Tốc độ chữa lành của chân Ngạo Đường rất tốt, luôn luôn có thuốc và tiên đan của Mặc Hoành điều trị, vốn là 3 tháng sẽ đứng lên được, nhưng mới chỉ hơn 2 tuần trôi qua, anh đã có thể từ từ vịn vào mặt bàn đứng dậy.
Việc di chuyển rất khó khăn và gây đau đớn, những ngày này Ngạo Đường đều di chuyển bằng xe lăn, mà chiếc xe lăn này cũng cực kì hiện đại, có cả cục wifi đi kèm, còn cả bộ điều khiển tự động và bên trong chiếc bàn gấp ở tay trái là máy tính.
Ngạo Đường thức dậy là chiều hôm sau, dùng tay vịn vào cạnh bàn muốn ngồi lên xe lăn liền phát hiện, 4 cạnh bàn vuông góc đều bị cưa thành hình tròn, không những thế bên ngoài còn bọc một lớp vải mềm.
Tống Mịch ngồi trên sofa bấm máy tính nghe thấy trong phòng có tiếng động, liền tiến lại dựa vào cửa nhìn người bên trong.
"Anh muốn chết thì nói một câu, khổ sở như vậy làm gì?"
Ngạo Đường: "......." Em cục súc với anh??
Tình từ bay đâu hết rồi??!
Cơ thể Ngạo Đường vắt ngang từ xe lăn đến giường, hai tay bám chặt lấy tay vịn, gồng đến hiện rõ gân xanh, áo vì cử động bị kéo lên lộ cơ bụng căng cứng.
Gương mặt đỏ ửng nóng bừng, trán xuất hiện vài giọt mồ hôi, tình cảnh có chút khổ sở, Tống Mịch đi lại, nhẹ nhàng bế ngang người anh đặt ngồi ngay ngắn trên xe lăn rồi đẩy ra phòng khách.
Ngạo Đường khẽ lướt qua một lượt, tất cả góc nhọn trong nhà đều bị cắt hết thành góc tròn, sơn qua một lượt, không hề ảnh hưởng đến cách bài trí của căn phòng.
"Em cố ý"
Bình thường rõ ràng đều để sát bên giường, anh chỉ cần ngồi dậy dịch chuyển một chút đã có thể ngồi lên, hôm nay lại ở xa như vậy...!là anh gan lì, không sợ đau cố với chứ nếu ngồi trên giường như bình thường anh căn bản không thể chạm tới...không phải ai kia cố ý anh sẽ đi đầu xuống đất...
Quả nhiên, Tống Mịch không trốn tránh, rất thành thật gật đầu.
"Đúng, em cố ý để nó ở đấy"
"Vì sao?"
"Anh thử nghĩ xem"
Ngạo Đường:"......." Đệt!! Em là có ý gì???
Tống Mịch đứng dậy lấy từ một chiếc áo khoác mỏng từ trong túi trên sofa khoác lên người anh, vừa làm vừa nói.
"Đi, đến Cẩn gia"
"Em muốn làm gì?"
"Em là nhị tiểu thư Cẩn gia, về nhà con cần lí do sao?"
Ngạo Đường không nói gì, lấy máy tính từ xe lăn ra nghịch.
Hai người vừa xuống sảnh đã có xe riêng đưa đón, rất nhanh đã đến Cẩn gia.
Biệt thự sáng rực một góc, vừa ấm áp vừa trang nghiêm, không hổ là hào môn vọng tộc.
"Bác ơi, mở cửa cho cháu với"
Qua camere ở cống chính, Tống Mịch tươi cười với bác quản gia, cánh cửa rất nhanh được mở ra.
Cô đẩy anh đi giữa giàn hoa hồng cổ đỏ rực phảng phất mùi thơm, khung cảnh không có gì thay đổi, vẫn như lần đầu tiên anh đến, chỉ là trở về mang theo nhiều tâm tư như vậy chính là lần đầu.
Người hầu từ bên trong mở cửa, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mặt.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của nữ hầu, cô siết chặt tay đẩy anh vào bên trong, không quên thuần thục cởi áo đưa cho nữ hầu.
Nghê Mạn chưa thấy người đã thấy tiếng bước chân vừa chạy xuống cầu thang, vừa nói.
"Mịch Nhi, sao hôm nay lại về sớm vậy? Tiệc tan rồi sao?"
"Lão Trầm đâu? Còn nữa....ai đây?"
Nghê Mạn mơ hồ nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt cảnh giác, nghi ngờ hết nhìn anh rồi chuyển sang cô.
Nghê Mạn nhíu mày, chân trái lùi ra sau, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Mịch Nhi, Tưởng gia gia vẫn khỏe chứ?"
Tống Mịch đẩy Ngạo Đường đến ghế sofa, bản thân ngồi xuống ngay bên cạnh, nhìn Nghê Mạn như người thiểu năng.
"Tưởng gia gia khỏe hay không liên quan gì ở đây?! Chị làm việc nhiều quá lú rồi à, em đi Thiên Tư gia cơ mà."
Nghê Mạn hơi mỉm cười, thả lỏng, tiền lại gần Tống Mịch, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét Ngạo Đường cúi gục đầu bên cạnh.
Cô không để ý, nhón lấy chùm nho trên bàn một quả bỏ vào miệng, quả sau đó chậm rãi bóc vỏ bón cho Ngạo Đường.
Nghê Mạn càng nhìn càng sốt ruột, sự nghi ngờ trong lòng lại tăng lên, đáy mắt xuất hiện tia sát khí.
"Mịch Nhi, em làm như vậy Lăng Giang sẽ lại tức giận đấy? Dù chị ghét cay ghét đắng hắn ta nhưng còn có giá trị mua vui, hắn mà bỏ đi sẽ chán lắm"
"Lăng Giang với em tuần trước đã hủy hôn.
Chị! Chị nghi ngờ em?"
Ánh mắt cô hơi kinh ngạc, mang theo chút ngỡ ngàng hỏi Nghê Mạn, không khí có chút ngại ngùng.
Bị đoán trúng tâm tư, cô ấy đành cười trừ, lảng đi.
"Nào có, nào có, chỉ là...hắn ta là ai? Lão Trầm đâu? Không về cũng em à?"
"Thiếu gia đã về"
Liên Trầm từ bên ngoài bước vào, hai tay cởi áo khoác ngoài đưa cho người hầu, bình thản nhìn ba người ngồi giữa phòng khách, đối với sự xuất hiện của Ngạo Đường, anh chỉ hơi ngạc nhiên cũng không nói gì.
Tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Nghê Mạn, ung dung nói chuyện với cô.
"Đã bảo đợi anh cất xe, đồ ăn cũng không ai tranh của em, vội vội cái gì"
Tự nhiên đến rồi nói cái quần què gì vậy ba??
Tống Mịch hoàn toàn thật sự không lường trước được sự xuất hiện của Liên Trầm.
Cô được báo lại Liên Trầm cùng Tống Mịch giả đang đi dự tiệc mừng thọ ở Thiên Tư gia, đến tối muộn mới về.
Nhưng anh đột nhiên xuất hiện ở đây, thấy một cô em gái khác ngồi ở nhà không ngạc nhiên, còn cực kì bình thản.
Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết?
Ngạo Đường!?
Tống Mịch liếc mắt nhìn Ngạo Đường từ lúc bước vào, luôn cúi đầu nghịch máy tính, một câu cũng không nói.
Trong lòng hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn cực kì bình tĩnh, một chút sơ hở trong biểu cảm cũng không nhìn ra.
Không để cô trả lời, Liên Trầm đã nói tiếp, ánh mắt liếc nhìn Ngạo Đường.
"Em với cậu ta làm hòa rồi?"
Nghê Mạn ngồi bên cạnh rất ngạc nhiên, nghe câu trả lời của Tống Mịch càng tròn mắt há miệng.
"Em mà giận lâu chút nữa, thật sự sẽ mất anh ấy.
Không nỡ cũng không dám"
Liên Trầm uống một ngụm trà, cổ họng "ồ" một tiếng, rõ ràng tâm trạng không vui.
Hắn ta ngoài khuôn mặt thì có gì tốt?
Em gái bảo bối của hắn tốt như vậy sao phải nhường tên mặt trắng này?
Làm mình làm mẩy, thật muốn đấm!
Anh khẽ nhìn sang người ngồi trên xe lăn, cảm xúc vốn đã bất mãn, bắt gặp nụ cười nhạt vẻ thách thức, coi đấy là điều hiển nhiên của Ngạo Đường chỉ số tức giận đạt tới đỉnh điểm.
Bàn tay cầm tách trà run run vì kiềm chế.
Bình tĩnh bình tĩnh...
Không được chấp kẻ tàn phế, không chấp kẻ tiểu nhân quyến rũ con gái nhà lành...
Phải nho nhã, phải bình tĩnh, không được phá hỏng kế hoạch của em gái...
Nghê Mạn không để ý vẻ mặt đen xì của Liên Trầm, bỏ qua sự có mặt của Ngạo Đường, công khai chỉ chỉ vào anh rồi hỏi.
"Rốt cuộc tên này là cái thứ gì?"
Tống Mịch: "Lần trước đưa về chị sang Mỹ, sau đó lại bận việc chưa gặp mặt.
Chính thức giới thiệu, em rể tương lai của chị"
Ngạo Đường nhìn Nghê Mạn gật đầu nhẹ rồi kéo kéo tay Tống Mịch.
Cô lại tiếp tục bóc nho.
Liên Trầm nhìn cảnh này siết chặt hai tay, nước trong ly trà cũng dần dần rớt ra ngoài
"........" Hỗn đản! Dám sai bảo em gái hắn!!
Mắc bệnh công chúa thì đấm vài phát là được.
Gãy chân chứ không gãy tay, ai cho ngươi làm giá với em gái hắn!
Đáng chết!
Nghê Mạn chỉ ngạc nhiên với hành động này của Tống Mịch, không khó để nhận ra rõ ràng đã xảy ra vô số lần, sự ăn ý giữa hai người đã hòa làm một.
Nghê Mạn không kìm được thắc mắc bèn hỏi.
"Vậy Lăng Giang...?"
Tống Mịch: "Đường Đường có việc phải đi nước ngoài rất lâu, khi đó là bọn em cãi nhau, tức giận bèn lấy Lăng Giang chọc tức anh ấy, sau đó thì chị biết rồi đấy"
Nghê Mạn: "À, ra vậy"
"Con nói gì cơ? Đường Đường?"
Bà Cẩn từ trên lầu đi xuống, không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ngạo Đường.
Anh cũng ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, chào bà Cẩn một tiếng.
"Mẹ"
Bà Cẩn nhanh chóng đi đến quan sát hai người, nhìn quả nho còn bóc giở trên tay Tống Mịch ánh mắt tức giận, nạt Ngạo Đường.
"Ai là mẹ cậu? Ai cho cậu gọi tôi là mẹ? Không phải chia tay rồi sao, hành con gái tôi như vậy còn dám ở bên cạnh nó.
Sao cậu như âm hồn mãi không tan vậy?"
"Vì cô ấy là pháp sư gọi hồn"
Tống Mịch: "......" Phụt
Liên Trầm: "......." Phì
Nghê Mạn: "......." Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Mọi người đừng có mỗi lần xuất hiện đều dọa người như vậy!
Cô khó khăn lắm mới được nghỉ phép 1 tháng mà!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...