Trên người Phương Vỹ Huyền tỏa ra hơi thở lạnh lẽo mà điên cuồng, khiến cho đám người Hạ Tư Không đang ngã trên mặt đất lập tức thay đổi sắc mặt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tổng tư lệnh!"
Lính cảnh vệ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì vội vàng xông vào trong sân.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sát khí, mấy tên lính cảnh vệ thay đổi sắc mặt, cùng nhau giơ súng trường trong tay lên, nhắm vào Phương Vỹ Huyền.
"Các cậu làm gì vậy! Bỏ súng xuống!" Hạ Tư Không lấy lại tinh thần, lớn tiếng quát chỉ đạo.
Không được chống lại mệnh lệnh của cấp trên, đám lính cảnh vệ lập tức buông súng trường trong tay xuống.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi, ở đây...!Tôi không sao." Hạ Tư Không xua tay nói.
"Tổng tư lệnh." Mấy tên lính cảnh vệ hơi thay đổi sắc mặt, bởi vì lúc này Hạ Tư Không vẫn còn đang ngã ngồi trên mặt đất, còn Phương Vỹ Huyền thì sát khí khắp người, vừa nhìn đã thấy tình hình không đúng lắm.
Chức trách của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của Hạ Tư Không, lúc này sao dám rời đi chứ?
Hạ Kiều Y ở bên cạnh đỡ Hạ Tư Không dậy, sau đó nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đang có khí thế sắc bén, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
"Đội trưởng Phương, anh có ý gì đây?"
Phương Vỹ Huyền vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Bắc Thạnh trên màn hình điện thoại di động.
Lúc này, Tiêu Bắc Thạnh đã xử lý hết toàn bộ xe tăng và máy bay trực thăng vũ trang ở trước mặt.
Đoạn hình ảnh này kết thúc.
Thuật pháp mà Tiêu Bắc Thạnh sử dụng, Phương Vỹ Huyền có thể khẳng định trăm phần trăm, chính là thuật pháp bí mật của Tử Viêm Cung!
"Tôi muốn biết tất cả mọi tin tức về Tiêu Bắc Thạnh này." Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kiều Y, lạnh lùng nói.
Trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên ánh đỏ.
Chạm phải ánh mắt của anh, Hạ Kiều Y chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên run lên một cái.
"Phương Vỹ Huyền, cậu dám làm ông nội và cả chúng tôi bị thương! Ở đây là quân khu Giang Nam!" Hạ Tuyết Nhan bò dậy từ dưới đất, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói.
Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía đám lính cảnh vệ đang sững sờ tại chỗ, cả giận nói: "Các anh còn không mau bắt người này lại?"
Đám lính cảnh vệ thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Hạ Tư Không.
Dựa theo quy định thì đúng là bọn họ nên bắt Phương Vỹ Huyền lại.
Nhưng bọn họ vẫn phải nghe theo chỉ thị của Hạ Tư Không.
"Các cậu ra ngoài đi." Hạ Tư Không lại mở miệng nói lần nữa.
"Rõ, thưa Tổng tư lệnh!"
Hạ Tư Không đã nói lần thứ hai, đương nhiên đám lính cảnh vệ này không còn dám ở lại, nếu không thì chính là chống lại mệnh lệnh của cấp trên.
"Ông nội, tại sao ông lại để bọn họ đi? Cái cậu Phương Vỹ Huyền này đã như vậy rồi, còn không bắt cậu ta lại ư?" Hạ Tuyết Nhan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Tư Không không để ý tới Hạ Tuyết Nhan, mà là nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta đã tiếp xúc với Phương Vỹ Huyền rất nhiều lần, nhưng lúc nào Phương Vỹ Huyền cũng có dáng vẻ biếng nhác.
Lúc nãy là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy tâm trạng của Phương Vỹ Huyền chập chờn mãnh liệt như vậy.
"Đội trưởng Phương, cậu có thể nói cho chúng tôi biết tại sao cậu lại kích động như thế được không?" Hạ Tư Không hỏi.
Phương Vỹ Huyền nhìn Hạ Tư Không một cái, sau đó chú ý tới khung cảnh bừa bộn trong sân.
Lúc này, anh mới nhận ra quả thật vừa rồi mình đã biểu hiện quá kích động.
Phương Vỹ Huyền không trả lời câu hỏi của Hạ Tư Không, mà là nhìn về phía Hạ Kiều Y, lại nói một lần nữa: "Tôi cần tất cả tư liệu liên quan tới Tiêu Bắc Thạnh."
