Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới Bản Dịch


Tàn hồn trong sân quá yếu, khiến cho Chu Dịch không làm sao có hứng nổi.
Dựa theo suy đoán đối với quỷ kiếp trước, có một nơi, nhất định tồn tại quỷ hồn chân chính.
Thiên Lao.
Quanh năm mù mịt không thấy ánh mặt trời, lại có không ít người bị oan ở tù, chịu cực hình đến chết, vừa vặn phù hợp điều kiện của oan hồn lệ quỷ.
"Nguyên nhân thọ nguyên lính canh ngục ngắn ngủi, có lẽ là ngày đêm cùng âm hồn làm bạn, nhiễm âm khí hao tổn thọ nguyên.

Ta ở thiên lao hơn hai mươi năm, chưa từng nghe qua lệ quỷ hại người, cho nên cũng không phải là mặt hàng cường đại gì."
"Lại vẽ một tấm an trạch phù, ngày mai ở trong thiên lao thử xem."
Chu Dịch dự định ở phàm tục nán lại mấy trăm năm, cho đến tu vi không thể tiến bộ, lại nghĩ biện pháp tiếp xúc Tu Tiên giới.
Trong thời gian này Thiên Lao coi như là căn cứ địa, phải mang âm hồn ẩn ở trong bóng tối dọn dẹp sạch sẽ, một là tránh cho Trường Sinh đạo quả tiết lộ, hai là không người nguyện ý để cho quỷ rình coi.
Tờ an trạch phù thứ nhất vẽ xong, Chu Dịch lần nữa hạ bút, lưu loát rất nhiều.
Liên tục phá hủy chừng mười tấm bùa, rốt cuộc lại vẽ thành công.
"Phù triện nhập môn dường như cũng không phải khó khăn như vậy, Dư Kiệt có người chỉ điểm mấy năm chưa thành, chẳng lẽ ta rất có thiên phú chế phù?"
Chu Dịch rất là tự đắc, chế phù mặc dù không giàu sang bằng luyện đan, tương lai đi Tu Tiên giới cũng là môn kỹ thuật kiếm cơm.
Ngày kế.
Sáng sớm đi tới Thiên Lao, Chu Dịch không chắc chắn phạm vi hiệu dụng của An Trạch phù, cố ý tìm chỗ vị trí trung ương thúc giục.
Chấn động vô hình quét qua phòng giam, bỗng dưng nổi lên trận trận âm phong.
Trong gió xen lẫn tiếng khóc nhè gào thét bi thương như có như không, Âm Hàn chi khí phất qua bên tai, giống như có người xì xào bàn tán.
"Quả nhiên có thật nhiều âm hồn!"
Chu Dịch nhìn về phía các nơi Thiên Lao, có thể nói là hang ổ âm hồn.
Trên nóc nhà treo bóng mờ hình người, giống như con dơi treo ngược trong hang, một đôi con ngươi đỏ ngầu, đồng loạt nhìn về phía Chu Dịch.

Đại đa số lạnh lùng vô tình, có một số mang theo oán độc cừu hận, hẳn là khi còn sống chết dưới tay Chu Dịch.
Trong phòng giam càng nhiều, ngồi xổm góc tường, nằm úp sấp trên tường, nằm ở trên chiếu rơm, tư thái khác nhau.
Phạm nhân ngày ngày cùng âm hồn ngủ chung, cho dù không có cực hình hành hạ, ngày đêm bị âm khí ăn mòn cũng sống không lâu.
Một cái bóng mờ từ mặt đất chui ra ngoài, lặng yên không tiếng động nằm ở trên lưng Chu Dịch, cánh tay do sương mù ngưng tụ thành siết hướng cổ.
"Hừ!"
Chân Nguyên của Chu Dịch bắn ra ngoài cơ thể, bóng mờ giống như mỡ bò vào lửa, trong tiếng thét chói tai hoá thành hư vô.
"Bổn tọa từ bi, liền đưa bọn ngươi luân hồi chuyển thế!"
Chân Nguyên hóa thành kiếm khí quét ngang qua, nhanh như tia chớp, tàn hồn ngay cả chạy trốn cũng không kịp liền toàn bộ nát bấy.
"Tiền bối tha mạng.


.

."
Tiếng kinh hô của nữ tử từ nóc phòng truyền tới, chỉ thấy một đạo bóng mờ chậm rãi biến hoá, trên đầu hiển hóa ra mặt người, sương mù mông lung ngưng tụ ra áo lụa mỏng xanh biếc như khói.
"Nữ quỷ!"
Chu Dịch thân hình lóe lên, rơi vào trước người nữ tử, có chút hăng hái quan sát: "Nhìn có chút quen mặt?"
Nữ tử nói: "Tiền bối, tiểu nữ Hoàng Ngọc Nương, con gái Lễ Bộ Viên Ngoại Lang Hoàng Hằng.

Một năm trước ở tù, trong lúc đó được ngài chiếu cố nhiều.

.

."
"Ngươi là con gái lão Hoàng?"
Chu Dịch rất mau nhớ tới Hoàng Hằng, một năm trước chịu oan ở tù, tội danh là tham ô.
Chính là từ Viên Ngoại Lang ngũ phẩm, tội danh là tham ô ba ngàn lượng bạc, vốn không tư cách vào Thiên Lao, càng huống chi liên luỵ vợ con cũng cùng vào tù.
Chuyện nguyên nhân rất đơn giản, lão sắc quỷ nổi danh Thần Kinh Ngụy Quốc Công, ngoài ý muốn gặp được Hoàng Ngọc Nương xinh đẹp, không để ý mặt mũi quốc công cùng thế nhân chê cười, lại sai người đi Hoàng gia cầu hôn.
Nói là nạp Hoàng Ngọc Nương làm thiếp, ngày sau đảm bảo Hoàng Hằng thăng quan phát tài!
Hoàng Hằng tự xưng là môn đệ danh giáo, há có thể chịu nhục này, mắng chửi Ngụy Quốc Công là hạng người vô liêm sỉ.
Không qua mấy ngày liền bị đồng liêu tố cáo trong lúc giám sát tu sửa Quốc Tử Giám, thu của thương nhân ba ngàn lượng bạc.
Ngụy Quốc Công vốn định đem một nhà ba người, nhốt ở Thiên Lao thanh tỉnh một chút, ngày sau tiếp tục kết thân gia, ai có thể nghĩ Hoàng Hằng thân thể gân cốt yếu nhược, ngắn ngủi hơn tháng liền đi đời nhà ma.
Vợ già của hắn cũng uất ức mà chết, Hoàng Ngọc Nương để tránh bị Ngụy Quốc Công bắt ép, tự vận ở trong lao.
Chu Dịch thương cảm cảnh ngộ của Hoàng gia, lúc đưa cơm đều sẽ rót thêm mấy muỗng cháo đặc.
"Lúc ấy ngươi tóc tai rối bù, ta còn nghi ngờ Ngụy Quốc Công quá háo sắc, lại cũng để mắt."
"Cha nói bên trong Thiên Lao có nhiều nữ tử chịu nhục, để cho ta tự làm bẩn mặt mũi, để tránh.

.

."
Hoàng Ngọc Nương sửa lời nói: "Tiền bối tất nhiên bất đồng, chỉ sẽ trừng phạt người xấu người ác, chưa bao giờ khắt khe với người bị oan."
"Ngươi đều nhìn thấy?"

Chu Dịch thanh âm bình tĩnh không lay động, Chân Nguyên tùy thời hóa kiếm chém ra.
Hoàng Ngọc Nương sau khi hóa thành oan hồn, cảm ứng đối với khí thế cực kỳ bén nhạy, liền vội vàng giải thích.
"Tiểu nữ biết được tiền bối là Tiên Thiên tông sư, sở thích uống rượu, thích nghe phạm nhân kể chuyện xưa, âm thầm tiêu diệt ác nhân cố gắng vượt ngục, đối với người bị oan chạy trốn nhắm một mắt mở một mắt.

.

."
"Ừm."
Chu Dịch hai năm gần đây sau khi Thôn Thiên Ma công đại thành, thôn phệ nội khí cũng không thể tăng trưởng Chân Nguyên, cũng không có bại lộ dị thường gì.
Duy nhất gọi là sơ hở, đại khái chính là dung mạo vĩnh viễn không thay đổi!
"Ngươi vì sao cùng những tàn hồn kia bất đồng?"
Bên trong Thiên Lao âm hồn hơn trăm cái, trừ Hoàng Ngọc Nương ra, tất cả đều là tàn hồn vô tri vô giác.
Hoàng Ngọc Nương ngoan ngoãn trả lời: "Hồi bẩm tiền bối, tiểu nữ sau khi chết hồn phách bám vào ở trên ngọc trâm, bị ngọc trâm uẩn dưỡng nên giữ được linh trí trí nhớ."
Chu Dịch lại hỏi: "Sau khi thành Quỷ có biết thần thông hoặc là thuật pháp gì không?"
"Tiểu nữ có thể hút tinh khí người, làm lớn mạnh quỷ thể, cũng có thể nhập vào nhiễu loạn hồn phách người."
Hoàng Ngọc Nương nói: "Chẳng qua chỉ có thể nhập vào người bình thường yếu ớt, người thân thể cường tráng dương khí quá lớn thì khó mà đến gần.

Những võ đạo cao nhân tu hành thành công, khí huyết hùng hậu mạnh mẽ kia, đến gần thì như nung như nấu."
Chu Dịch khẽ vuốt cằm: "Ngươi liền định núp ở Thiên Lao, không đi luân hồi chuyển thế?"
Oan hồn so với dự tính kém xa, bất quá cũng phù hợp lẽ thường, dù sao chỉ là quỷ mới một năm:” Thù giết phụ mẫu, không đội trời chung!"
Hoàng Ngọc Nương quỳ dưới đất khẩn cầu nói: "Tiểu nữ xin tiền bối viện thủ, sau khi báo thù cho cha mẹ, nguyện dâng lên bổn mạng ngọc trâm, ngày sau hàng đêm hầu hạ!"
".

.

."
Chu Dịch nhất thời ngạc nhiên, rất là lúng túng nói: "Ngươi đây là nói lời gì?"
Hoàng Ngọc Nương lẩm bẩm nói: "Tiểu nữ ẩn trong bóng tối, nghe tiền bối cùng đồng liêu mỗi ngày nói cái gì Xuân Phong lâu, hoa khôi, liền cho rằng ngài trời sinh tính phong lưu."
Cả nhà chết oan, sau khi hóa thân lệ quỷ, Hoàng Ngọc Nương nghĩ thông suốt.

Mặc kệ lễ phép thế tục chó má gì, chỉ cần có thể báo thù cho cha mẹ, dù cho làm nô tỳ cũng nguyện ý.
"Ta lại không thích ma!"
Chu Dịch đối với việc làm kỵ sĩ vong linh không có hứng thú, nói: " Bên trong Thiên Lao so với ngươi thảm hơn rất nhiều, chỉ dựa vào một cây ngọc trâm, không đủ để hóa thân quỷ hồn, nhưng còn có những nguyên do khác?"
Hoàng Ngọc Nương yên lặng chốc lát, nói: "Tiểu nữ khi còn sống thích đọc cổ thư, cha liền cố ý thu thập nhiều chút cổ tịch, trong đó có một quyển Đạo kinh, ngày đêm đọc thần thanh khí minh."
Ánh mắt Chu Dịch sáng lên: "Đọc lên nghe một chút!"
"Đạo kinh tên là 《 Thanh Vi Chân Nhân Dưỡng Thần Luận 》."
Hoàng Ngọc Nương đọc nói: "Người được sinh ra, chứa khí Âm Dương.

.

.

Phàm là pháp dưỡng thần, tâm như trẻ sơ sinh, bên trong tự an tĩnh.

.

."
Chu Dịch sau khi ghi nhớ, tự đọc thầm mấy lần, quả nhiên sảng khoái tinh thần, trong mơ hồ, cảm ứng đối với thiên địa linh khí càng rõ ràng một tí.
"Kinh văn huyền diệu như vậy, phụ thân ngươi chẳng lẽ không đọc?"
Hoàng Ngọc Nương lẩm bẩm nói: "Cha vốn cũng có thể là quỷ, nhưng mà chỉ có một cây ngọc trâm là vật bấu víu, lúc lâm chung dặn dò tiểu nữ chớ làm ác, liền lựa chọn hồn phi phách tán."
"Lão Hoàng đầu óc hơi cố chấp, tính tình nhưng lại khí phách."
Chu Dịch hỏi "Ta như thế nào giúp ngươi báo thù, một cái tát đập chết Ngụy Quốc Công?"
Tiên Thiên tông sư vứt đi mặt mũi mà làm chuyện ám sát, không phải cao thủ đồng cấp khó mà truy xét, một luồng Chân Nguyên bám vào trong cơ thể mục tiêu, đợi cách khá xa tự động nổ tung.
Nếu như chậm chậm chờ cơ hội, đợi đối phương không cẩn thận ngã xuống đụng đầu, nhân cơ hội ở trong đầu làm xáo trộn mấy lần.
Thế nhân chỉ sẽ cho rằng, Ngụy Quốc Công làm đủ chuyện xấu, không cẩn thận té dập đầu chết.
Đây là phương pháp Chu Dịch trong thời gian ngắn nghĩ ra được, bình thường Tiên Thiên tông sư nào sẽ phiền toái như vậy, xác suất cao là đánh lên phủ Ngụy Quốc Công, ở trước mặt tất cả mọi người đem đánh chết.
Kẻ ảo tưởng thì nói một câu "Tông sư không thể nhục " ngang ngược vênh váo!
"Thù của cha mẹ, phải tự tay báo lại."
Hoàng Ngọc Nương nói: "Tiểu nữ thực lực nhỏ, không cách nào rời đi phạm vi mười trượng ngọc trâm bám víu, còn xin tiền bối hỗ trợ, mang ngọc trâm đặt ở dưới giường Ngụy Quốc Công."
"Cái này đơn giản."
Chu Dịch nói: "Chờ sau khi ngươi báo thù, hay là đổi một chỗ đi, hoặc luân hồi chuyển thế, dù sao đừng ở tại Thiên Lao."
"Tiền bối, có thể hay không đi ngục Chiếu?"
Hoàng Ngọc Nương thấy sắc mặt Chu Dịch trầm xuống, liền vội vàng nói: "Còn phải làm phiền tiền bối, đưa tiểu nữ rời đi Thần Kinh, tìm một chỗ che lấp là được."
Chu Dịch hỏi "Vì sao không muốn luân hồi?"
Hoàng Ngọc Nương nói: "Con kiến hôi còn sống tạm bợ, tiểu nữ không biết trên đời có hay không luân hồi, dù cho có, vậy chuyển thế thân cũng không là cùng một người."
Chu Dịch gật đầu đáp ứng: "Ngươi phải nhớ kỹ dặn dò lúc lâm chung của lão Hoàng ."
Hoàng Ngọc Nương dập đầu quỳ lạy, sau đó chỉ trời thề.

"Tiểu nữ nhớ kỹ cha dạy bảo, tuyệt sẽ không đi hại người, nếu như làm trái, thiên địa cùng tru diệt!"

.

.
Phủ Ngụy Quốc Công.
Sân sau.
Ngụy Khang sáu mươi hai tuổi càng già càng dẻo dai, cùng tiểu thiếp Uyển Ngọc mới nạp, giằng co nửa đêm mới vừa an nghỉ.
Trong giấc ngủ mơ, thấy sương trắng vô biên vô tận lăn lộn, mơ hồ giống như tiên cảnh.
Trong sương mù có nữ tử áo xanh, mặt xinh đẹp như hoa, quyến rũ đa tình.
"Lão gia, tới a!"
Âm thanh mờ mịt hư ảo, vóc người diêm dúa lòe loẹt nhiều vẻ, Ngụy Khang nhất thời liền nhìn mà trợn tròn mắt.
"Mỹ nhân, chờ ta một chút.

.

."
Nói rồi liền xông lên phía trước, kết quả nhào hụt, thanh âm cô gái lại ở sau lưng truyền tới.
"Lão gia, ta ở chỗ này!"
Trong mắt Ngụy Khang chỉ có nữ tử xinh đẹp, vô luận vồ hụt bao nhiêu lần, đều kiên nhẫn không bỏ, hoàn toàn không phát hiện nửa người dưới của mình dần dần trở nên trong suốt.
Lúc này.
Trời đã sáng choang.
Tiểu thiếp không dám quấy nhiễu Ngụy Khang, cẩn thận thức dậy đi thỉnh an Vương phi.
Xế trưa Ngụy Khang vẫn ngủ say không tỉnh, Vương phi cho rằng là bị Uyển Ngọc móc rỗng thân thể, sai người đánh gần chết.
Ngụy Quốc Công nạp tiểu thiếp không có một trăm cũng có tám mươi, chớ nói là kéo dài huyết mạch cho quốc công phủ, có thể sống qua một năm đều không mấy người, bất quá Ngụy Khang đối với sinh tử của tiểu thiếp cũng không để ý.
Cho đến chạng vạng tối, Ngụy Quốc Công vẫn bất tỉnh, như là xác chết sống.
Lúc này mới biết xảy ra đại sự!
Lão Thái Quân biết được chuyện này, liền vội vàng mời Cát ngự y trong cung chữa trị.
Cát ngự y cẩn thận bắt mạch quan sát, lắc đầu nói: "Quốc công gia mạch tượng bình thường, chỉ có chút quá bổ không tiêu nổi, sao lại hôn mê bất tỉnh nhỉ."
Lão Thái Quân cẩn thận hỏi qua, sai người đưa Cát ngự y hồi cung.
Con trai trưởng Nguỵ Xương của Ngụy Quốc Công chủ động xin đi, nói là cùng Cát ngự y thỉnh giáo bệnh tình, cũng dễ đối chứng đi mời danh y chữa trị.
Đợi ra khỏi cửa chính, Ngụy Xương thấp giọng hỏi.
"Cát đại nhân, cha ta còn có thể tỉnh lại hay không? Hôn mê thời gian dài, có phải hay không có nguy hiểm đến tính mạng?"
"Tại hạ y thuật không tinh, thế tử hay là mời người khác tới xem một chút."
Cát ngự y không dám lại nói, vội vã lên xe ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận