Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

"Tối..... Tối hôm qua, tôi mạo, mạo phạm cậu sao."

---------------------------------------------------------

Edit: Hehe.

Cửa vào của câu lạc bộ cần đi lên một cầu thang nhỏ, dưới chân từng bậc thang đều được gắn đèn để trang trí, nhưng loại ánh sáng này, lại làm cho người ta cảm thấy xa hoa lãng phí.

Hứa Kiều bước lên bậc thang, khi gần đến trước mặt Thẩm Dạ Lam, nàng gấp dù lại, những giọt nước trên dù lăn dài xuống đỉnh dù, rồi nhỏ giọt xuống gạch men tối màu dưới chân.

Màu sắc áo Thẩm Dạ Lam mặc tương phản với nàng, thiên hướng màu trắng, phong cách hip-hop với áo ngắn tay, có in hình chữ cái tiếng anh với nét chữ uốn lượn, kết hợp cùng với quần jean màu đen bó sát người.

Hai người mặc cùng một phong cách, một trắng một đen, ai mà không biết còn tưởng tình cảm của hai người rất tốt ấy chứ.

Hứa Kiều đảo mắt qua người Thẩm Dạ Lam một lần liền dời tầm mắt, hơi ngước mắt lên nhìn cậu ta nói: "Đã lâu không gặp, hôm nay cậu cũng qua đây chơi sao?"

Khi nói chuyện, Hứa Kiều nhìn lên đỉnh đầu của Thẩm Dạ Lam, mới phát hiện hình như cậu ta cao hơn mình một chút.

Có lẽ......

Trước giờ nàng chưa từng chú ý đến chiều cao của người này.

Hồi tưởng trong thoáng chốc, Hứa Kiều phát hiện ra những lúc ở chung với Thẩm Dạ Lam, người này luôn là bởi vì đủ loại nguyên nhân mà té ngã, hoặc là đứng ở nơi thấp hơn nhìn mình, không thì sẽ cúi đầu, hoặc là bối rối không biết nhìn đi đâu, nói tóm lại, biểu cảm của cậu ta luôn khiến người khác chú ý hơn là chiều cao của cậu ta.

Không giống hiện tại.

Thẩm Dạ Lam nhìn thẳng vào mắt Hứa Kiều, nghe được thanh âm của nàng truyền đến bên tai, dùng giọng điệu quen thuộc mà nói ra bốn chữ "Đã lâu không gặp".

Đúng là đã rất lâu rồi.

Tuy lớp học của hai người gần sát bên, nhưng đôi khi duyên phận là thứ rất kì diệu ——

Khi cô muốn gặp Hứa Kiều, trên người cô giống như được lắp một chiếc radar tìm kiếm, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy đối phương trong phạm vi 10m, sau đó liền tự nhủ, lại gặp được nàng.

Mà khi cô quyết định không tiếp xúc với đối phương nữa......

Thì từ đó cô với Hứa Kiều chưa từng đụng mặt nhau lần nào.

Kể cả tiết thể dục, nhà ăn hay tan học, tuy rằng một phần do Thẩm Dạ Lam cố ý tránh mặt, ngay cả đi vệ sinh cũng lựa chọn nhà vệ sinh ở hướng ngược lại nhưng tuyệt nhiên không có một lần nào các nàng đụng mặt nhau.


Giống như ông trời cũng đã nghe thấy nội tâm cô, theo tâm ý của cô mà chặt đứt đoạt nghiệt duyên này.

Nghĩ vậy, Thẩm Dạ Lam hơi mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt Hứa Kiều, thanh âm không nhẹ không nặng mang theo một chút khàn khàn:

"Đã lâu không gặp."

"Là Tô Hi mời tớ tới, nói muốn chúc mừng cậu lấy được thành tích tốt."

Hứa Kiều hơi sửng sốt, bỗng dưng bật cười nói: "Gia hỏa này......" Trời ạ, mời thủ khoa đi chúc mừng hạng hai, đây là thao tác quỷ gì vậy?

Thẩm Dạ Lam nghe thấy sự bất đắc dĩ trong lời nói của nàng, đôi mắt chớp vài cái, giống như mặt hồ tĩnh lặng nổi lên gợn sóng, giọng nói khàn khàn:

"Đúng lúc tớ cũng muốn chúc mừng cho cậu, cho nên liền đồng ý."

Hứa Kiều nhướng mày, thoải mái mà chủ động giơ tay phải lên, "Được thôi, chúng ta cùng chung vui, tôi cũng chúc mừng cậu, điểm rất cao nha, lợi hại."

