Từ Bắc Vọng trong đầu hiển hiện một hình ảnh.
Thiếu niên kiên nghị kia bớt ăn bớt mặc, mỗi lần tu luyện chỉ dùng mấy giọt, trong miệng còn kiên quyết nói:- Mệnh ta do ta không do trời!Từ Bắc Vọng mỉm cười, giữa ngón tay phun trào ra chân khí, cái bình trong nháy mắt bay đến trôi lơ lửng trong suối nước nóng, sau đó nổ tung.
Ong ong ong!Suối nước nóng bỗng nhiên sôi trào, cuồn cuộn linh khí hội tụ thành sương mù, giống như tiên cảnh.
- Bảo bối nên dùng như vậy.
Từ Bắc Vọng cởi y phục ra, tiến bước vào trong suối nước nóng.
Chân hắn chạm đến ao nước, cảm giác như trần truồng bị nhốt trong nồi lửa, cảm giác nóng bức lan ra toàn thân, làn da hắn biến thành màu đỏ hồng kinh khủng.
Linh hồn hắn như đang run rẩy.
- Ta muốn trường sinh!Khuôn mặt của Từ Bắc Vọng trở nên dữ tợn, trong con ngươi sâu thẳm kia giống như rót máu.
Nước thuốc màu trắng rót vào mỗi lỗ chân lông, giờ khắc này, tựa như bệnh nhân không được tiêm thuốc tê, được mang lên bàn giải phẫu, bị mở ngực mổ bụng.
Đau đến mất đi cảm giác!- Trường sinh!Chấp niệm mãnh liệt thúc đẩy Từ Bắc Vọng duy trì sự tỉnh táo, hai hàng lông mày kiếm màu đỏ vặn cùng một chỗ.
Oanh!Oanh!Ầm ầm ——Trong cơ thể hắn đang bùng nổ, từng đường kinh mạch run rẩy, sau đó bị linh khí tẩm bổ bao lấy.
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn biến mất, làn da cũng từ màu đỏ khôi phục trắng nõn.
Từ Bắc Vọng nhắm mắt lại, cảm giác giống như lần nữa sống lại.
Từ nay về sau, tốc độ hắn hấp thu linh khí, chuyển thành chân khí trong cơ thể, sẽ nhanh hơn gấp bội!Đâu chỉ đúc lại căn cốt!Về phần hắn vì sao mạnh lên như vậy, đối với một người mơ hồ mở ra thị giác Thượng Đế, nên làm như thế nào mới có thể bộc lộ ra được hiệu quả cực hạn của bảo vật, hắn sẽ không rõ sao?- Ngươi nói ngươi tiết kiệm như vậy làm cái gì đây? Nhưng lại có lợi với ta.
Từ Bắc Vọng vừa lòng thỏa ý bước ra suối nước nóng, ánh mắt hắn khóa chặt tấm phù lục bị dò thành viên trên bục kia.
Đây là bảo bối mạnh nhất!【 Ẩn Nặc Phù! 】Thi triển tấm phù này, thân hình có thể hoàn toàn tàng hình, qua mắt được cường giả cảnh giới Tứ phẩm tông sư trở xuống.
Chỉ có thể dùng một lần, kéo dài được hai canh giờ.
Lúc ấy, Diệp Thiên tới gần tuyệt cảnh, nhưng giữa không trung còn có Ngư công công – một Đại Tông Sư, dù sử dụng tấm phù này cũng không làm nên chuyện gì.
- Đáng tiếc không có ngọc bội, nếu không có thể có được một lão gia gia Thánh Cảnh.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng hơi có vẻ tiếc nuối.
Nếu có ngọc bội trong tay, hắn tuyệt đối sẽ học công pháp thôn phệ, từng bước xâm chiếm sợi hồn phách kia, như vậy hồn lực của hắn sẽ cực kì khủng bố.
Khí vận cả đời này của hắn kém đến làm cho người ta giận sôi máu, nhưng may mắn có hệ thống.
Về phần hệ thống có tính là một loại cơ duyên hay không, Từ Bắc Vọng không nghĩ đến cùng.
Dù sao hắn là người xuyên không, có lẽ hệ thống là cùng một chỗ xuyên qua tới đây, vậy không có chút nào liên quan đến khí vận thế giới này.
Sau khi Từ Bắc Vọng cẩn thận cất kỹ ba kiện bảo bối, mới thở thật dài một tiếng:- Ai!Không làm mà hưởng, cảm giác nằm thắng, đơn giản chính là thoải mái đến muốn nổ tung!!Hắn hình như cũng có thể tưởng tượng được, Diệp Thiên vô tình đi vào bí cảnh, sau khi hắn ta trải qua nhiều khó khăn khổ cực, cửu tử nhất sinh, gặp được mộ huyệt thu hoạch được truyền thừa.
- Diệp Thiên, hi vọng ngươi cố gắng một chút, để cho ta sớm ngày tấn thăng cấp bậc Chí Tôn.
- Được rồi, dựa vào một mình ngươi, con đường Chí Tôn của ta biết bao lâu mới đạt được!Từ Bắc Vọng dọc theo cầu thang, rời đi vừa luyến tiếc.
Chỉ một tên Diệp Thiên hoàn toàn không đủ, nhất định phải tìm thêm vài khí vận chi tử, càng nhiều càng tốt.
……….
.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Hoài Chân Phường, một khu kiến trúc chiếm cứ chiếm diện tích ngàn mẫu đất, rộng lớn, nơi này chính là Lục Phiến Môn nổi tiếng khắp đại lục.
Phụ trách điều tra vụ án, truy nã nghi phạm, bao gồm quản lý chuyện đáng ngờ trên giang hồ, trừ yêu diệt quỷ, trừng trị tội ác tuyên dương kẻ thiện.
Mỗi châu huyện của Đại Càn đều có chi nhánh của Lục Phiến Môn, có thể nói tổ chức này như mạng nhện xâm nhập vào các ngõ ngách Đại Càn.
Mai Hoa Ti là ngành tình báo, do Hoàng đế quản lý.
Hiện tại, Tuyên Đức Đế nửa chết nửa sống, Mai Hoa Ti đã hoàn toàn tách ra độc lập với triều đình.
Mà Lục Phiến Môn lệ thuộc vào Tam Pháp Ti, Hình bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử đài, bị các phương giới hạn.
- Đông!- Đông đông đông!!Trống Cửu Quan ở Vọng lâu vâng lên âm thanh vang động, truyền khắp góc đông nam Hoài Chân Phường.
Bộ khoái nghe được tiếng trống không dám chậm chạp, nhanh chân chạy tới Lục Phiến Môn.
Trong Lục Phiến Môn, lại là hoàn toàn tĩnh mịch.
Đông đảo bộ khoái nhìn qua người mặc áo bào trắng đang chậm rãi đi tới, đều câm như hến.
Từ Bắc Vọng!Tối hôm qua, trận tranh đấu kinh thiên động địa kia của hắn đã vang dội khắp thành.
Có sự góp mặt của hai vị Tứ phẩm Tông Sư, hai vị Tam phẩm Đại Tông Sư, còn có Quốc Tử Giám Bùi Tế Tửu, Ngư công công Dao Quang Điện, còn có một vị Thánh Cảnh!Mà hắn, đối mặt với một thanh niên đứng đầu Thanh Vân Bảng, chiến thắng dễ như trở bàn tay.
Không phải chiến thắng, mà là đứng ở thế nghiền ép!Chuyện này như làm vẻ quang thể diện của Lục Phiến Môn!- Gặp qua Từ công tử!Giọng các bộ khoái vô cùng kính cẩn, thậm chí là khiêm tốn.
Từ Bắc Vọng ừ một tiếng, chắp tay đi xa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...