Liễu Huân Vũ trừng mắt nhìn nam nhân trong lòng.
- Đệ chịu tĩnh rồi sao?
- Sư tỷ có chuyện gì vậy?
- Có người tìm.
- Dám cắt ngang đế mộng của trẫm, lôi ra ngoài trảm ui ui… sao tỷ đánh đệ?
Lý Tinh ôm đầu ủy khuất nhìn Huân Vũ, sư tỷ của hắn vẫn thích bạo lực như vậy không thay đổi chút nào.
- Đệ chưa tĩnh đúng không? Có cần ta giúp không?
- À không cần đâu, là tên nào tìm đệ vậy?
- Không biết.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được có người đến tìm nhưng không thể nhìn thấy đối phương cũng không biết đối phương là nam hay nữ nên sắc mặt có chút không tốt.
Lý Tinh thử nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thoáng thay đổi.
- Cuối cùng cũng đến.
- Tiểu Lý có chuyện gì sao?
- Người đệ muốn gặp thì không tới còn người không muốn gặp lại kéo tới, đúng là phiền phức.
Liễu Huân Vũ nghe hắn nói vẽ mặt thoáng lo lắng.
- Đệ nhớ cẩn thận.
- Tỷ yên tâm ngoại trừ Vũ tỷ ra thì đệ không ngán tên nào cả.
- Ý của đệ là ta hung dữ ?
- Không phải hung dữ mà phải gọi là cá tính.
- Đệ còn dám nói.
- A… cứu mạng…
Ngọc thủ của nàng vừa giơ lên thì tên kia đã ôm đầu chạy đi mất, Liễu Huân Vũ nhìn theo bóng lưng của nam nhân, ánh mắt trở nên kiên quyết, nàng phải trở nên mạnh hơn, nàng muốn bảo vệ hắn như trước kia ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng cho hắn.
Lý Tinh bước tới mở cửa phòng, vẻ mặt tươi cười nhìn hai thanh niên trước mặt.
- Ngạo sư huynh không phải đệ đã nói hôm nay sẽ tự đi đến phủ thánh tử rồi sao ? huynh đến đây làm gì ?
- Người…
Ngạo danh trừng mắt nhìn Lý Tinh, hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị Lý Tinh cướp lời.
- Huynh tới để đón đệ sao ? thật ngại quá đệ còn chưa thay y phục làm phiền huynh đợi một chút.
- Đứng lại.
Lý Tinh vừa trở vào phòng lại phải ló mặt ra, chớp mắt nhìn Ngạo Danh.
- Ngạo sư huynh có gì chỉ giáo ?
- Hôm qua rõ ràng người không nói như vậy.
- Hôm qua đệ nói như thế nào ?
- Lúc ta đến chỗ này mời người tới phủ thánh tử thì người mượn cớ đi ngủ để từ chối.
Lý Tinh nghe Ngạo Danh nói liền giật mình nhảy lùi ra phía sao, hai tay ôm ngực, vẻ mặt khoa trương.
- Sư huynh đừng hù đệ như vậy chứ nếu để thánh tử nghe được thì tiểu đệ sẽ bị huynh hại chết đó, lần trước thánh tử cứu đệ một mạng đệ vẫn chưa có cơ hội báo ân làm sao có thể từ chối, hơn nữa cái lý do này của huynh cũng quá dọa người đi.
- Ngươi… ngươi…
Ngạo Danh vừa định xong tới thì bị thanh niên bên cạnh ngăn lại.
- Lý sư đệ lần trước chỉ là tiện tay, đệ không cần phải để ý.
Lý Tinh nhíu mày nhìn thanh niên.
- Huynh đệ xưng hô thế nào ?
Ngạo Danh đứng bên cạnh khinh thường nhìn Lý Tinh.
- Tiểu tử người mà cũng muốn xưng hô huynh đệ với thánh tử ? đúng là nực cười.
- Thánh tử ?
Lý Tinh đánh giá thanh niên bên cạnh vài lần, tên này cùng tên thánh tử hắn từng gặp hoàn toàn không có nữa điểm quan hệ, không lẽ thánh cung còn có mấy tên thánh tử?
Thần lô đỉnh chấn động, Lý Tinh lập tức nhìn thấu thanh niên đứng bên cạnh, đúng là tên thánh tử lúc trước hắn từng gặp.
- Tên này ngụy trang đến đây nhất định là để thăm dò lão tử, cũng mai lão tử thông minh cơ trí không để mắt bẩy của hắn.
Trịnh Thiên Quân nhìn ánh mắt nghi ngờ của đối phương liền giải thích.
- Thân phận của ta không tiện xuất hiện bên ngoài nên phải ngụy trang đến gặp sư đệ.
Lý Tinh gật đầu ra vẻ đã hiểu nhưng trong lòng thầm mắng tên này gian xảo, ngay cả Thiên Hương lâu còn đến được thì chỗ của hắn đáng là gì.
- Thì ra là thánh tử đại nhân mời vào mời vào, Ngạo sư huynh có muốn vào trong không ?
- Ngươi.
Trịnh Thiên Quân liếc nhìn Ngạo Danh, chỉ một ánh mắt đã khiến cho tên kia không dám mở miệng.
- Lý sư đệ lần trước Ngạo Danh vô ý mạo phạm hi vong đệ có thể nể mặt ta bỏ qua chuyện này.
- Thánh tử đã mở lời chuyện này đệ sẽ xem như chưa từng xảy ra.
Ba người vào phòng nói chuyện, Lý Tinh nhiệt tình mời trà đối phương.
- Không biết thánh tử đại nhân đến chỗ của đệ có chuyện gì ?
- Lý sư đệ cùng ta vừa gặp đã thân, đệ gọi ta một tiếng sư huynh là được.
Lý Tinh gật đầu hiểu ý, cái gì mà vừa gặp đã thân rõ ràng lão tử vừa gặp người đã mém mất mạng thì có, hắn còn nhớ lần đầu gặp tên này là ở Thiên Hương lâu, trong lúc hắn đang hưng phấn ngắm mỹ nhân lại bị một tên cường giả ám sát dọa hắn xíu nữa thì liệt dương luôn rồi.
- Trịnh sư huynh tìm đệ có chuyện gì không ?
- Lần trước nói chuyện với sư đệ như gặp được tri kỉ, lần này đến tìm đệ tâm sự không biết Lý sư đệ có thời gian không ?
- Sư huynh đến thật đúng lúc, bây giờ đệ đang rất rãnh muốn tâm sự bao lâu cũng được.
Trịnh Thiên Quân khẽ cười, cầm lấy chung trà trên bàn.
- Đệ cảm thấy đan cung thế nào ?
- Vừa rộng vừa lớn, linh dược phong phú, thiên tài vô số thật sự là thánh địa của đan sư.
- Đệ có muốn cái thánh địa này không ?
- Hả ?
Lý Tinh quay qua nhìn Trịnh Thiên Quân, tên này đang kể chuyện cổ tích sao ?
- Trịnh sư huynh vừa nói gì?
- Nếu ta trở thành thánh chủ thì đệ chính là cung chủ đan cung.
- Tâm sự này của huynh chắc đệ không đỡ nổi.
- Không sao đệ cứ từ từ suy nghĩ, khi nào thông suốt thì đến tìm ta.
Trịnh Thiên Quân nói xong liền mang theo Ngạo Danh rời đi, hai người vừa đi tới đại môn thì có một tên hắc y nhân chạy đến.
- Người của thánh nữ đang đến.
- Là ai ?
- Chu Linh.
- Không cần ngăn nàng ta, tiếp tục theo dõi.
- Tuân lệnh.
Ngạo Danh nhìn hắc y nhân rời đi nhịn không được hỏi.
- Sư huynh thật sự muốn để tiểu tử kia làm cung chủ đan cung ?
- Đệ có ý kiến ?
- Vậy Mạn Vân thì sao ?
- Chuyện này ta sẽ nói với bọn họ.
Trịnh Thiên Quân liếc nhìn Ngạo Danh, ánh mắt lạnh như băng.
- Từ giờ đến khi đại chiến xảy ra đệ không được động vào hắn.
- Đệ… đệ biết.
Lý Tinh nhìn Trịnh Thiên Quân rời đi, ánh mắt rơi vào trầm tư, đối phương đã hạ chiến thư không biết nên hàng hay nên chiến đây.
- Huynh đệ cho chút ý kiến tham khảo cái coi.
Sao khi suy nghĩ một lúc hắn quyết định đi hỏi hai gia hỏa bên trong thần lô đỉnh.
- Ta có ba phương pháp giải quyết, có muốn nghe thử không ?
- Xin đỉnh huynh chỉ giáo.
Đỉnh linh xoay vài vòng trên không nói ra phương pháp thứ nhất.
- Người đi theo tiểu tử kia giúp hắn đánh bại đối thủ, lúc đó mấy tiểu nha đầu kia đều nằm trong tay người muốn làm gì chẳng được.
Lý Tinh nhíu mày, tên này nói cũng có lý nhất là cấu cuối ‘muốn làm gì chẳng được’ nghe phê vãi.
- Phương pháp thứ hai ?
- Người giúp tiểu nha đầu kia giành được thánh cung nói không chừng tiểu mỹ nhân sẽ cảm động lấy thân báo đáp cho người.
- Là anh hùng cứu mỹ nhân sao ?
Cách này hình như có chút vấn đề không phải nữ nhân nào cũng có sở thích lấy thân báo đáp hơn nữa hắn nghe nói thế lực của thánh nữ chưa bằng một nữa thánh tử.
- Phương pháp thứ ba ?
- Đợi bọn chúng đánh xong người bay vào làm ngư ông hốt lợi.
- Lỡ như bọn chúng hốt ta trước thì sao ?
- Thì chịu.
- Đệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...