Thẩm Dạ Lam rũ mắt nhìn nàng vươn tay ——

Đầu ngón tay vẫn trắng như phát sáng, gân xanh ẩn hiện dưới làn da, xương ngón tay thon dài, giống như những cây trúc vậy.

Có lẽ mới chuyển từ giáo bá sang học bá không bao lâu, thời gian cầm bút cũng không nhiều, cho nên trên tay nàng không có vết chai sần nào cả, đẹp đến làm người hâm mộ.

Hứa Kiều thấy cậu ta lâu vậy vẫn không vươn tay lên, nàng còn tưởng rằng bản thân quá đường đột, đang muốn cười trừ để đỡ ngại ngùng, kết quả nàng mới thu hồi tay, một bàn tay khác đã bắt lấy tay nàng.

Độ ấm cao hơn tay nàng rất nhiều.

Thậm chí...... Còn có một tầng mồ hôi mỏng.

Không biết là trời nóng ra mồ hôi hay là không cẩn thận dính phải nước mưa.

Thẩm Dạ Lam nắm một chút liền buông ra, khách sáo giống như hai vị chính chị gia dối trá nhưng mặt luôn tươi cười mà tiếp chuyện với nhau, Hứa Kiều chớp chớp mắt, cũng lười suy nghĩ thêm, thu tay lại dẫn đầu đi trước, "Để tôi dẫn cậu vào, chắc là cậu không biết tổ chức ở phòng nào đúng không?"

Nghe thấy lời này của nàng, Thẩm Dạ Lam thầm nhủ:

Không phải, là muốn chờ cậu.

Muốn nhìn thấy cậu sớm hơn.


Nhưng trên mặt, cô chỉ "Ừm" một tiếng.

Hứa Kiều cười lắc đầu, thầm trách Tô Hi cũng quá sơ ý, chủ động mang theo Thẩm Dạ Lam, mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng chào hỏi cực kỳ nhiệt tình, đồng thời giám đốc ăn mặc chỉnh chu tiến đến hỏi các nàng có hẹn trước không.

......

Hai người được giám đốc dẫn vào thang máy, thấy hắn ấn vào tầng cao nhất.

Hứa Kiều lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ, rất nhanh nhớ ra thiết lập về gia đình của Tô Hi, đây là những nội dung mà nàng chưa từng miêu tả đến, là giả thiết mà thế giới này tự động hoàn chỉnh.

Lão bản của câu lạc bộ này có quan hệ khá tốt với cha mẹ của Tô Hi, khi Tô Hi còn nhỏ mà cha mẹ nàng bận bịu thì sẽ tan học đón nàng đến văn phòng của câu lạc bộ này, nhờ lão bản trông coi hộ, cho nên một ít cấp cao của câu lạc bộ này hầu hết đều biết Tô Hi.

Những ký ức xa xôi này, ngày thường nghĩ mãi cũng không ra, chỉ khi gặp phải những điều kiện nhất định, giống như những từ ngữ mấu chốt khi tìm kiếm, mới có thể nhớ ra.

Hứa Kiều xoa nhẹ thái dương, nhớ lại tên của câu lạc bộ này, nàng cứ có cảm giác vẫn còn thiếu điều gì đó.

Hệ thống nhảy ra nhắc nhở một câu: 【 Thân thiện nhắc nhở, nam chính trong nguyên văn - Âu Dương Hạo là khách quen của clb này, nếu nam nữ chính tiếp xúc với nhau, rất dễ nảy sinh tình cảm. 】

Hứa Kiều nghe vậy mới chợt nhớ ra, sau đó liền nghe thấy thang máy "Đinh" một tiếng, đến lầu sáu.

Giám đốc cực kỳ thân thiện dẫn hai người đi, có lẽ do đây là nơi ăn chơi, cho nên ánh đèn hành lang ở đây không quá sáng, chỉ có ánh sáng của đèn trang trí trên những chậu cây và một ít đèn trên trần nhà, tạo thành một cảm giác rất mông lung mờ ảo.

Bầu không khí mông lung này, cho dù con rùa (王 - 八?) cũng làm người ta cảm thấy nó mi thanh mục tú (ý chỉ sự xinh đẹp, tinh xảo).

Hứa Kiều nhớ lại nhắc nhở của hệ thống, theo bản năng nhìn sang Thẩm Dạ Lam, nàng khá tò mò rằng cậu ta sẽ gặp được nam chính ở tình huống nào.

Ai ngờ vừa mới nhìn qua, Thẩm Dạ Lam cũng nhìn sang, đối mặt với nàng.

