“Là cô muốn thi đại học, tôi thì không.” Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Đường Thanh Hiền, nói.
“Cậu, cậu không định thi đại học sao?” Đường Thanh Hiền hoảng sợ, hỏi lại.
Đúng hơn là Phương Vỹ Huyền còn chưa nghĩ kỹ là mình có nên tham gia thi đại học hay không.
Tham gia thi đại học, có nghĩa là phải học đại học.
Từng ấy năm đến giờ, Phương Vỹ Huyền đã học đại học rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng anh rút ra nhận xét, cuộc sống của học sinh trung học càng thoải mái tự do hơn cuộc sống đại học, có nhiều thời gian để lãng phí hơn.
“Với thành tích của cậu, nếu nghiêm túc ôn tập thì chắc chắn có thể thi đậu được đại học ở Kinh Thành… Tại sao cậu lại không muốn tham gia kỳ thi đại học?” Đường Thanh Hiền nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phương Vỹ Huyền không trả lời Đường Thanh Hiền.
Buổi chiều có một tiết tiếng Anh.
Có điều, giáo viên bước vào phòng học không phải Đinh Thanh Trúc, mà là một thầy giáo khác.
Nhìn thấy thầy giáo, Đường Thanh Hiền nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nói: “Đúng rồi, Phương Vỹ Huyền, tuần trước cậu không đến lớp, cô Đinh có tìm tôi hai lần, hỏi cậu đi đâu.”
Thấy Phương Vỹ Huyền không trả lời, Đường Thanh Hiền còn nói thêm: “Tôi thấy vẻ mặt của cô giáo khi đó có vẻ rất sốt ruột, hốc mắt đã hơi đỏ lên, giống như mới vừa khóc vậy… Sau đó tôi hỏi cô giáo tìm cậu có chuyện gì, nhưng cô giáo lắc đầu, nói không có gì.”
“Sau tuần đó cô giáo đã xin nghỉ, tiết tiếng Anh đổi thành thầy Phan lớp bên cạnh dạy chúng ta.”
Phương Vỹ Huyền vẫn không có phản ứng gì.
“Phương Vỹ Huyền, không biết có phải cô giáo Đinh đã gặp phải rắc rối gì không, cậu…” Đường Thanh Hiền không nhịn được nữa, hỏi.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Đường Thanh Hiền, nói: “Tôi không thân với cô giáo, cũng không giúp được cô giáo.”
Lần trước, ở căn tin trường học, Phương Vỹ Huyền đã nói rõ ràng với Đinh Thanh Trúc, anh sẽ không giúp Đinh Thanh Trúc giải quyết cuộc hôn nhân kia.
Trên đời này, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, Phương Vỹ Huyền không giúp được tất cả mọi người.
Nhất là anh rất không thích cách hành xử của Đinh Thanh Trúc.
Buổi chiều tan học Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại Hạ Kiều Y gọi đến, anh đi tới trước quân khu Giang Nam.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, giành lấy vị trí số một trong cuộc thi đấu của các quân khu cho Quân khu Giang Nam
Tiếp theo, hẳn là lúc nhận được báo đáp.
Phương Vỹ Huyền đi vào khu nhà ở quân đội, nhìn thấy Hạ Tư Không đang ngồi ở bàn đá trong sân, Hạ Vi Vãn đứng ở sau lưng nhẹ nhàng đấm lưng cho ông ta, còn Hạ Kiều Y thì đang ngồi gõ máy tính.
“Đại sư Phương đã đến rồi.” Hạ Tư Không nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì lập tức đứng lên.
Phương Vỹ Huyền đi lên phía trước, ngồi xuống đối diện Hạ Tư Không.
“Đại sư Phương, ngày hôm qua cậu đi gấp quá, tôi còn chưa kịp gặp mặt cảm ơn cậu đâu.” Hạ Tư Không tươi cười nói.
“Không cần phải cảm ơn tôi, hai chúng ta là quan hệ hợp tác, đây là điều tôi nên làm.” Phương Vỹ Huyền đáp lại.
Hạ Tư Không lắc đầu, nói tiếp: “Điều kiện lúc trước chỉ là giành lấy ba thứ hạng đầu.
Nhưng đại sư Phương lại giúp chúng tôi giành được danh hiệu số một.
Chênh lệch này không chỉ có một chút.”
Hạ Vi Vãn đứng ở phía sau Hạ Tư Không lén đánh giá Phương Vỹ Huyền, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Biểu hiện của Phương Vỹ Huyền trên Uy Long đài vẫn còn khắc sâu trong đầu cô ta.
Anh nhẹ nhàng đánh bay ba gã binh sĩ Thiên Thần siêu tinh nhuệ ra khỏi Uy Long đài, chiến thắng Tiêu Bắc Thạnh, làm bộ đội Thiên Thần kiêu ngạo phải cúi đầu, chủ động nhận thua.
Lại dọa cho đối thủ bộ đội Ngân Nhẫn ở trận chung kết sợ hãi bỏ quyền…
Qua một loạt sự kiện này, hình tượng anh hùng của Phương Vỹ Huyền đã hoàn toàn trùng khớp trong cảm nhận Hạ Vi Vãn.
“Kết thúc trận thi đấu ngày hôm qua, cái tên Đạo Thiên đã gây chấn động hết cả các khu quân sự lớn! Điện thoại của tôi bị gọi đến sắp cháy máy.” Hạ Tư Không cười nói.
Phương Vỹ Huyền hơi mỉm cười, không trả lời.
Nguyên nhân anh thay đổi gương mặt, lại còn dùng tên Đạo Thiên để dự thi chính là vì tránh tình huống lúc này.
Hạ Tư Không giơ tay lên ra hiệu.
Một vệ binh đi từ ngoài sân vào, trong tay cầm một cái hộp gỗ đặt xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền.
“Đại sư Phương, trong này có mười sáu viên nội đan yêu thú, là tôi mới tìm kiếm được gần đây.” Hạ Tư Không nói với vẻ hơi xấu hổ: “Nội đan yêu thú thật sự không dễ tìm kiếm, hơn ba mươi viên còn thiếu có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có thể gom đủ… Đại sư Phương, có lẽ cậu không cần gấp đâu nhỉ?”
Phương Vỹ Huyền mở hộp ra gỗ, nhìn thoáng qua tỷ lệ nội đan yêu thú bên trong, hơi nhíu mày.
Đều là những viên nội đan yêu thú cấp hai cấp ba yếu kém.
Mà giai đoạn hiện tại của anh, nội đan yêu thú cấp thấp đã không có tác dụng gì.
Suy nghĩ một lúc, Phương Vỹ Huyền mới nói: “Thế này đi, tôi từ bỏ hơn ba mươi viên nội đan yêu thú kia.”
“Có điều, tôi muốn ông giúp tôi điều tra hai thứ.”
Sắc mặt Hạ Tư Không hơi thay đổi, nói: “Đại sư Phương, cậu muốn điều tra gì?”
“Thứ nhất, tôi muốn các ông điều tra một thứ, ở Châu Âu có một tổ chức tên là Phòng thí nghiệm gen, trong đó đặc biệt nghiên cứu cải tạo gen, còn có một đám người máy gì đó… Tóm lại, tôi muốn biết vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm gen này.” Phương Vỹ Huyền nói.
Phòng thí nghiệm gen?
Hạ Tư Không chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng Hạ Kiều Y ở bên cạnh lại có ấn tượng.
Là tổ trưởng tổ tình báo, số tin tình báo qua tay cô ấy trong một ngày khá nhiều, đến từ khắp nơi trên thế giới.
Mà trùng hợp Phòng thí nghiệm gen lại là một tổ chức mà cô ấy từng đặc biệt chú ý.
“Vì phòng thí nghiệm gen này đã từng làm thí nghiệm cải tạo trên cơ thể con người, trái với pháp luật và đạo luật đạo đức, nên bị cả Châu Âu truy nã.”
“Đã một thời gian rất dài, các quốc gia Châu Âu từng phái các đặc vụ hoặc là bộ đội đặc chủng để tìm kiếm vị trí phòng thí nghiệm gen nhưng vẫn không có kết quả.” Hạ Kiều Y nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, hơi nhíu mày lại, nói tiếp: “Nhiều nước ở Châu Âu tìm kiếm như vậy nhưng không tìm ra, anh muốn chúng tôi giúp anh…”
“Tôi cũng không yêu cầu mấy người nhất định phải tìm được, chủ yếu là giúp tôi để ý một chút, chỉ cần là tình báo có liên quan đến phòng thí nghiệm gen thì báo cho tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Có lẽ phòng thí nghiệm gen đang nắm giữ một linh mạch, đây là điều mà Phương Vỹ Huyền quan tâm nhất.
Nếu có thể tìm được thêm một linh mạch, hơn nữa còn hấp thu nó… Nói không chừng sẽ đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng mười ngàn.
“Điều này không thành vấn đề.” Hạ Tư Không đồng ý.
