Thẩm Bạch có chút sửng sốt, trong giả thiết của hắn làm gì có cảnh Sở Diệc Hàn sẽ mở miệng ra nói chuyện đâu.
Như vậy câu "câm miệng" này là ai nói thế?
Thẩm Bạch vừa quay đầu thì một đạo kiếm khí hướng hắn đâm tới.
Kiếm khí mang theo sắc hồng lạnh đến thấu xương, mơ hồ còn có thể thấy được những vòng ánh sáng hư ảo.
Thẩm Bạch kinh hãi, xoay người nhào qua trốn sau lưng Sở Diệc Hàn, làm gì có ai lại muốn chắn trước mặt vai ác chứ!
Lúc này chỉ thấy Phong Thiên tay cầm Bạch Hồng Kiếm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, dưới đáy mắt phảng phất như có vô số cảm xúc trào dâng nhưng cuối cùng lại lắng đọng xuống dưới, Phong Thiên nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, sau đó liền rút kiếm tiến lên, dù cho ở giữa còn có Sở Diệc Hàn đứng chắn nhưng đường kiếm kia lại đi theo một góc độ xảo quyệt đâm tới Thẩm Bạch.
"A a a a thiếu hiệp ngươi làm sao vậy, ta đã làm gì sai!!"
Phong Thiên sắc mặt càng thêm khó coi, tay cầm kiếm liếc mắt nhìn Sở Diệc Hàn, buông ra một câu: "Cút ngay."
Nghe vậy, Sở Diệc Hàn thần sắc không vui trực tiếp xoay người rời đi, làm Thẩm Bạch mất hoàn toàn chỗ trốn.
Thẩm Bạch sợ hãi ôm mặt, "Cứu, cứu mạng a a a!!"
Mấy người làm bên trong lò thợ rèn lập tức có phản ứng, nhanh chân chạy tới che chắn cho Thẩm Bạch.
"Cẩu ca ngươi bình tĩnh, Cẩu ca các huynh đệ sẽ không từ bỏ ngươi đâu!"
"Mau bảo vệ tốt Cẩu ca, Cẩu ca ngươi vĩnh viễn là đại ca của chúng ta!"
"Cẩu ca ngươi yên tâm, chỉ cần các huynh đệ còn sống thì nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!!"
Thẩm Bạch bụm mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Anh em tốt!
Ai ngờ sắc mặc Phong Thiên lại càng lạnh hơn, chỉ với một chiêu thức đã khiến mấy tên đàn ông kia lập tức nằm vật ra đất, Thẩm Bạch quan sát cảm thấy Phong Thiên cũng coi như là thủ hạ lưu tình.
Mẹ nó vị này ở giai đoạn sau giết người hay giết gà đều không hề chớp mắt lấy một cái nha!
"A a a a!!!"
Thẩm Bạch cất bước liền muốn chạy vào phòng, Phong Thiên nhấc kiếm gắt gao đuổi phía sau, mỗi lần kiếm khí bay qua đều chuẩn xác đánh lên người Thẩm Bạch, rất đau, cũng rất tê dại.
"Dừng tay!"
Mắt thấy mũi kiếm kia sắp đâm tới mình, Thẩm Bạch đột nhiên cao giọng quát.
Toàn bộ cửa hàng lập tức chấn động, nhấc lên một mảnh tro bụi.
Thẩm Bạch hít sâu một hơi, chỉ vào Phong Thiên liền mắng, "Ngươi cái đồ cầm thú!"
Phong Thiên hơi hơi nheo lại đôi mắt, ngay sau đó mũi kiếm bay thẳng đến người Thẩm Bạch, mắt thấy mũi kiếm kia sắp chạm vào cổ, Thẩm Bạch kêu to, "Thiếu hiệp ngươi sao lại có thể như vậy đối ta!"
"Xoát ——!!"
Mũi kiếm thẳng tắp dựa trên cổ Thẩm Bạch, chỉ cần tiến thêm một chút đã trực tiếp có thể cắt qua làn da.
Thẩm Bạch thậm chí còn có thể cảm nhận được mũi kiếm kia lạnh lẽo, còn có sát ý lướt qua.
"Đát ——"
Thẩm Bạch trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, trực tiếp đánh lên thân kiếm, phát ra thanh âm rất nhỏ, tựa hồ không khí đều trở nên an tĩnh lại, mấy tên cao to kia vươn tay, không khí như đọng lại, thời không dừng hình ảnh tại đây trong một cái chớp mắt.
Qua một hồi lâu, Thẩm Bạch chớp chớp mắt, sau đó lui ra phía sau vài bước, kiếm trên tay Phong Thiên lại không chút sứt mẻ.
Thẩm Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới giương mắt thì mũi kiếm kia lại hướng hắn đâm tới.
Thẩm Bạch chạy nhanh ra phía sau, Phong Thiên cầm lấy kiếm không nhanh không chậm, rồi lại từng bước theo sát đằng sau.
Thẩm Bạch sợ muốn xỉu, chạy vô nhà rồi nhanh chóng đóng cửa, vỗ vỗ ngực, há mồm hít từng ngụm khí, nhịn không được duỗi tay xoa xoa cái trán bóng.
Đàn ông uy mãnh cái gì cũng tốt, thể lực tốt chịu được lăn lộn, chỉ là quá dễ đổ mồ hôi, bất quá cũng may không có ngực, Thẩm Bạch sờ cơ ngực nở nang của mình, rất tuyệt, nếu như không phải lớn lên ở trên người mình thì càng tuyệt hơn.
Nhưng mà, Phong Thiên sao lại đột nhiên nổi điên?
'Hệ thống, Phong Thiên làm sao vậy, động kinh ư?'
【Ta đột nhiên phát hiện, ngươi đính một quả nhẫn】
Thẩm Bạch khóe mắt giật giật, 'Ngươi mẹ nó có hiểu là phải tôn trọng quyền riêng tư cá nhân không hả??'
【Bởi vì cờ thưởng chưa lấy nên official website công ty bọn họ treo ngươi cái nhẫn】
'...'
Fuck, trở về hắn sẽ lập tức thân gửi một cái đánh giá kém!
'Hệ thống, nói chuyện nghiêm túc, Phong Thiên vì cái gì mà nổi điên?'
【Không chú ý】
'Ngài thật chân thành'
【Bởi vì bọn ta sẽ không nói dối】
A, là không nói dối, chỉ là khẩu vị quá biến thái mà thôi!
Thẩm Bạch ghé vào cạnh cửa, sau đó hé ra một khe cửa nhìn ra bên ngoài, không có ai nha.
Hắn mở cửa, lộ ra một cái đầu, trái phải quan sát vẫn là không thấy ai.
Kỳ quái, người đi đâu rồi vậy?
Thẩm Bạch dứt khoát mở luôn cửa ra, vừa mới đi ra một bước, một thanh lợi kiếm lại lần đặt ngang cổ hắn.
"A a a a ——!!" Thẩm Bạch ôm mặt thét chói tai.
"Câm miệng." Phong Thiên mở miệng nói.
Thẩm Bạch lập tức duỗi tay bưng kín miệng, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Phong Thiên.
Phong Thiên tựa hồ muốn nói lại thôi, y nhìn Thẩm Bạch, thanh kiếm trên tay ổn định vững chắc, tựa như y chỉ cần hơi dùng sức Thẩm Bạch liền lập tức bỏ mạng.
Phong Thiên nén âm, thanh âm kia mang theo điểm điểm sát ý.
"Ta nói rồi, không được gạt ta."
Trán Thẩm Bạch chảy xuống một đống mồ hôi, Phong Thiên ngươi từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy, lúc trước ngươi rõ ràng vẫn là một thiếu niên tâm địa thiện lương.
'Hệ thống cứu ta!'
【Hai lần】
'???'
【Bắn hai lần, một lần cả hai đều bắn, lần sau một con chít chít bắn, con còn lại không bắn】
'Ngươi là ma quỷ sao?!!'
【Mười lần.】
'Ngươi cút ——!'
【Ta đang nói chuyện niết trứng】
'...'
Ở dưới dâm uy của ngươi, tư tưởng của ta đã trở nên dơ bẩn như thế rồi sao.
'Sờ năm cái'
【Được】
【Đinh!】
Ngay sau đó, Thẩm Bạch liền cảm giác thân thể truyền đến một cảm giác buồn đau.
"Phốc ——!!" Một ngụm máu tanh lập tức tuôn ra.
Thẩm Bạch:...??
Phong Thiên:...
Này mẹ nó vậy mà kêu cứu ta??
"Phốc ——!!"
Lại là một ngụm máu lớn.
"Ai da, không được không được, ta thiếu máu."
Thẩm Bạch cảm giác đến cả bước chân cũng chột dạ, đầu quay cuồng, he hé miệng, lại là một ngụm máu tươi phun ra.
'Mưu sát a a a ——!!'
【Câm miệng】
'Sát a a a a ——!!'
【Câm miệng】
'A a a ——!!'
【...】
Ngay sau đó, Thẩm Bạch sọ não chấn động, trực tiếp mất đi ý thức.
"Ầm —— "
Giây phút cuối cùng, Thẩm Bạch cảm giác mình nằm vật trên mặt đất, nhấc lên một mảnh tro bụi, mặt đất tựa hồ run rẩy một chút.
Móe, thế mà lại không có ai đỡ lấy con người anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như ta!
Tin hay không người ta dùng tay thụi vào ngực ngươi!
Chùy lớn 80, chùy nhỏ 60!
Giã chết mới thôi!
Chờ đến thời điểm Thẩm Bạch lấy lại ý thức, hắn liền nghe thấy một trận ồn ào.
Hắn hơi hơi mở mắt ra, lập tức sợ tới mức lùi về sau vài bước.
Có tên cao to cầm một con rết dữ tợn tới gần Thẩm Bạch, một bên cười một bên nói, "Độc thánh nói con rết này chuyên trị triệu chứng kỳ lạ của Cẩu ca!"
Thẩm Bạch bưng kín miệng, một tên khác tay cầm ngân châm tiến lại gần.
"Tránh ra, thần y nói cần phải châm kim!!"
"A di đà phật, yêu ma quỷ quái mau mau tránh ra, keng, đây là chén Phật Tổ ta vừa thỉnh từ trên núi xuống, chuyên trị loại tà vật này!"
"Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh! Uống xong nước bùa Cẩu ca nhất định sẽ không có việc gì!"
Thẩm Bạch vẻ mặt ngạc nhiên, mấy tên kia nhìn thấy Thẩm Bạch tỉnh lại, càng thêm hưng phấn, ghé vào trước giường Thẩm Bạch.
"Cẩu ca! Ăn con rết này đi!"
"Cẩu ca, nước bùa của ta tuyệt đối hiệu quả!"
"Đừng nghe bọn họ, Cẩu ca, đi, chúng ta tới bái Bồ Tát!"
"Dạt ra dạt ra, Cẩu ca, ngươi đừng sợ, ta tới đâm một châm, một châm là khỏe."
Thẩm Bạch rụt cổ, rống to, "A a a a ——!!"
Thẩm Bạch khí thế như nuốt núi sông, vươn tay chỉ ra cửa lớn, "Đều, đi, ra, ngoài!"
Mọi người sửng sốt, Thẩm Bạch vỗ vỗ giường, "Không biết khuê phòng của người ta không thể tùy tiện vào sao! Đều đi ra ngoài cho ta!"
Không khí an tĩnh trong chốc lát, sau đó những tên đàn ông đó đồng loạt che lại đôi mắt.
"A, Cẩu ca lại sao rồi!!"
"Lỗ tai ta, lỗ tai của ta đã làm sai cái gì!!"
"Cẩu ca, Cẩu ca ngươi làm sao vậy, Cẩu ca ngươi lại phát bệnh sao!!"
Thẩm Bạch trực tiếp chống nạnh, chỉ vào cửa lớn, "Đi ra ngoài!"
Mấy tên đàn ông sôi nổi từ phòng Thẩm Bạch phóng ra ngoài, cứ như đằng sau lưng có hồng hoang mãnh thú đuổi theo.
Thẩm Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh đã nín lại, bởi vì một đạo kiếm khí lại lần nữa đặt ngang cổ hắn.
Thẩm Bạch:...
Ngươi mẹ nó sao lại có thói quen này, cổ ta mẹ nó là nam châm à, để chuyên hút lấy kiếm trong tay ngươi?!
Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên, không chút lùi bước.
Phong Thiên chậm rãi thu hồi kiếm vào vỏ, rồi đặt ở trên mép giường, Thẩm Bạch nhìn kỹ lại chỉ thấy kiếm kia không phải Bạch Hồng mà là Bạch Sương của hắn.
"Bạch Sương cùng Bạch Hồng vốn là hợp kiếm, ngày đó ta xuất quan là lúc Vân Phong đổ trận tuyết lớn, ta tìm ngươi suốt ba ngày, lại chỉ tìm được Bạch Sương kiếm." Phong Thiên nhẹ giọng nói.
Y nhớ tới ngày đó xuất quan là lúc lòng tràn đầy vui mừng.
Phong Thiên ở động băng nhiều ngày, lúc trước ngày nào sư huynh cũng đến thăm, nay lại không biết vì sao đã lâu chưa ghé qua.
Đúng rồi, sư huynh luôn luôn không đàng hoàng, nhưng y lại một lòng cho rằng, sư huynh chờ y, vẫn luôn chờ y, bởi vì đã đáp ứng y rồi, mỗi ngày ghé qua là đã đáp ứng y rồi.
Ngày y xuất quan là lúc bầu trời tuyết trắng.
Y chạy đến phòng của sư huynh, lúc đến gần dần dần thong thả bước chân, sửa sang lại một chút quần áo rách tung tóe, y ở trong kiếm trận nhiều ngày, vốn chính là cửu tử nhất sinh, y nghĩ, sư huynh nhìn thấy mình nhất định sẽ vui mừng.
Nhưng mà Phong Thiên tìm khắp Vân Phong sơn, suốt ba ngày.
Ba ngày kia Phong Thiên suy nghĩ rất nhiều điều.
Là huynh ấy đi ra ngoài, hay là bế quan, hoặc là như thế nào?
Sư huynh có lưu lại thư từ hay không?
Ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, Phong Thiên đi khắp Vân Phong mỗi một chỗ, lại không thể tìm được tung tích của sư huynh dù chỉ là một chút.
Cứ như một người sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên biến mất.
Như một giọt nước đột nhiên dung nhập vào bên trong biển lớn.
Phong Thiên đứng trong tuyết lớn, mặc kệ bông tuyết bao trùm lấy mình.
Sư huynh, ngươi...... Nuốt lời.
Phong Thiên trong kiếm trận đã bị trọng thương, giờ lại cộng thêm tâm ma, lúc sau khi Ngộ Thiên bí cảnh mở ra, y nghĩ sư huynh thích náo nhiệt như vậy, nói không chừng sẽ đi đến đó, rồi lại phát hiện hết thảy chỉ là y tự mình đa tình.
Ở trong Ngộ Thiên bí cảnh y đã suy nghĩ như vậy.
Sư huynh, nếu đó là ngươi, vậy là ngươi phụ ta.
Nếu không phải ngươi, ta là giúp ngươi đâm thù địch!
Phong Thiên nhập ma, danh lợi đối với y chỉ là mây khói thoảng qua, nhưng mà sở cầu, lại phảng phất như mây khói giống nhau hư vô mờ mịt.
Sư huynh, đùa bỡn tình cảm của ta như vậy chỉ vì chơi vui?
Lần gặp ở Nghênh Phong sơn đã là sự nhân nhượng cuối cùng.
Sư huynh, ngươi có thể không kiêng nể gì đùa bỡn cảm tình của ta như thế, đơn giản chỉ là vì ta đem chân tình dâng tới trước mặt ngươi thôi, bất quá nếu ngươi đã không cần, thì đồ vật ngươi đã ghét bỏ ta còn giữ lại làm gì.
Nhưng ngươi vì sao lại muốn tới lừa ta!
Phong Thiên duỗi tay chậm rãi vuốt ve thân Bạch Sương kiếm, thần sắc một mảnh lạc tịch.
"Sư huynh, ta đời này hận nhất là người nói không giữ lấy lời!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...