Hứa Kiều nghe thấy nàng thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng không ngờ được Thẩm Dạ Lam nhạy cảm với ánh mắt của người đến thế, trầm mặc trong chốc lát, nàng lấy cớ: "Không có gì, tôi có chút thắc mắc, cậu bị vỡ giọng sao? Cảm giác thanh âm của...... so với trước kia rất khác."

Thắc mắc được hỏi ra, nhận lại là một hồi yên lặng.

Thẩm Dạ Lam không nghĩ tới giọng nói của mình thay đổi rõ ràng như thế, cô sờ sờ cổ mình, dừng lại ở cổ họng, rồi buông tay, chỉ "Ừ" một tiếng.


Ánh đèn ở đây thật sự quá mờ, nàng không nhìn rõ gương mặt của đối phương, nhưng từ phán đoán của nàng, Thẩm Dạ Lam đang nói dối.

Kì lạ.

Chỉ mới một năm không gặp, tại sao Thẩm Dạ Lam lại thay đổi nhiều đến thế?

Trên người cậu ta hiện giờ luôn có cảm giác rất thần bí.

Một học sinh mà thôi, tại sao lại mang đến cảm giác này?

Hứa Kiều vừa mới nhấc lên ý định tìm tòi nghiên cứu, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, khi cửa chuẩn bị đập vào người nàng——

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hứa Kiều muốn tránh đi nhưng do đã lâu không đánh nhau, nàng không phản xạ kịp!

Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ cánh cửa sẽ đập vào mình một phần, bên eo đột nhiên có một lực đạo kéo nàng tránh qua một bên, cánh cửa đột ngột mở kéo theo một làn gió lạnh thổi qua bên tai, chậm một chút nữa thôi là sẽ đập thẳng vào mặt nàng.

Hứa Kiều tim đập nhanh hơn, nhưng mắt nàng không chớp, mà nhìn chằm chằm vào cửa bên kia, trong ánh mắt lạnh lẽo không có bất kì cảm xúc gì.

Nàng thậm chí cũng không phát hiện được, tại sao Thẩm Dạ Lam lại có thân thủ tốt và phản xạ nhanh đến thế.

Thẩm Dạ Lam cảm thụ được xúc cảm từ eo nhỏ kia, đôi mắt sâu hơn vài phần, đầu ngón tay hơi cuộn lại, nhưng, trước khi Hứa Kiều kịp phản ứng lại, cô nhanh tay buông ra, ánh mắt nhìn vào căn phòng kia.

Một người phục vụ nặng nề ngã trước mặt hai người, khay cùng chén rượu nằm lăn lóc trên thảm, hắn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn mà nhìn vào trong phòng.

Trong phòng có một gã đang đứng, miệng ngậm điếu xì gà, mặc một chiếc áo khoác hoa văn báo gấm, biểu tình kiêu ngạo lại hống hách.

Tình huống này vừa nhìn đã hiểu.

Người phục vụ này là bị đá ra ngoài.

Gã kia thong thả gỡ nút tay áo, giọng nói không rõ ràng nhưng không che được sự trào phúng trong đó: "Mang chai rượu giả này cút cho tao, lần sau còn dám có lệ gia gia đây, thì không nhẹ nhàng như hôm nay đâu."

Giám đốc lúc này mở miệng hỏi: "Ôi chao, Trâu tổng, hiểu lầm gì mà làm ngài tức giận như vậy?"

Khi nói chuyện, hắn cố ý che trước mặt Hứa Kiều với Thẩm Dạ Lam, đồng thời dùng chân hơi đẩy đẩy bả vai người phục vụ, ý bảo hắn chạy nhanh đi.

Trâu tổng một thân tây trang báo gấm nghe thấy thanh âm, lúc này mới lười biếng nhìn sang, gã cầm điếu xì gà xuống, nhìn giám đốc cười: "Ồ, giám đốc Chu tới thật đúng lúc, chúng ta phân xử một chút, tôi là khách quen ở đây, lúc nãy tôi làm cậu ta đi lấy chai rượu vang đỏ tốt nhất bên chú, kết quả thì sao, thứ này mà cũng đem ra uống ư? Khinh thường ai đây?"

"Giám đốc Chu, nếu ngày hôm nay chú không cho tôi đây một cái công đạo, tôi cũng không dễ cho qua được, đặc biệt là hôm nay tôi còn tiếp khách quý nói chuyện làm ăn, chú nhìn xem?"

Trâu tổng lộ ra một nụ cười lưu manh nhìn giám đốc Chu.

Giám đốc Chu giả vờ mắng người phục vụ kia: "Cậu thật không hiểu chuyện, tự nhiên chọc Trâu tổng tức giận, còn không cút lẹ lên —— Trâu tổng bớt giận, để tôi xem lại rượu có vấn đề gì không."


Hắn nhặt bình rượu kia lên, nhẹ nhàng ngửi.

Đây là rượu vang đỏ Domaine de la Romanée-Conti, một chai có giá trung bình khoảng 11 vạn nhân dân tệ (~375tr vnđ), được sản xuất từ trang trại quý bậc nhất thế giới, cũng không hề được bán lẻ, bình thường chỉ có thông qua những trang trại khác mua mười hai chai rượu thì mới có được một chai này.

[các bạn biết gì không, tôi tò mò nên tìm thử giá bán hiện giờ sao, biết nhiêu hông, 670tr cho 1 chai 750ml, mà có hơn 600 lượt đánh giá thì biết bao nhiêu người mua trời (๑'•.̫ • '๑)]

Cũng có người nói rằng rượu này là dành cho tỷ phú uống.

Giám đốc Chu trên mặt vẫn giữ nụ cười khéo léo, nhưng trong lòng lại mắng gã Trâu tổng này là "Đồ ngu", nếu dựa vào giá trị con người của gã, thì gã còn chưa xứng với chai rượu này đâu, ở đây hô to gọi nhỏ cái gì?

Hắn cười tủm tỉm hỏi: "Rượu này...... tôi cũng chưa nhìn thấy bị vấn đề gì cả, xin hỏi Trâu tổng vì sao không hài lòng vậy?"

Trâu tổng đĩnh đạc mà vung tay lên: "Ai không biết rượu ủ 82 năm rất đáng giá, nhưng các chú dám đưa loại rượu thấp kém này đến lừa ông đây, con mẹ nó còn dám để giá 15 vạn, sao, khinh tôi ngốc nghếch nhiều tiền ha?"

Giám đốc Chu: "......"

Lúc hắn đang suy nghĩ nên giải quyết vấn đề khách hàng không có kiến thức này như nào.

Thì không đợi đến lúc hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết, đột nhiên, Trâu tổng hướng mắt nhìn ra phía sau, liền nhìn thấy một gương mặt rất đẹp, da đẹp đến mức có thể bóp ra nước, nhưng cố tình biểu cảm lại rất lạnh nhạt, rất giống một minh tinh gã nhìn thấy khi đi theo Âu Dương Hạo tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, trèo cao mà lên.

Ý niệm vừa động, gã nhanh chóng nói: "Ai nha, thôi thì dựa vào giao tình của chúng ta, chuyện lớn cũng hóa chuyện nhỏ, giám đốc Chu là đang mang theo người mới sao, có thể để tôi nhìn xem không?"

Khi nói chuyện, ánh mắt của Trâu tổng không ngừng đảo trên người Hứa Kiều cùng Thẩm Dạ Lam.

Giám đốc Chu sao lại không biết tên háo sắc này đang nghĩ gì, hắn đâu dám đưa bạn bè của Tô Hi cho tên này đạp hư chứ, nhanh chóng tươi cười nói: "Tôi làm gì có người mới mà mang chứ, Trâu tổng thật biết nói đùa, đây là khách VIP của bên chúng tôi."

"Chú lại đùa, vừa nhìn đã thấy hai vị này mới thành niên, làm gì giống khách VIP, chú lại thích lừa tôi. Như vậy đi, hôm nay chú để hai người họ bồi tôi uống chén rượu, chuyện này tôi liền bỏ qua, chú xem thế nào?"

Giám đốc Chu: "......" Hắn muốn mắng người.

Trên mặt hắn cười hì hì nhưng trong lòng thì chửi con mẹ nó chứ, đang muốn giơ tay nói thêm, liền thấy hai tiểu cô nương đều tiến lên, Hứa Kiều với tay qua nhìn chai rượu vang đỏ, đúng trọng tâm nói:

"Rượu không tồi."

Thẩm Dạ Lam rất sợ Hứa Kiều lương thiện đến muốn giúp giám đốc Chu giải vây, lạnh mặt nối tiếp:

"Uống xong ly rượu cũng không phải không được."

"Chỉ là, nếu tôi uống xong, chuyện này đã không phải do ông chú định đoạt nữa."

Hứa Kiều nghe thấy lời này của Thẩm Dạ Lam, ngạc nhiên quay đầu sang nhìn cậu ta, không ngờ rằng tiểu bằng hữu đẩy liền ngã trước kia, thế nhưng cũng đã biết nói lời tàn nhẫn, cũng không biết là cùng ai học.

Hehe: Hì hì, tết nhất ăn nhậu quên lối về, thông cảm nhe (¯▿¯)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui