Một giọng nói dễ nghe truyền đến, thiếu nữ Grayblari quay đầu nhìn cô gái dáng vẻ Châu Á bộ dạng lười biếng dựa vào người đàn ông bên cạnh anh đồ ăn vặt, ánh mắt trong veo, dâng lên ý cười, thóang nhìn là người dịu dàng hiền lành hơn nữa người đàn ông bên cạnh cũng thật đẹp trai.
“Tống Mịch!”
Beatrix nhìn Tống Mịch cao giọng kinh ngạc, có chút không giữ được hình tượng đoan trang.
Tống Mịch vội ăn hết đồ ăn vặt, nói:
“Tiểu thư Beatrix, phải cao quý, phải tao nhã.
Đừng tức giận, tuyệt đối bình tĩnh.
Tôi là cố ý gây chuyện”
Beatrix suýt nữa phun ngụm máu ra ngoài, bây giờ thấy Tống Mịch là tức giận, cô ta còn dám bảo mình bình tĩnh, lại còn cười.
Ánh mắt Beatrix đanh lại, thi thoảng liếc nhìn bàn tay Ngạo Đường ôm eo cô, càng cáu giận hơn.
Tiểu thư mắt xanh có lẽ nhìn ra Tống Mịch cũng có mâu thuẫn với người con gái đối diện, quay đầu nhìn sang, ánh mắt đáng giá.
Tống Mịch mỉm cười nhìn cô ấy, hỏi: “Cô có xé không?”
Cô gái mắt xanh ưỡn thẳng lưng, khí thế nói: “Xé!”
Rồi giật lấy chiếc váy trên tay cô nhân viên dùng sức xé, chất liệu chiếc váy không tệ, cô gái xé có chút phí sức.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện chiếc kéo, cô gái mắt xanh không suy nghĩ nhận lấy, cắt một mạch “xoèn xoẹt”
Tống Mịch đưa kéo cực kì nhanh.
Giám đốc và cô nhân viên không kịp ngăn cản, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn, bọn họ còn không biết cô lấy kéo từ đâu, chỉ có Ngạo Đường đứng cạnh biết cô lôi ra từ không khí.
Đúng vậy, không khí! Anh không nhìn nhầm.
Con ma bên cạnh vợ nhỏ cũng không tệ, có tác dụng.
Đổi thành “Kho chứa đồ di động”.
“Con ma” Mặc Hoành không biết bản thân đã biến thành dạng gì trong tầm thức “sủng vật” của chủ nhân, bây giờ đang bay đi bay lại trung tâm thương mại, vô cùng vui vẻ.
Cắt xong bộ váy cô gái mắt xanh vứt bộ đồ rách tả tơi lên người Beatrix, khoang tay trước ngực lớn giọng
“Cái người còn muốn bán cho cô ta không?”
Giám đốc: “……..”
Hôm nay nhất định ra cửa không nhìn ngày!
Gặp nhiều tình huống khó xử, chưa từng có lần nào khiến người ta câm nín như vậy.
Hắn theo bản năng nhìn người đột nhiên nhảy ra gây chuyện, đây là tiểu thư nhà nào? Có thể báo cảnh sát không?
Người châu Á đều hành xử như vậy sao???
Beatrix nhìn bộ váy rách rưới nằm dưới đất, cắn chặt môi, đôi mắt to tròn trừng Tống Mịch.
“Đế tiểu thư, cô nhất quyết gây khó dễ với tôi?”
Tống Mịch gật đầu: “Ừ ừ, đúng.
Tôi không khách khí đâu”
Beatrix: “……..”
Cứ thừa nhận như vậy sao?
Một chút cũng không che giấu?
Cô rốt cuộc muốn làm gì?
Chỉ nói có vài câu, không nhất thiết gây sự với mình chứ!!!?
Nhân viên cửa hàng rụt về một góc, hoang mang nói:
“Giám đốc, làm sao bây giờ?”
Giám đốc cũng bất lực: “Đến đâu thì đến.
Tùy cơ ứng biến”
Hai người phụ nữ thành một sân khấu.
Cung đấu của các nữ quyền thật kinh khủng, bọn họ chỉ là ngoài lề, không chen ngang tránh mất việc.
Vợ hắn đã dạy rồi, phụ nữ đấu đá phải tránh xa đỡ liên lụy.
Beatrix vẫn không phục:
“Tôi không đắc tôi cô! Vì sao luôn nhắm vào tôi không tha vậy?”
Tống Mịch nhíu mày, đưa tay sờ sờ cằm:
“Dù mới gặp nhau 2 lần, quen biết cũng không lâu nhưng có lẽ tôi đã trúng tiếng sét ái tình với cô.”
"Cẩn phu nhân “chính thất”: “!!!!!” Này này, lấy lí do thích hợp và đáng tin chút có chết không?
Chồng em còn sống lù lù ở đây!
Beatrix tròn mắt: “……” Cô có bệnh!!!!
“Không được à!? Vậy do cô lớn lên quá xinh đẹp”
Beatrix:"......"
Mọi người: "......" Có cần báo cảnh sát ở đây có bệnh nhân tâm thần không?
Sở Du Duyệt từ ngoài bước vào, kính râm che gần hết gương mặt, không rõ ý vị trong mắt.
Beatrix thu lại hận ý, cúi đầu tiêu chuẩn với Sở Du Duyệt.
“Nhị tiểu thư”
Sở Du Duyệt mặt không cảm xúc đối với Beatrix cũng không quá thân thiết, kiêu sa tháo kính râm.
Ánh nhìn rơi trên người Tống Mịch, giọng điệu tức giận không mấy dễ chịu.
“Sao cô lại ở đây?”
“Đi ngang qua”
“Trùng hợp vậy sao?”
Sở Du Duyệt rõ ràng không tin, hạ mắt nhìn bộ y phục dưới đất, không hề có ý muốn lấy lại công đạo cho Beatrix.
“Duyên phận khó trách”
Sở Du Duyệt nhíu mày nhìn cô, cao giọng.
“Một cái váy cũng không giành được, đồ vô dụng”
Câu này nói với Beatrix, Sở Du Duyệt quay đầu tát thẳng vào mặt Beatrix.
Cô ta lảo đảo ngã xuống đất, ngay tức khắc đứng lên, cúi gằm đầm, cố gắng trấn định giọng nói run rẩy.
“Xin lỗi, nhị tiểu thư”
Giám đốc, nhân viên và thiếu nữ mắt xanh ngạc nhiên tròn mắt, há mồm.
Cùng giới thượng lưu, tiểu thư Grayblari tất nhiên biết Sở Du Duyệt và Sở gia.
Khi Sở Du Duyệt xuất hiện, cô ta hơi lo lắng sẽ bị trả thù, nhưng nhìn cái tát mạnh như vậy chứng minh Beatrix quan hệ không có chút thân thiết nào, thậm chí chỉ như thuộc hạ, Grayblari liền không quá lo lắng
Hơn nữa việc này cũng không thể trách cô gái mắt xanh, là cô ấy đặt trước, do cửa hàng nhất quyết muốn bán cho Beatrix, còn thiếu nữ châu Á bên cạnh xíu giục cô ấy xé váy.
Nói chung không liên quan đến cô ta, có gì đổ lỗi cho người bên cạnh là được.
Sự bất mãn với Tống Mịch, Sở Du Duyệt trút lên người Beatrix, cô ta không thể đánh lại, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.
Thật ra khi nhìn thấy Tống Mịch yên ổn xuất hiện bên cạnh Ngạo Đường mỉm cười, một nụ cười khiến người khác khó chịu, ánh mắt lại bình thản, không thể thăm đò khiến đáy lòng ả ta có chút hoang mang, chấn động.
Sát thủ tối qua ả ta cử đi đều không trở về, sắp xếp nhiều như vậy cũng không thể diệt trừ.
Liếc ánh mắt sắc lẹm hơi liếc nhìn Ngạo Đường, nhếch mép khinh thường, có chút bản lĩnh nhưng cũng phải xem đối đầu với người nào.
Sở Du Duyệt quay gót bỏ đi, Beatrix lập tức theo sau.
Beatrix đi mất, Tống Mịch ở lại cũng không có gì làm, kéo Ngạo Đường đi ăn.
Ngồi trên bàn ăn thịnh soạn, món ngon xếp đầy bàn, vô cùng xa hoa bắt mắt, Ngạo Đường ăn lưng bụng rồi dừng, ngắm nhìn vợ nhỏ trước mặt ăn từ từ nhưng tốn kém.
Ngay lúc cô hơi dừng lại, liền hỏi.
“Em còn gặp cô ta khi nào?”
“Gì cơ?” Tống Mịch mải ăn, ngẩng đầu hỏi lại.
“Em nói gặp cô ta 2 lần”
“À, mới 2 tiếng trước cô ta tìm em.”
Hai tiếng trước
Tống Mịch dậy trước, tiết trời không có tuyết, lạnh nhưng vô cùng trong lành.
Cô không muốn ăn đồ ăn sẵn nên theo định vị đi đến con phố trung tâm, ăn sáng tiện thể mua cho anh.
Định gọi anh đi cùng nhưng nhìn anh rúc trong chăn như cục bông nhỏ, cô không nỡ gọi dậy, liền quyết định đi một mình.
Ăn xong một chiếc pizza hải sản và nấm tràn ngập phô mai bên trên, Tống Mịch cầm một chiếc crepe bước ra khỏi cửa hàng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đi ngang qua trung tâm thương mại, bên dưới là một xe đẩy bánh mì xúc xích, Tống Mịch dừng lại ăn một chút.
Một bàn tay vỗ nhẹ vào cai cô, quay đầu bắt gặp thiếu nữ đoạn trang, vẻ ngoài điềm đạm.
Beatrix nhìn xuang quanh, không thấy bóng dáng Ngạo Đường liền thấp giọng.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
“Chúng ta không có gì để nói”
“Liên quan đến Ngạo Đường”
“Cô đang làm phiền tôi ăn”
Thiểu năng, nghĩ vậy là dụ được cô.
Liên quan đến lão bà thì sao??
Chỉ cần cô muốn có thể về nhà hỏi con người đang nằm trên giường, cần một người ngoài nói này nói nọ???
Tống Mịch nhíu mày, bộ dạng có chút tức giận khi bị làm phiền.
Beatrix bị từ chối cũng không khó xử, ánh mắt nhanh chóng tìm đại một quán ăn, chỉ vào đó.
“Tôi mời cô ăn cơm”
“Được” Có ăn ngại gì không đi.
Hai người bước vào nhà hàng chuyên món Đức, tìm một góc ít người chú ý.
Tống Mịch chăm chú gọi món, mặc kệ gương mặt dần đen lại của Beatrix, đến khi nhân viên hỏi.
“Quý khách, cửa hàng chúng tôi ăn không hết sẽ bị phạt thêm tiền”
“Tôi sẽ ăn hết, mang hết lên đi”
“Được”
Nhân viên rời đi, Beatrix trong lòng lo lắng, hồi hộp, cả cơ thể căng cứng, quan sát một chút, chắc chắn Tống Mịch không có gì kì lạ mới cất lời.
“Cô quen Ngạo Đường à không Ngũ thiếu gia bao lâu rồi?”
“Sao tôi phải nói cho cô?”
“Vậy…cô biết tôi là ai không?”
“Cô không phải người sao?”
“Tôi biết Ngạo Đường được 4 năm rồi.
Thực ra là hồi anh ấy được nhận về Sở gia, tôi đã gặp anh ấy một lần, khi đó anh ấy bị bắt nặt, bị đánh đập rất đáng thương.
Sau đó bị đẩy xuống hồ nước, là tôi cứu anh ấy, tính là chính là ân nhân cứu mạng.”
“Sau đó thì sao? À…..cảm ơn, có thể mang thịt lên trước không? Cảm ơn”
Beatrix nhìn thiếu nữ trước mặt không chú ý đến mình, ánh mắt chỉ nhìn vào món ăn trên bàn, đáy lòng có chút tức giận.
Tống Mịch ăn một miếng thịt, nhìn Beatrix hỏi.
“Nói đi, không phải cô muốn nói chuyện sao? Có thể nói đừng động vào đồ ăn của tôi là được”
“Anh ấy sợ lửa, cô có biết không?"
"Không biết"
"Cái gì cô cũng không biết, lấy tư cách gì ở bên anh ấy?"
"Cô đi mà hỏi cái người đang trần như nhộng nằm trên giường ấy, cần tôi cho địa chỉ luôn không?"
"Cô......" Trần như nhộng.....trần như....nhộng.....nhộng....trên giường...giường....
"Vô sỉ!!"
"Quá khen"
Beatrix bám chặt lấy ghế, điều chỉnh hơi thở, giữ vững dáng vẻ đoan trang, điềm tĩnh.
"Cô biết anh ấy đã trải qua những gì không? Có biết vì cô, anh ấy sẽ phải gánh chịu những gì không?"
"Liên quan gì tới cô? Cô ăn không ngon, ngủ không yên sao?"
"Đúng vậy, cô không sợ chết, không sợ Sở gia cũng đừng kéo anh ấy theo.
"
"Người Sở gia mọc thêm hai tay hai chân hay một cái đầu hay sao mà sợ."
"........" Không nói được, căn bản là nói không được!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...