống như nắm cọng cỏ cứu mạng bò lên bậc thang giường Diệp Nghênh Chi, bắt lấy chăn hắn.
Một phen động tĩnh như vậy Diệp Nghênh Chi không thể không tỉnh, hắn mở mắt ra ngồi dậy, cúi đầu nhìn Trì Diên: "Lại sao thế?"
Trì Diên lắc đầu nói không ra lời, thở hổn hển mấy hơi mới nơm nớp lo sợ mở miệng: "...!Thứ kia vẫn ở ngoài..."
Tay cậu không ngừng run rẩy, xem ra quả thực sắp khóc lên rồi.
Diệp Nghênh Chi dịch vào trong, từ trên xuống dưới ngắm đối phương một lần, ngoại trừ mặc một chiếc quần đùi thì cả người hoàn toàn trần trụi, hắn vỗ vỗ chăn: "Trước tiên lên đây đi, ở ngoài lạnh." Bây giờ là cuối tháng mười, nhiệt độ phương bắc cũng không cao, một không có máy sưởi hai không có điều hòa, cậu tiếp tục đứng trên thang như vậy có khi sẽ cảm mất.
Trì Diên như nhận được sắc lệnh nào đó, nhanh chóng bò lên giường, cẩn thận từng chút một kéo một góc chăn phủ lên người mình.
Diệp Nghênh Chi quay đầu về phía cửa sổ nhìn thoáng qua: "Vẫn không có gì cả.
Chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi, tự mình dọa mình."
Nhưng lần này có nói gì thì Trì Diên cũng không dám nhìn ra ngoài nữa.
Diệp Nghênh Chi nằm dịch vào trong tường: "Ngủ ở chỗ này của tôi đi, nhưng cậu lấy chăn qua đây đã, chỗ tôi chỉ có một chiếc."
Trì Diên lòng còn sợ hãi, vừa rồi chạy đến giường Diệp Nghênh Chi đã dùng hết toàn bộ khí lực, đến giờ hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Cậu nghe được lời Diệp Nghênh Chi nói, nhưng không hề động, ngẩn ngơ ngồi ở đó, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Diệp Nghênh Chi nhấc một góc chăn lên: "Vào đây ngủ đi, trời sắp sáng rồi, chịu đựng một chút vậy."
Trì Diên hơi do dự, chui vào, đầu tiến lại gần Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng nói "Cảm ơn" .
Giường trong kí túc cũng chỉ rộng một mét, hai nam thanh niên chen chúc thật sự miễn cưỡng.
Cả hai chỉ có thể nghiêng người ngủ, lưng đối lưng, nhưng cũng yên ổn vô sự.
Đêm nay Trì Diên chịu kinh hãi liên tục quá lớn, tinh thần căng thẳng, sau khi thả lỏng rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau lúc mở mắt ra cậu thấy trong phòng đã sáng, trên cổ cảm nhận được một tiếng hít thở khác.
Cậu hơi quay đầu, phát hiện Diệp Nghênh Chi không biết đã xoay người lại từ lúc nào, đầu dựa trên cổ cậu, cánh tay phải cũng khoác hết lên lưng cậu, thân thể hai người kề sát, bày ra trạng thái Diệp Nghênh Chi bao quanh cậu.
Càng thêm lúng túng chính là có thứ gì đó phía dưới đang vô thức nhô lên cọ động.
Trì Diên há to miệng, ngây người trong nháy mắt.
Tối qua đã quấy rầy làm phiền Diệp Nghênh Chi quá nhiều, khiến đối phương căn bản không ngủ được mấy giờ, lúc này Trì Diên thật sự ngại đánh thức hắn.
Cậu thử thay đổi tư thế vị trí của mình, từ từ nhích người về phía trước, nhưng bởi vì không gian thật sự có hạn, tay phải Diệp Nghênh Chi đè cậu lại chặt, căn bản không làm gì được, ngược lại giống như cậu đang chủ động nghênh hợp hầu hạ đối phương...
Trì Diên mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng cắn răng một cái, nhắm mắt lại, quyết định giả bộ không hay không biết.
Dù sao...!không bao lâu sẽ hết thôi nhỉ?
Bởi vì sáng sớm bản thân giả bộ làm như không biết còn đối phương vô thức phát sinh sự cố kia, cùng với tối qua chính mình quá kinh sợ làm người ta vướng thêm không ít phiền toái, chờ đến khi Diệp Nghênh Chi tỉnh lại, Trì Diên căn bản không dám nhìn thẳng đối phương, vành tai đỏ bừng.
Diệp Nghênh Chi chậm rãi mở mắt, vừa nâng cánh tay lên lập tức nói: "Thật xin lỗi, có đè lên cậu không?"
Bởi vì kề sát, tai và cổ đều có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của hắn.
Trì Diên nhanh chóng lắc đầu, lắc vài cái lại bổ sung: "Không có.
Hả, không có, ngày hôm qua cảm ơn cậu."
Cậu ngồi dậy, thật không dám nhìn Diệp Nghênh Chi.
Diệp Nghênh Chi hơi cong ánh mắt, bộ dáng cười như không cười: "Không có gì.
Đừng nghi thần nghi quỷ tự mình dọa mình nữa."
"Trên đời này làm gì có quỷ.
Đều là thêu dệt ra gạt người thôi."
Trì Diên gật gật đầu, nhanh chóng xuống giường trở về chỗ bên kia của mình mặc quần áo chỉnh trang.
Cậu nhịn không được liếc ra ngoài cửa sổ, mặt trời sáng sủa, vô cùng tươi đẹp.
Thật sự là không có gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...