1.
Thật ra tôi cũng không biết bản thân thích cô ấy từ lúc nào.
Ngày đó trong lúc vô tình nhìn thấy hết của cô ấy, ý nghĩ duy nhất trong lòng tôi đó là phải bắt đầu chịu trách nhiệm với cô ấy.
Có điều thật ra tôi không nghĩ tới, cô nhóc này thế mà lại quên tôi đến không còn một mảnh.
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy vừa mới lên năm nhất đại học, được cha mình đưa tới cổng trường, bởi vì luyến tiếc mà cô ấy còn ôm cha mình thương tâm khóc lớn một trận.
Sau đó tôi mới biết được, đó là lần đầu tiên cô ấy xa cha của mình.
Có điều khi ấy, tôi chỉ biết cô ấy tên là Đồng Ngôn Tây, là bạn tốt nhất của cháu ngoại Quý Đồng Đồng của tôi, lúc còn học cấp ba, tôi rất ít khi thấy được Ngôn Tây, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy trong vòng bạn bè của Quý Đồng Đồng.
Vừa mới bắt đầu, tôi chỉ là cảm thấy Tây Tây rất đáng yêu, rất hoạt bát lại phóng khoáng, sau đó trong lúc vô tình phát hiện, Đồng Đồng vô cùng thích đăng video ở trên Douyin, lúc ấy tôi mới chân chính chú ý tới cô ấy.
Bất quá khi ấy, tôi vừa mới chính thức bắt đầu làm việc, thường xuyên phải chạy khắp nơi công tác, không đủ ổn định, cho nên cũng không suy xét tới chuyện yêu đương.
Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân giống như một tên theo dõi biến thái, thông qua vòng bạn bè trên mạng xã hội của cháu gái mình mà chú ý hết thảy những điều về bạn thân của con bé.
Tôi rất muốn làm quen với cô ấy, nhưng vẫn luôn không có được cơ hội thích hợp, hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt của cháu ngoại tôi, tôi cảm thấy nếu như mình theo đuổi cô ấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới mối quan hệ của cả hai đứa.
Đặc biệt là từ miệng của cháu gái, sau khi tôi biết được cô ấy có chàng trai mà mình thích, lại càng đánh mất suy nghĩ muốn làm quen với cô ấy.
Ngày cô ấy tốt nghiệp, Đồng Đồng mời tôi tham gia lễ tốt nghiệp của bọn họ, bởi vì công ty lâm thời có việc cần phải đi Thượng Hải, tôi không thể tới lễ tốt nghiệp của hai người, nhìn ảnh chụp và những đoạn video ngắn mà Đồng Đồng gửi cho tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy, cô nhóc thích khóc kia đã trưởng thành rồi.
Nhưng cho dù là đã trưởng thành, cô ấy giống như vẫn còn rất thích khóc.
Bởi vì thông qua video ngắn mà cháu gái gửi qua, tôi nhìn thấy hai mắt cô ấy đỏ bừng, nước mắt long lanh xoay chuyển trong tròng mắt.
Biết chuyên ngành của cô ấy phù hợp với công ty của chúng tôi, tôi đã sắp xếp phòng nhân sự của công ty thông báo tuyển dụng thực tập sinh, không nghĩ tới lại thật sự chiêu một được cô ấy vào công ty của mình.
Tôi nghĩ, nếu không thể làm bạn trong cuộc sống sinh hoạt của cô ấy thì trên phương diện công việc, tôi có thể giúp được cô ấy thì bản thân đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Công ty của tôi tuy rằng cũng không phải xí nghiệp lớn gì, nhưng tình cảnh không tệ lắm, bầu không khí trong văn phòng cũng rất tốt.
Tôi từ trong miệng Đồng Đồng biết được, cô ấy làm việc ở công ty vô cùng vui vẻ, ở chung với các đồng nghiệp cũng rất hòa hợp.
Một khắc biết được cô ấy thất tình, tôi hạ quyết định trở về tổng bộ công ty đợi, tôi muốn thử một lần, cho dù cô ấy là bạn thân của cháu ngoại tôi, cho dù cuối cùng cũng không có cách nào ở bên cạnh cô ấy, tôi cũng muốn thử.
Công ty phê chuẩn đơn xin trở về tổng bộ công ty của tôi, tôi trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ấy.
Rất may là công ty không có quy định cấm yêu đương chốn công sở, sau khi về, tôi có thể thoải mái theo đuổi cô ấy rồi.