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, nói: "Tôi có thể đưa tư liệu của anh ta cho anh, nhưng anh nhất định phải nói cho tôi biết nguyên nhân anh kích động như vậy."
Phương Vỹ Huyền híp mắt lại nói: "Không có nguyên nhân gì, tôi chỉ cảm thấy anh ta khá giống với một người mà tôi quen biết trước đây."
"Ai?" Hạ Kiều Y hỏi.
"Kẻ thù." Phương Vỹ Huyền đáp bằng giọng điệu lạnh như băng.
Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt của Hạ Tư Không và Hạ Kiều Y hơi thay đổi.
Phương Vỹ Huyền và Tiêu Bắc Thạnh lại là kẻ thù?
Xét từ lý lịch cuộc đời thì giữa hai người này không nên có bất kỳ tiếp xúc gì mới đúng!
"Có thể là anh nhận nhầm người rồi, Tiêu Bắc Thạnh sinh ra trong gia đình có bối cảnh quân đội lâu đời là nhà họ Tiêu.
Từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân đội, sau khi trưởng thành thì được đưa ra nước ngoài huấn luyện đặc biệt, cho đến năm mười lăm tuổi mới trở lại..." Hạ Kiều Y nói.
"Tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi, cô đưa tư liệu của anh ta cho tôi đi." Phương Vỹ Huyền ngắt lời Hạ Kiều Y.
Hạ Kiều Y nhìn về phía Hạ Tư Không, xin ý kiến của ông ta.
Hạ Tư Không khẽ gật đầu.
"Chờ tôi một lát." Hạ Kiều Y đi vào trong nhà.
...!
Mấy phút sau, Hạ Kiều Y cầm một cái laptop đi ra.
Cô ấy mở một tệp văn bản ra, đưa tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhận lấy laptop, híp mắt nhìn vào.
Nội dung văn bản chính là lý lịch của Tiêu Bắc Thạnh, thông tin cũng khá cặn kẽ, cặn kẽ đến tận thời gian anh ta chào đời.
"Trước tám tuổi thì biểu hiện không khác gì những đứa trẻ bình thường khác, sau tám tuổi bắt đầu lộ ra thiên phú võ đạo, cha anh ta là Tiêu Tư Văn lập tức đưa anh ta vào học viện quân sự đặc chủng..."
Nhìn thấy đoạn này, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi.
Trước tám tuổi là một đứa trẻ bình thường, sau tám tuổi bắt đầu lộ ra thiên phú võ đạo?
Điều này hiển nhiên rất không bình thường.
Theo kinh nghiệm sống gần năm ngàn năm của Phương Vỹ Huyền mà nói, thiên phú tu luyện của một người phải được quyết định từ lúc sinh ra mới đúng.
Còn trong rất nhiều sách xưa ghi lại chuyện thông suốt khi lớn lên, vậy thì chắc chắn nhân vật chính phải gặp gỡ điều kỳ diệu nào đó mới được thúc đẩy đi đến thành công.
Tiêu Bắc Thạnh này, rất hiển nhiên là cũng giống như vậy.
Từ một đứa trẻ bình thường, anh ta không thể nào đột nhiên trở thành một thiên tài.
Năm tám tuổi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Kiều Y hỏi: "Tôi muốn biết năm Tiêu Bắc Thạnh tám tuổi đã từng xảy ra chuyện gì?"
Thái độ của Hạ Kiều Y đối với Phương Vỹ Huyền càng thêm bất mãn, lạnh lùng đáp: "Tất cả tư liệu liên quan đến Tiêu Bắc Thạnh đã có ở trong văn bản trên máy tính hết rồi.
Nội dung mà văn bản không có thì chính là không biết."
Phương Vỹ Huyền đóng laptop lại, nhìn về phía Hạ Kiều Y hỏi: "Thi đấu quân đội lần này, chắc chắn Tiêu Bắc Thạnh sẽ đến tham gia chứ?"
"Đương nhiên." Hạ Kiều Y đáp.
"Anh ta tới tham gia thì sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn đánh bại anh ta à? Đừng có nằm mơ nữa, người ta là người đứng đầu bảng xếp hạng quân đội, Binh Vương đương thời! Là một sự tồn tại không cùng cấp bậc với cậu, cậu đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa." Hạ Tuyết Nhan ở bên cạnh trợn trắng mắt, căm ghét mà nói.
"Cháu về phòng ngay cho ông!" Hạ Tư Không giận dữ nhìn Hạ Tuyết Nhan, thấp giọng trách mắng.
Hạ Tuyết Nhan không cam lòng mà nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay người trở về phòng.
"Đội trưởng Phương, sau khi xem hết những tư liệu này, cậu có chắc chắn Tiêu Bắc Thạnh là kẻ thù của cậu không?" Hạ Tư Không ghìm giọng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Phương Vỹ Huyền biết, nếu như anh trả lời là phải, tất nhiên sẽ khiến cho mấy người Hạ Tư Không nghi ngờ và chất vấn, phiền phức không ngừng.
Hơn nữa, chuyện liên quan đến Tử Viêm Cung cũng không cần thiết để bất kỳ ai biết.
Chỉ cần mình Phương Vỹ Huyền anh biết là được rồi.
Thế là Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: "Không phải, là tôi nhận nhầm người.
Chỉ hơi giống thôi."
Hạ Tư Không thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi."
Với cảnh tượng toàn thân tỏa ra sát khí như lúc nãy, nếu như Tiêu Bắc Thạnh thật sự là kẻ thù của Phương Vỹ Huyền thì khi gặp mặt chắc chắn sẽ ra tay, hậu quả khó mà lường được.
Chưa nói đến thực lực của Tiêu Bắc Thạnh, chỉ bằng vào bối cảnh của Tiêu Bắc Thạnh cũng đã là một sự tồn tại không thể trêu chọc.
Đắc tội Tiêu Bắc Thạnh tương đương với đắc tội nhà họ Tiêu.
Cho dù là Tổng tư lệnh quân đội cao quý như Hạ Tư Không cũng không bảo vệ được Phương Vỹ Huyền.
"Nghe nói là hiện nay Tiêu Bắc Thạnh đang thử đánh sâu vào Thánh Cảnh, anh đừng nên ôm quá nhiều suy nghĩ." Hạ Kiều Y ở bên cạnh lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, đội trưởng Phương.
Thi đấu quân đội lần này cậu không cần có áp lực quá lớn, chỉ cần giành được một trong năm vị trí đầu là được rồi." Hạ Tư Không nói bổ sung.
"Thánh Cảnh?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, nhìn về phía Hạ Kiều Y.
"Ngay cả cảnh giới của võ giả mà anh cũng không rõ?" Hạ Kiều Y hơi nhíu mày nói: "Võ giả Tiên Thiên, võ đạo Tông Sư, Võ Tôn, Võ Thánh.
Tổng cộng bốn cảnh giới lớn."
"Ở trong giới võ đạo Hoa Hạ hiện nay, Võ Tôn không quá một trăm người, mà Võ Thánh thì càng hiếm có như lông phượng sừng lân." Hạ Kiều Y nói.
Tiêu Bắc Thạnh mới hai mươi sáu tuổi đã đánh sâu vào cảnh giới Võ Thánh.
Loại trình độ này đã không thể xem như thiên tài nữa rồi.
Đây là yêu nghiệt!
Nhìn tổng quan lịch sử võ đạo của cả Hoa Hạ cũng chưa từng xuất hiện yêu nghiệt như Tiêu Bắc Thạnh!
Nghe xong lời của Hạ Kiều Y, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lấp lóe.
Thật ra sự phân chia cảnh giới võ đạo hiện nay cũng tương tự như sự phân chia cảnh giới của giới tu tiên năm đó.
Võ giả Tiên Thiên tương đương với Luyện Khí kỳ, võ đạo Tông Sư tương đương với Trúc Cơ kỳ, Võ Tôn tương đương với Kết Đan kỳ, mà Võ Thánh có lẽ là giống như Nguyên Anh kỳ.
"Mười tám tuổi Tiêu Bắc Thạnh đột phá đến Trúc Cơ kỳ, hai mươi mốt tuổi đột phá đến Kết Đan kỳ, bây giờ đang thử đột phá đến Nguyên Anh kỳ..."
Thiên phú như vậy đúng là rất mạnh, cho dù là đặt vào thời điểm linh khí dư thừa như mấy ngàn năm trước thì cũng được coi như là con cưng của trời rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không hề để ý đến thiên phú của anh ta.
Anh chỉ để ý đến một chuyện.
Đó chính là, Tiêu Bắc Thạnh làm thế nào mà đạt được thứ do Tử Viêm Cung để lại?
Điểm này chắc chắn có liên quan đến năm Tiêu Bắc Thạnh tám tuổi đột nhiên thông suốt!
Có điều, Phương Vỹ Huyền cũng không sốt ruột.
Bởi vì chẳng mấy chốc nữa anh sẽ gặp mặt Tiêu Bắc Thạnh.
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện.
Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy, trong hai mắt hiện lên ánh đỏ yêu dị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...