"Ầm!"
Lần này Tam trưởng lão nhà họ Trịnh còn chưa kịp vận chuyển Huyễn Ảnh Bộ đã bị Phương Vỹ Huyền nện một đấm lên mặt rồi.
"Răng rắc..."
Một tiếng giòn tan vang lên, cả người Tam trưởng lão nhà họ Trịnh giống như con diều đứt dây bay vụt ra ngoài, còn xoay mấy vòng trên không trung.
"Tam trưởng lão!"
Bốn gã hộ pháp nhà họ Trịnh lấy lại tinh thần đầu tiên.
Cả bốn đều hô lớn.
Mà lúc này, đám cao tầng của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam cũng choáng váng, đờ ra sững sờ ngay tại chỗ.
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Bởi vì tốc độ đánh nhau của Phương Vỹ Huyền và Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vừa rồi thật sự là quá nhanh.
Chỉ ngắn ngủi vài giây mà khoảng cách đã kéo ra cả nghìn mét, chỉ còn một bóng dáng mơ hồ sót lại trên không trung khiến người ta hoa cả mắt không nhìn được rõ.
Suy nghĩ của nhiều người trong số bọn họ vẫn còn ngơ ngác và trống rỗng.
"Ầm!"
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh bay ra ngoài chừng vài trăm mét, sau đó va phải một bức tường đá mới có thể gượng gạo ổn định lại cơ thể.
Ông ta sờ sờ hai má, chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng âm ấm.
Đưa ra nhìn thì thấy toàn là máu tươi.
Ông ta cảm thấy gương mặt bên phải bị Phương Vỹ Huyền đánh trúng của mình đã mất hết cảm giác.
Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không phải nếm trải cái cảm giác bị thương nặng này?
Ánh mắt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trở nên nghiêm túc.
Ông ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang vọt về phía mình.
"Thực lực của kẻ này sâu không lường được.
Dù là trên mặt thân pháp hay phương diện sức mạnh của cơ thể thì cậu ta cũng đều đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Thảo nào mà nhà họ Trịnh liên tiếp thất bại dưới tay cậu ta."
"Nếu để cậu ta lớn dần thêm mấy năm nữa thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi...!Sau khi lấy được phương pháp tà tu mà cậu ta đang nắm giữ, chắc chắn phải giết kẻ này đi mới được!"
Sau khi được chứng kiến bản lĩnh khủng bố của Phương Vỹ Huyền, trong lòng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã có quyết định.
Chắc chắn không thể để người này sống được!
"Chỉ có thể dùng tới chiêu kia thôi." Ánh mắt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh nghiêm nghị.
Ông ta lấy một cái túi trữ vật tới rồi lấy ra một cái tháp bạc nhỏ lớn bằng bàn tay.
Cùng lúc đó, trong miệng ông ta bắt đầu niệm quyết.
Phương Vỹ Huyền đã sắp đi tới vị trí năm mươi mét xung quanh ông ta.
Thấy tòa tháp bạc trong tay Tam trưởng lão nhà họ Trịnh, anh hơi hóp mắt.
Hình như anh đã từng thấy pháp bảo này ở đâu rồi thì phải.
"Tháp Trấn Ma, khởi động!"
Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh toàn là máu.
Ông ta chợt quát lên một tiếng.
Tòa tháp bạc nhỏ lớn bằng bàn tay dần dần lớn lên với tốc độ mắt thường có thể quan sát được!
Rất nhanh sau đó, tòa tháp kia liền lớn bằng một tòa nhà, trôi nổi giữa không trung.
Từ xa nhìn thấy sự xuất hiện của tòa nhà hình tháp màu bạc này, vẻ mặt bốn gã hộ pháp của nhà họ Trịnh thay đổi lớn!
Vậy mà Phương Vỹ Huyền kia có thể ép Tam trưởng lão phải gọi Tháp Trấn Ma ra ư?
Tháp Trấn Ma không chỉ là đòn sát thủ cực mạnh của Tam trưởng lão mà đồng thời cũng là bảo vật trấn nhà của nhà họ Trịnh!
Đây là pháp bảo mà vị cao nhân kia để lại cho nhà họ Trịnh vào năm mươi năm trước.
Không đến giây phút sống còn thì tuyệt đối không thể dùng!
Mà bây giờ Tam trưởng lão lại gọi Tháp Trấn Ma ra...!
Điều này nói lên rằng ông ta đã tới thời khắc nguy hiểm nhất rồi.
Bốn gã hộ pháp nhà họ Trịnh liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời phòng về phía Phương Vỹ Huyền và Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Tháp Trấn Ma cũng xuất hiện ra, tất nhiên bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Nhất định phải dốc hết toàn lực trợ giúp Tam trưởng lão giải quyết Phương Vỹ Huyền!
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã nhận ra toàn tháp màu bạc này.
Đây là bảo vật tông môn của Phật Môn năm đó mà.
Mỗi học trò đều có một cái trong tay.
Nhưng lúc đó tên của pháp bảo này không phải là Tháp Trấn Ma mà là Tháp Hàng Yêu.
"Thuật pháp mà ông vận dụng cùng pháp bảo mà ông dùng đều là của mấy tông môn thượng cổ gì đó...!Sao ông lại có được những thứ đó?" Phương Vỹ Huyền hỏi Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Ánh mắt ông ta trở nên ác độc nói: "Giờ chết của cậu đến rồi, không cần phải hỏi nhiều vậy đâu."
Vừa dứt lời Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã hét lớn một tiếng rồi nhấc hai tay lên trên.
Tháp Trấn Ma đứng giữa không trung đột nhiên bay lên, vọt về phía Phượng Vỹ Huyền đang đứng.
"Ông..."
Một tiếng rung trầm mạnh của kim loại vang lên.
"Tạch!"
Trong chớp mắt, Tháp Trấn Ma đã bay tới trên đỉnh đầu Phương Vỹ Huyền.
Một sự áp bức khiến người ta hít thở không thông đè lên người anh.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân Phương Vỹ Huyền trực tiếp văng tung tóe.
"Không tồi nha, sức mạnh này đúng là có thể khiến tôi cảm thấy áp lực đấy." Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn lên trên, lại chỉ có thể nhìn thấy một vùng tối đen trong Tháp Trấn Ma.
"Bang!"
Giây tiếp theo, Tháp Trấn Ma rơi mạnh xuống, bao phủ lấy Phương Vỹ Huyền trong nháy mắt!
"Ầm!"
Sau một tiếng nổ, Tháp Trấn Ma rơi xuống mặt đất.
Còn Phương Vỹ Huyền thì bị Tháp Trấn Ma bao phủ bên trong.
"Cái này, cho dù thực lực của cậu có mạnh đến đâu hay thân pháp nhanh nhẹn đi chăng nữa cũng vô dụng thôi.
Bị Tháp Trấn Ma trấn áp thì cậu chỉ có thể mặc cho người khác xâm lược." Trong mắt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tràn đầy sự khoái trá.
Ông ta đi về phía Tháp Trấn Ma.
"Tam trưởng lão!"
Lúc này, bốn gã hộ pháp của nhà họ Trịnh cũng đuổi tới nơi.
"Tam trưởng lão, vết thương của ông..." Nhìn thấy Tam trưởng lão nhà họ Trịnh bị đánh cho nhếch nhác, hai má toàn là máu, vẻ mặt bốn gã hộ pháp đều thay đổi.
Tam trưởng lão là thành viên nòng cốt nhất trong nhà họ Trịnh bọn họ, tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì được.
"Vết thương của tôi không đáng lo ngại lắm.
Phương Vỹ Huyền đã bị tôi bắt lại rồi.
Chúng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn để hỏi ra phương pháp tà tu kia nữa là xong." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khoát tay áo nói.
Lúc này, đám cao tầng của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam cung đều chạy đến nơi.
Bọn họ nhìn Tháp Trấn Ma lóe ánh sáng bạc trước mặt bằng ánh mắt khiếp sợ.
Bọn họ chưa bao giờ được thấy pháp bảo nào lớn thế này!
Vì tòa nhà hội quán đã bị đánh sập nên hộ vệ của Hiệp hội Võ đạo Giang nam cũng đều chạy hết lại đây, ước chừng phải hơn trăm người.
Bọn họ đều mặc áo choàng trắng, vây quanh vị trí này.
"Tình hình thương vong của nhân viên thế nào?" Khổng Trí Kiên đi lên phía trước nói chuyện với đội trưởng hộ vệ.
Mà những cao tầng khác thì lại đang ngơ ngác nhìn Tháp Trấn Ma cách đó không xa.
...!
Phương Vỹ Huyền đã tiến vào một không gian gì lạ.
Bên trong không phải hoàn toàn tối đen mà là một vùng vàng vàng.
Anh có thể nhìn thấy vài bức tượng Phật trước mặt, hơn nữa còn có cả từng dòng Phạn văn ánh vào mi mắt nữa.
Những dòng chữ và bức tượng Phật này cũng không hề bất động.
Chúng nó từ từ bay về phía Phương Vỹ Huyền, sau đó nhập vào trong cơ thể anh.
Cùng lúc đó, bên tai Phương Vỹ Huyền còn có những bài vè Phạn văn tối nghĩa và khó hiểu truyền tới.
"Ông ông ông..."
Phương Vỹ Huyền bị những lời vè Phạn văn này làm cho choáng váng đầu óc.
"Hóa ra bên trong cái thứ gọi là Tháp Trấn Ma là như thế này." Phương Vỹ Huyền hơi thất vọng.
Anh còn tưởng rằng trong này sẽ có sự vật gì mới lạ chứ.
Anh muốn rời khỏi nơi này, bèn đi lên phía trước từng bước.
"Loảng xoảng!"
Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại phát hiện ra chỗ hai mắt cá chân của mình đã bị xiềng xích phiếm vàng cuốn lấy.
Anh thử giật giật một cái, nhận ra khóa của xiềng xích này tương đối chắc chắn, chút không gian để người ta nhúc nhích cũng không có.
Phương Vỹ Huyền lại thử giật giật hai tay, cũng không thể nào nhúc nhích được.
"Còn có cái gì khác nữa không?" Anh bèn dùng vẻ mặt tò mò nhìn quanh bốn phía.
...!
Bên ngoài Tháp Trấn Ma, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đến gần, dùng chân khí truyền âm nói: "Phương Vỹ Huyền, bây giờ cậu đang ở trên tay tôi.
Tôi có thể xử lý cậu một cách tùy thích đấy."
"Nếu cậu không muốn nếm những đau khổ không cần thiết thì hãy nói bí mật về phương pháp tà tu mà cậu đang nắm giữ ra đây."
Phương Vỹ Huyền không đáp lại.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh biết rất rõ rằng dưới tình huống ông ta không vận chuyển Tháp Trấn Ma thì nhiều nhất là Phương Vỹ Huyền chỉ bị khóa bên trong mà thôi, cũng không đến mức phải chịu bất kỳ đau đớn nào.
"Phương Vỹ Huyền, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
Nếu cậu không nói thì tôi sẽ cho cậu nếm thử đau đớn cực hạn nhất trên thế gian này." Sự độc ác tràn ngập trong mắt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Ông ta lạnh lùng nói.
Phương Vỹ huyền vẫn không đáp lại.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh hít vào một hơi thật sâu rồi gầm nhẹ một tiếng: "Tháp Trấn Ma, thu về!"
"Ầm!"
Một tia sáng bạc tràn ra từ Tháp Trấn ma.
Sau đó cái tháp chậm rãi thu nhỏ lại.
Lúc này, bên trong Tháp Trấn Ma giống như một cái cối xay thịt vậy.
Người bị trấn áp bên trong tháp thì máu thịt sẽ bị đè nén, xé rách, phải chịu thống khổ đến cực hạn.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khoanh tay đứng đó, nhìn Tháp Trấn Ma chậm rãi thu nhỏ lại, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu tức.
Rất nhanh thôi, ông ta sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ của Phương Vỹ Huyền.
Theo thời gian trôi qua, Tháp Trấn Ma chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng trong một khoảnh khắc, nó đột nhiên dừng lại.
Nó cố định ở kích thước đó và không thay đổi nữa.
"Ông..."
Cùng lúc đó, cả Tháp Trấn Ma bắt đầu chấn động kịch liệt.
Sao lại thế này?
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh sửng sốt, nhanh chóng niệm một đoạn khẩu quyết.
Nhưng mà cả Tháp Trấn Ma đã hoàn toàn không khống chế được nữa, chấn động càng ngày càng kịch liệt.
Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trở nên khó coi, liên tục niệm khẩu quyết, nhưng lại không hề có chút tác dụng nào.
Bốn gã hộ pháp nhà họ Trịnh đồng loạt nhìn về phía Tam trưởng lão.
Mà người của Hiệp hội Võ đạo cũng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Răng rắc!"
Đúng vào lúc này, bên ngoài Tháp Trấn Ma đột nhiên xuất hiện một vết rách, lóe lên một ánh sáng bạc.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh bạc này, vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh chợt thay đổi!
Thế mà Tháp Trấn Ma lại bị hư tổn!
Nhưng còn chưa đợi sự ngạc nhiên và sợ hãi trong lòng ông ta ổn định lại, bên ngoài Tháp Trấn Ma đã tiếp tục xuất hiện thêm mấy vết rách nữa.
"Răng rắc, răng rắc...!Ầm!"
Cả Tháp Trấn Ma bị nổ vỡ tung tóe!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...