Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!


Lăng Giang trợn mắt nhìn người trước mặt, tay lấy chiếc áo bên cạnh quấn quanh hông, ngữ điệu chán ghét.
"Mẹ nó, ai cho cô vào đây? Cút ra ngoài!"
Với những lời nói này, cô không tức giận, bình thản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt lơ đãng lướt khắp căn phòng, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
"Thảm hại thật đấy! Có điều...như vậy mới hợp với anh"
"Cút ra ngoài!!!"
Lăng Giang gằn giọng, cầm chai rượu bên cạnh ném về phía Tống Mịch, cô nghiêng đầu tránh, tiếng chai rượu đập vào tường vỡ thành từng mảnh nghe giòn tan.
"Trượt rồi, ném lại đi, ném trúng bà đây đấm chết ngươi"
Lăng Giang: "......."
Nữ nhân kia thấy tình hình không ổn liền mặc vội quần áo, chạy ra ngoài.

Bây giờ trong phòng chỉ còn Tống Mịch và Lăng Giang.
"Luôn miệng nói tôi thảm hại, cuối cùng không phải vẫn yêu tôi sao?"
Tống Mịch: "......" Bị bệnh à?
Lăng Giang: "Còn hai ngày nữa mới đến ngày đính hôn, cô vội đến vậy à?"
Tống Mịch:"....." The fuck!! Đợi chút, từ từ....không đúng....
Lăng Giang: "Nếu đã yêu tôi như vậy, ngày đó hủy hôn cô cảm thấy tôi sẽ níu giữ cô hay cảm thấy hối hận?"
Tống Mịch: "....." Loạn rồi, loạn rồi.

Con thiểu năng kia đi quá giới hạn rồi!
Lăng Giang đang dương dương tự đắc nhìn ánh mắt Tống Mịch dần trùng xuống, bỗng hạ giọng.
"Tuy nhiên, dù ghét cái thói ngang ngược, càn quấy của cô nhưng điểm mạnh của cô, tôi sẽ không phủ nhận.

Đợi tôi nắm quyền lại Lăng thị nhất định sẽ......"
*Binh binh bốp bốp chát bịch rầm*
"Thôi thôi câm miệng, đồ ăn lão nương sắp không nhịn được mà bay vào mặt thứ thiểu năng như anh rồi"
"Ưm ưm ư ư "
Có ai có thể tưởng tượng nỗi kinh dị đang đem hôm khuya khoắt đột nhiên có người xông vào phòng, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đánh đến không mảnh vải che thân không?
Lăng Giang tay chân bị trói, miệng bị khăn buộc chặt, may ra cô còn có tâm nhét hắn vào bao tải, để lộ mỗi cái đầu, chỉ có thể trừng mắt căm hận nhìn Tống Mịch lôi ra một đống hồ hơ.
"Lăng Húc, chú của anh tham gia một tổ chức ngầm hoạt động phi pháp.

Bây giờ tôi cho anh xem từng người một, anh biết ai liền chít một tiếng"

Lăng Giang: "....." Coi hắn là chuột sao? Còn chít một tiếng, chít cái rắm!
Lăng Giang không phục, liên tục cựa mình tìm cách thoát ra, đến khi Tống Mịch đặt nhẹ khẩu súng lên bàn, dưới ánh trăng soi mỉm cười lạnh lẽo, ánh mắt đen lấp lánh không nhìn ra ý vị, hắn ta mới nhận thức được tình thế bản thân.

Lăn lộn trên chiến trường cùng gây thù không ít, ánh mắt này hắn hiểu, cô sẵn sàng bắn chết hắn nếu không có tác dụng.
Dưới cường quyền không thể không cúi đầu, Lăng Giang bất mãn nhìn từng gương mặt trên hồ sơ, thi thoảng chít 1 tiếng.
Vì sao Lăng Giang biết?
Cô không biết.
Vậy cô dựa vào gì chắc chắn Lăng Giang biết?
Trực giác.
Đúng vậy, Tống Mịch dựa vào trực giác hay chính xác hơn là giác quan thứ 6.

Nói cũng thật lạ, ngay từ nhỏ gặp mặt Lăng Giang cô đã ghét hắn, cực kì ghét, chính là kiểu không đánh chết hắn thì không thoải mãi, ngày nào nhìn thấy mặt Lăng Giang, ngày đó liền buồn bực, cáu gắt.

Nhưng hồi nhỏ không thể đánh chết, Tống Mịch chỉ có thể làm tức chết.
Càng lớn cảm giác này càng rõ, vì sao cứ gặp Lăng Giang là cô đều muốn xông đến đánh cho hai trận, một trận không đủ.

Nhìn hắn ta quằn quại, khổ sở, Tống Mịch càng vui, có lẽ là tâm tình khi thấy người mình ghét bị chà đạp.
Biết thêm được 2 người cô chưa từng gặp mặt, Tống Mịch nhíu mày lật đi lật lại hồ sơ của bọn họ.

Cô chống cằm nói.
"Bây giờ là câu hỏi trí thức, trả lời nhanh và chính xác, xác xuất sống tiếp càng lớn.

Hiểu rõ luật chơi chưa?"
"Ư ư ư" Lăng Giang bất mãn, lòng căm hận ngày càng lớn, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư ơ ơ.
"Hiểu rồi thì bắt đầu"
Tống Mịch tiến lên giật băng vải bịt miệng, Lăng Giang lập tức chửi mắng.
"Mẹ nó! Cẩn Tống Mịch, cô bị điên à? Mau thả tôi ra"
"Anh nói tôi bị điên, vậy tôi không đi hại người khác làm sao xứng với hai chữ 'bị điên' này được"
Giọng nói cô chính là cảm giác ác ý âm u không chút che giấu.
Lăng Giang tức giận, dọa nạt.
"Cô không thả tôi ra thì đừng hòng biết...."

*Cạch*
Súng đã lên nòng, chĩa thẳng trán Lăng Giang, hắn ta len lén nuốt nước bọt nhìn họng súng đen ngòm cùng con ngươi lạnh lẽo như băng Cực nhìn thẳng vào mi tâm hắn, làn da nổi một lớp da gà.

Sự áp bức không ngừng khiến tim Lăng Giang đập gấp.
Tống Mịch hỏi: "Hai người này, là ai?"
"......"
*Bụp*
Súng lắp ống giảm thanh nả đạn, viên đạn sượt qua má Lăng Giang để lại vết thương đang từ từ chảy máu.
Lăng Giang lập tức gào lên: "Lâm Chấn Nguyên và Diệp Bắc Văn"
"Ngoài bọn họ, còn ai nữa?"
"Không biết, thực sự không biết"
Tống Mịch thu súng mỉm cười: "Cảm ơn đã hợp tác"
Lăng Giang bị tiếng cười của Tống Mịch kích thích, rống lên.
"Con khốn, tốt nhất đừng để ông đây thoát ra, ông đây giết chết mày"
"Tôi không thiểu năng, anh cứ như thế cả đời đi.

Tạm biệt"
Tống Mịch mỉm cười vẫy tay với Lăng Giang, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Lăng Giang: "......." Con khốn!!
Tống Mịch bước ra khỏi tòa chung cư cũ, lập tức có mấy tên côn đồ lực lưỡng chặn đường cô.

Tên đầu trọc dẫn đường gặn giọng.
"Cô gái, trả lời thành thật thì không sao, nếu không....."
"Được nha, mấy anh muốn hỏi gì?"
Tên đầu trọc nhìn thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, khí ngữ bất giác hạ xuống.
"Cô sống ở đây, có biết ai tên Lăng Giang không? Hắn...hừm hơi hơi ưa nhìn, với mấy cô có lẽ là đẹp trai"
Tống Mịch nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe, cực kì hồn nhiên đáp.
"Biết chứ, hắn ở tầng 8, ngôi nhà phía trong cùng bên trái"
Tên đầu tróc đưa tay xoa xoa đầu, hơi ngượng ngùng cảm ơn.

Thiếu nữ cười nói: "Không có gì, nhưng đây mới là gọi là đẹp trai, không đúng là cực kì cực cực kì đẹp, đẹp đến chết đi sống lại, đến cừng người, lần sau đừng nhầm lẫn giữa đẹp trai và thiểu năng nhé đại ca"
"Hả..ờ ừm"
Đại ca đầu trọc nhìn màn hình điện thoại thiếu nữ gật gà gật gù, tỏ vẻ hiểu biết.

Trong hình là người con trai đứng giữa làn tuyết trắng, nghiêng đầu nhìn về phía máy ảnh.

Làn da trắng, sống mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên, mang lại cảm giác ma mị, huyền bí.
Tống Mịch đã bỏ đi mà tên đầu trọc vẫn khó hiểu.
Con gái thời này đều thích những đứa mặt trắng như vậy?
Yếu đuối quá, đấm phát là chết, nào bảo vệ được ai.
Nhưng mà sao có chút giống khoe khoang??
Tống Mịch trở về, vừa vào phòng nhận được tin nhắn từ Lộ Khiết, là thông tin về Lâm Chấn Nguyên và Diệp Bắc Văn.
*Diệp Bắc Văn - Diệp gia
Thông tin bên ngoài: Cha Diệp Tịnh Y và Diệp Tùng (đã chết)
*Lâm Chấn Nguyên - Lâm gia
Thông tin bên ngoài: 45 tuổi, độc thân.

Tính hình nghiêm chỉnh, đường hoàng, ít nói, nghiêm túc.

Là bác sĩ tâm lý học, tự mở phòng khám riêng.

Từng đi du học tại Anh quốc.
Hai người, một người chết.

Giết người giệt khẩu, không lạ.
Có người gõ cửa, đã 3 giờ sáng, bên ngoài là Trình Minh và người đàn ông lần trước, được gọi là Ôn Minh Viễn.

Vừa thấy cô, Trình Minh đã cất lời trước.
"Vào trong nói chuyện, được không?"
Tống Mịch nghiêng người, đi vào, để Ôn Minh Viễn đi sau đóng cửa.

Hai người kia ngồi xuống sofa đối diện Tống Mịch, Trình Minh quan sát khắp căn phòng, rất đơn sơ, không có gì mới, trên bàn chỉ có mấy hộp cơm...từ từ...mấy ở đây là....1 2 3 4...15...hình như hơi nhiều...
Trình Minh đưa Tống Mịch một bản thảo, bên trên là thông tin đầy đủ về Ngạo Đường, còn có chi tiết trong vòng 1 ngày cô mất tích, anh đã làm gì đi đâu, mua những gì, thời gian ghi lại vô cùng cụ thể.
Cô mất tích 6 ngày, thế thân mới xuất hiện.

Trong 6 ngày đó, mới đầu số người thấy Ngạo Đường còn nhiều, thậm chí là quá nhiều, sau dần ít hẳn rồi biến mất.

Tống Mịch đang chăm chú đọc, Trình Minh lập tức nói.
"Trong này thiếu một chút, lão đại còn mua hành tây"
"Bị điên à? Đường Đường làm gì ăn hành tây"
Tống Mịch trả lời ngay lập tức, như một phản xạ tự nhiên.

Trình Minh hơi mỉm cười, nhưng cố gắng kìm xuống, tiếp tục nói liên hồi.

Trình Minh hỏi nhanh đến đâu, Tống Mịch đáp nhanh đến đấy, một giây cũng chưa ngừng.
"Lão đại từng ghé qua cửa hàng quần áo, muốn mua tặng chị bộ váy như lần trước, hôm nay đã gửi...."
"Thần kinh" Đường Đường không có chị sẽ không ra ngoài
"Lão đại thích...."
"Ngoài chị còn có thứ khác?"
"Em chưa nói xong chị đã chen ngang rồi, lão đại đặt đồ ăn trên mạng quá nhiều, gửi đến chỗ em, chị mau lấy về"
"Hoang đường"
"Nhắc mới nhớ, mấy món phụ kiện...."
"Trình Minh" Tống Mịch gấp lại tờ giấy cuối cùng, đưa tay day day mắt hơi hơi nhức, nhẹ giọng.
"Đường Đường là MJ"
Trình Minh ngỡ ngàng, giây sau cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc, thở phào một tiếng.
"Xin lỗi chị dâu, em cần phải chắc chắn chị là thật mới được"
"Không sao, bây giờ cậu rảnh không?"
"Rảnh, rất rảnh"
"Đi ăn đêm thôi, tôi hết tiền rồi"
Tống Mịch trước mặt người khác, đói muốn chết nhưng mỗi quán chỉ ăn một ít, đi được vài quán lại ăn, hai người kia bận ân ái, cô ăn sương sương mới chia tay bọn họ, dù sao cũng không ai để ý cô ăn những gì.

Mặt trời mới ló dạng, Tống Mịch đã đứng trước cửa Mặc thị.

Tống Mịch lẻn vào từ cửa sau, công ty không có người, đi lại rất dễ dàng, camera cũng không thèm tránh.

Bước ra khỏi thang máy tầng cao nhất.

Tống Mịch thản nhiên đẩy cửa phòng chủ tịch.
Căn phòng cần trước còn sang trọng gọn gàng, bây giờ trở nên cực kì bừa bộn, giấy tờ vứt lung tung khắp nơi.

Mặc Mộ Thần âu phục sộc lệch nằm trên sofa, tay trái đặt lên trán, vẻ mặt hốc hác, tiều tụy.
"Dậy đi, Tưởng Thuyết Thư về rồi này"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui