Ngươi có biết cái gì là phong lưu.
Ngươi có biết cái gì là tương tư.
Đó là thứ đong đầy nỗi nhớ, cũng là trống không.
Nàng hôm nay quả nhiên mang họ Liễu. Buổi sáng chỉ ngồi sững sờ trước cửa, hoặc là làm vài chuyện vẩn vơ, đối diện, là cả vườn xuân hoa mê hoặc, nàng chỉ nhìn, chẳng tìm thấy nổi một câu thơ hợp cảnh.
“Thương tâm nhất là tiếng cười.” Nữ nhân si tình trên thế gian, đâu chỉ có mình nàng? Sợ là sợ, nửa cuộc đời rơi lệ, kết quả chỉ là một chữ “tán”.”Tán” —— Nàng cũng từng sợ, nhưng hôm nay, thứ nàng sợ, cũng chỉ là một chữ “Nàng”.
Tiểu nhi tử vừa tròn mười bốn, bắt đầu đọc 《 hội chân ký 》, vừa vặn bị nàng bắt gặp. Nàng liếc mắt nhìn bìa sách, một thời huyết khí cuồn cuộn, bản thân đã tốn cả đời, vì sao nhi tử cũng rơi vào con đường ấy?! Thật vất vả mới nuôi lớn nó, cuối cùng lại là một kẻ đa tình! …
Nàng oán hận giật sách, mắng: “Ngươi đọc thứ này?! Để xem ta nói gì với lão tử ngươi!”
Nhi tử hoảng hốt mà lui ra.
Chưa hết giận, nàng quay đầu, nhặt sách lên, xé nát.
Tuy dọa sẽ nói cho lão tử, lại không biết người nọ sẽ mặc kệ… Nàng sợ “Nàng”, nhưng ngày tháng trôi qua, nàng sức cùng lực kiệt, nàng mình đầy vết thương, ở giữa phân phân hợp hợp đã sinh ra vài thứ, đã từng, khiến lòng người rét lạnh…
Chậm rãi ngồi trở lại, tiểu nha đầu vô thanh vô tức tiến vào, thu dọn sạch sẽ, hai má chỉnh tề, tay chân cũng thông minh… Thu Thập Nhất nương hờ hững nhìn, tưởng nàng như hoa, nhìn quanh lại là phong cảnh gì?
Nàng tốn rất nhiều thời gian, chỉ để bước sang bờ sông bên kia.
Đèn hoa rực rỡ lóe lên giữa sông nước tối đen…
Thoáng nhìn ngọn lửa, sóng mắt lưu chuyển, để lại ám hiệu xã giao cực nhỏ, hoặc là đi bảy bước làm thơ đổi lấy nụ cười, cất lên tiểu khúc không ngừng. Vũ quần ca bản, tràn đầy phong nguyệt…
Giống như vết son trên má, thê lệ cùng thảm thiết, trương dương hồng, thiêu đốt đuôi lông mày.
Kinh thải tuyệt diễm ——
Một đêm kia, đến phiên nàng.
Đầu tiên là mấy tiểu nha đầu đi phía trước, mụ mụ đè thấp thanh âm vui sướng: “Các vị công tử, cô nương đã tới rồi!” Cố ý dừng lại ngoài cửa, một bên sớm có người vén màn lên, Thu Thập Nhất nương cứ như vậy lên sân khấu.
Đã là một mảnh sợ hãi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng, cũng chỉ có hắn, nhìn như không thấy, vẫn còn uống rượu cùng nữ tử trong lòng, hồi lâu, chậm rì rì ngẩng đầu lên, một khắc kia, thực sự là tĩnh lặng vô cùng! —— Hắn nhìn nàng, cười, nói: “Quả nhiên là một người kì diệu!”
Mụ mụ vội vàng giới thiệu: “Vị này là Tam công tử Liễu gia…”
Liễu Tam công tử…
Thu Thập Nhất nương cúi đầu chào, chỉ là ánh mắt không rời khỏi hắn. Thường ngày quen nhìn tài tử Giang Nam Giang Bắc, vương tôn công tử, quyến cuồng có, thanh dật có, chính trực cũng có, nhưng chưa từng thấy nhân tài bực này. Luôn luôn cho rằng nhân vật thế này chỉ có trong thần thoại, không ngờ nàng có thể nhìn thấy hắn, cao vút, giở tay nhấc chân, đúng là phong độ của đệ tử Tạ gia.
Chi lan ngọc thụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...