“Thứ hai, tôi muốn nhờ mấy người lưu ý trong phạm vi cả Hoa Hạ còn có người nắm giữ pháp thuật Tử Diễm giống như Tiêu Bắc Thạnh hay không giúp tôi.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên lạnh lẽo, nói.
“Pháp thuật Tử Diễm…” Hạ Tư Không sửng sốt.
“Chính là ngọn lửa màu tím quấn quanh bên người.” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Hạ Vi Vãn, nói: “Chính là thứ mà lần trước cô đã mô tả cho tôi, là pháp thuật mà Tiêu Bắc Thạnh sử dụng.”
Đối với màu tím ngọn lửa, chỉ cần là người có mặt ở đây đều có ấn tượng sâu sắc.
“Cậu Phương, theo tôi được biết, môn pháp thuật kia chính là đòn sát thủ của Tiêu Bắc Thạnh, đồng thời có khả năng là bí pháp không được lưu truyền.
Sao cậu lại cho rằng có người nắm giữ thứ giống vậy…” Hạ Tư Không nhíu mày, hỏi.
“Chắc chắn là có, mấy người để ý giúp tôi, có tin tức gì báo cho tôi ngay.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đây không phải là chuyện gì quá khó, Hạ Tư Không lập tức đồng ý ngay: “Không thành vấn đề.”
“Vậy được rồi.” Phương Vỹ Huyền nói rồi đứng dậy.
Lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay người nhìn về phía Hạ Kiều Y, hỏi: “Cô biết Những Người Giữ Trật Tự là gì không?”
Những Người Giữ Trật Tự?
Nghe thấy tên gọi này, sắc mặt Hạ Kiều Y và Hạ Tư Không ngồi bên cạnh đều thay đổi.
Hạ Kiều Y trợn mắt, hỏi: “Bọn họ đi tìm anh à?”
“Đúng vậy, buổi sáng hôm nay vừa thức dậy đã nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở sô pha phòng khách nhà tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Bọn họ nói gì với anh?” Hạ Kiều Y hỏi lại.
“Cũng không nói gì cả, chỉ nói tôi phải tuân thủ quy tắc… Tôi muốn biết Những Người Giữ Trật Tự là tổ chức gì? Hình như bọn họ đều không phải võ giả đúng không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Hạ Kiều Y nhíu chặt chân mày, nói: “Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, chính là đám người mà tôi đã từng nhắc với anh lần trước.”
“Bọn họ được xem như là một tổ chức độc lập và không bị ràng buộc bởi các quy tắc.”
“Mục đích sáng lập của họ là vì để duy trì sự cân bằng của giới võ đạo và thế tục… Nói đơn giản chính là tồn tại để khống chế các võ giả.”
“Hiệp hội võ đạo cũng có chức năng tương tự, nhưng hiệp hội võ đạo bị ràng buộc bởi quy tắc.
Mà tổ chức Những Người Giữ Trật Tự luôn ẩn trong bóng tối.”
Ngoại trừ những người bị tổ chức Những Người Giữ Trật Tự tìm tới cửa ra thì gần như không ai biết sự tồn tại của tổ chức Những Người Giữ Trật Tự.”
“Mà những người bị tổ chức Những Người Giữ Trật Tự tìm tới cửa thì từ đó về sau sẽ biến mất trên đời…”
“Mà những người này đều là võ giả làm trái quy tắc nghiêm trọng.
Theo hiểu biết của tôi, trong những võ giả vi phạm chế tài của tổ chức Những Người Giữ Trật Tự thì người có thực lực mạnh nhất đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh…”
Hạ Kiều Y nói xong nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
“Nếu anh đã bị bọn họ tìm tới cửa thì phải cẩn thận.”
“Nhóm người này mạnh vậy sao?” Phương Vỹ Huyền cảm thấy giật mình, nói.
Cảnh giới Võ Thánh đã tương đương với cường giả Nguyên Anh Kỳ, thực lực không yếu.
Mà trên người hai nam nữ mà sáng hôm nay anh gặp lại không có hơi thở tu vi, bọn họ dùng thứ gì để xử lý tu sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Đây mới là điều khiến Phương Vỹ Huyền tò mò nhất.
“Nhóm người này dùng cách gì để xử lý võ giả, cô biết không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Hạ Kiều Y lắc đầu, trả lời anh: “Những chuyện mà tôi biết cũng chỉ nghe người ta đồn thôi, không có tình báo đáng tin cậy.
Tôi cũng chưa từng gặp tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, càng không biết công việc của họ là thế nào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...