Nhưng tôi nào nghĩ tới, ngày đầu tiên trở về, liền ở nhà của Đồng Đồng gặp được cô ấy chứ.
Cảnh tượng còn xấu hổ như vậy nữa.
Kỳ thật ngày đó, đèn trong phòng không quá sáng, tôi cũng không chú ý tới dáng người của cô ấy, lúc phát hiện người đang trần trụi đó là cô ấy, đầu của tôi liền trống rỗng.
Tối hôm đó trở về, biểu tình kinh hoảng thất thố của cô ấy đã lượn một vòng cả đêm trong đầu tôi, thậm chí tôi còn nằm mơ mơ thấy cô ấy nữa.
Hmmm… được rồi, không phải cảnh trong mơ nào cũng có thể nói ra được.
2.
Ngày đầu tiên đi làm, lúc ăn sáng ở tiểu khu dưới lầu, nhìn thấy cô ấy đi vào, tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, tôi vẫn luôn nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy chọn cơm xong thì bưng mâm đi tới chỗ tôi, tôi đang nghĩ ngợi xem nên dùng cách gì để chào hỏi rồi giới thiệu mình với cô ấy, đột nhiên lại nhìn thấy cô ấy té ngã trên đất.
Tôi phản ứng có chút trì độn, muốn duỗi tay đỡ cô ấy lên, kết quả cô ấy lại tự mình bò dậy, run rẩy nắm một thân quần áo đầy tào phớ chạy ra ngoài.
Buổi sáng hôm đó, cô ấy không có đi làm, đương nhiên đây là chuyện trong dự kiến của tôi, tôi cho rằng cô ấy sẽ nghỉ hết một ngày, kết quả đến trưa đã thấy cô ấy tới.
Tôi cảm thấy duyên phận giữa tôi và cô ấy, giống như trời cao chú định vậy, mỗi lần gặp nhau đều ở trong tình huống xấu hổ như vậy.
Không phải cô ấy muốn chết thì chính là tôi muốn chết.
Rất nhiều lần, tôi muốn xin lỗi cô ấy về chuyện ngày đó nhìn thấy hết của cô ấy, nhưng lại phát hiện cô ấy không nhận ra tôi.
Đối với việc này, tôi không biết có phải là may mắn hay không.
Còn may, cô ấy cũng không bài xích tôi, thậm chí, tôi giống như có thể cảm giác được khi ở trước mặt tôi, cô ấy dường như có hơi sợ sệt và thẹn thùng.
Nhưng có đôi khi lại rất xa cách.
Đang lúc tôi rối rắm có nên nói ra thân phận của mình hay không, có nên bảo Đồng Đồng giúp một chút hay không thì lại gặp con nhóc đó ở trước cửa tiểu khu.
Sau khi thân phận bị lộ, tôi rõ ràng cảm giác được cô ấy bất an.
Như tôi lo lắng, chiều hôm đó, cô ấy liền coi tôi như người lớn trong nhà, trở thành cậu của Đồng Đồng.
So với cảm giác khi mới đầu cô ấy coi tôi là cấp trên thì còn khó chịu hơn nhiều.
Tôi không muốn cô ấy coi tôi là cậu của bạn thân, tôi muốn làm bạn trai của cô ấy.
Ý tưởng này càng mãnh liệt, tôi càng không biết phải làm sao, tôi sợ tâm tư của mình bại lộ nhanh quá sẽ làm cô ấy cách tôi càng xa.
3.
Tôi muốn cảm ơn Phương Kỳ, nếu không phải cô ấy tới tìm tôi, tôi với Tây Tây cũng sẽ không yêu đương nhanh như vậy.
Đương nhiên người tôi muốn cảm ơn nhất chính là con nhóc cháu ngoại Quý Đồng Đồng của tôi, cảm ơn nó đã bán đứng bạn tốt của mình, nói cho tôi biết Tây Tây cũng thích tôi.
Phương Kỳ là bạn cùng lớp hồi học đại học, trước khi tốt nghiệp cô ấy tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối, tôi cũng không biết là cô ấy còn thích mình, cho nên lúc gặp mặt bạn học cũ, tôi cũng nói chuyện với cô ấy mấy câu, không nghĩ tới sẽ khiến cô ấy hiểu lầm, cho rằng tôi cũng thích cô ấy.
Tôi cố ý lấy Tây Tây ra làm tấm bia chắn từ chối Phương Kỳ, cũng thuận thế tỏ tình.
4.
Sau khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy sinh hoạt của mình đã bắt đầu có màu sắc hơn, không còn cô đơn đơn điệu nữa, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Thích nhất là sau khi tan tầm lái xe cùng cô về nhà, hai người bàn luận xem về nhà sẽ nấu món gì, hoặc là ở trung tâm thành phố có mở quán ăn nào ngon, sau đó sẽ đưa cô ấy đi ăn thử.
Cô ấy là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng cha cô ấy nuôi cô ấy rất tốt, cô ấy độc lập lạc quan, hoạt bát phóng khoáng, Đồng Đồng nói sau khi tôi và cô ấy ở bên nhau thì thấy tôi cười còn nhiều hơn so với hai mươi mấy năm qua.
Điểm này tôi không phủ nhận.
Nhưng làm tôi đau đầu chính là, gần đây cô ấy đòi nuôi mèo.
Này nếu mà nuôi mèo thật, mỗi ngày cô ấy sẽ chỉ lo sờ mèo, không để ý tới tôi thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế tôi bảo Đồng Đồng khuyên cô ấy đừng nuôi… kết quả lại là, hai người vui vui vẻ vẻ cùng ra ngoài, cuối cùng ôm một con mèo trở về.
Tôi tức giận đến huyết áp tăng cao.
Thấy tôi không vui, cô ấy liền đi tới dỗ tôi: “Anh đừng tức giận, con mèo này… em với Đồng Đồng mỗi người nuôi một tháng, em chỉ là thấy mới lạ mà thôi, nuôi một tháng rồi thì đưa cho Đồng Đồng luôn.
Được không?”
Mèo đều đã ôm về rồi, tôi còn có thể nói không được sao?
“Anh nói rồi đấy, mèo ở nhà tự em lo, anh mặc kệ đó.” Tôi hơi có thói ở sạch, không quá thích nuôi bất cứ con vật nhỏ gì, đặc biệt là mèo.
“Được, bảo đảm sẽ không để nó quấy rầy sinh hoạt lẫn công việc của anh đâu.” Miệng cô ấy nói chuyện tốt đẹp như vậy, kết quả đến cuối cùng, cho ăn dọn phân… đều biến thành công việc của tôi.
Mà con nhóc Quý Đồng Đồng kia cũng không đáng tin cậy chút nào, đã nói là mỗi người nuôi một tháng, kết quả cuối cùng nó không làm nữa, con mèo này đành phải ở lại chỗ của tôi với Tây Tây.
Thấy cô ấy thích như vậy, tôi đành phải chấp nhận.
Bất quá ban đầu, tôi thật sự là dã không thích con mèo nhỏ này, nhưng nuôi lâu dần liền có cảm tình.
Có một lần, bọn tôi mở cửa lấy đồ chuyển phát nhanh không chú ý, con mèo liền chạy ra khỏi nhà, nhìn cô ấy khóc thành như vậy, lòng tôi cũng khó chịu vô cùng.
May mà hàng xóm giúp tìm lại được, nhìn cô ấy ôm mèo, bộ dáng vui mừng khóc lóc khiến tôi đang đứng trong đêm tối vô hạn vô biên, thấy được ánh sáng.
“Nhóc bướng bỉnh, sau này đừng bỏ đi nữa nhé.” Con mèo kia gọi là nhóc bướng bỉnh, bởi vì nó bước kinh khủng.
Nhưng tôi cảm thấy cô ấy còn bướng hơn con mèo này nhiều.
Đương nhiên là trừ việc chiều chuộng cô ấy ra, tôi cũng không còn cách nào khác.
Cô ấy xoa xoa đầu nhóc bướng bỉnh, lại nhìn tôi, phụ họa nói với nhóc con kia: “Nhóc bướng bỉnh có nghe chưa, sau này không được chạy lung tung nữa, không thì ba và mẹ sẽ đau buồn muốn chết đó.”
Cô ấy coi con mèo thành con của chúng tôi, luôn nói bọn tôi là ba mẹ nó, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy coi một con động vật làm con mình là rất kinh dị.
Nhưng một khắc ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy, xưng hô này rất thân mật.
Nội tâm tôi cũng rất chờ mong, sau này chúngt ôi có thể cùng nuôi một đứa con chân chính thuộc về chúng tôi.
Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ là một người mẹ tốt.
Đương nhiên ở trong lòng tôi, cô ấy vĩnh viễn là cô gái nhỏ cần người chăm sóc và nuông chiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...