Từ sau lần thượng triều lớn vào tháng 5, hoàng đế liền hạ chỉ tước bỏ quyền đề cử sĩ tử của Tiết Thành cùng thu hồi binh quyền của Xương Vương. Tiết Thành được phong thành quan Thượng Thư đứng đầu quần thần, ông ta không cách nào chống lại thánh chỉ, lại âm thầm sai khiến những kẻ khác làm việc lười biếng, để cho bệ hạ nhìn xem nếu không có ông ta thì còn có ai có thể vì bệ hạ mà phân ưu.
Mới qua sáu bảy ngày, tấu chương đã chồng chất trên án điều khiển nhiều ít lên đến 1600 cuốn, liên quan đến hơn ba nghìn sự kiện.
Tiết Thành cứ tưởng hoàng đế bệnh nặng quấn thân sẽ không có tinh lực mà phê duyệt những tấu chương này, cuối cùng vẫn phải giao cho ông ta đến xử lí, lại không lường được thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Bởi vì Tiết Hoa Lệ trước mặt mọi người bị nhục nhã, hồi phủ liền sinh bệnh nặng, Tiết Thành lại rất yêu thương nữ nhi này, tức giận bệ hạ che chở cho cái nghiệt nữ Tiết nghiên Tuệ kia, cố ý dâng sớ cáo bệnh không vào triều.
Tiết Thành tự cho là đã bố trí thế cờ hết sức xảo diệu, lại làm cho những thần tử phụ thuộc phe ông ta ngày hôm nay hối hận đến đứt ruột.
......
"Nương nương, mời người đợi ở đây một lát."
Tiết Nghiên Tuệ theo Hàn Đạo Huy tiến vào Duyên Anh Điện, đây là ở bên ngoài chính điện, bệ hạ mấy ngày nay triệu tập thần tử đều ở nơi này.
Nhưng mà tảo triều lại tổ chức ở Thái Cực Điện, hoàng đế giờ phút này cũng đang ở đó, Thái Cực Điện ở ngay tại phía trước Duyên Anh Điện, khoảng cách khá gần.
Hàn Đạo Huy nói xong liền vội vội vàng vàng đi Thái Cực Điện.
Bên ngoài nhiều đội cấm quân mặc áo giáp đang chạy về phía Thái Cực Điện, Tiết Nghiên Tuệ nghe được động tĩnh, đi ra phía cửa điện.
Không chỉ có âm thanh vang vọng của áo giáp va chạm, còn có vài đạo tiếng khóc quấn vào nhau, thê lương cầu xin, chỉ là nghe giọng nói đều có thể cảm nhận được người đang cầu xin vô cùng sợ hãi lẫn tuyệt vọng.
"Bệ hạ, tha cho thần..."
Âm thanh truyền tới từ phía xa, cùng với tiếng dụng cụ va chạm vào nhau lọt vào tai Tiết Nghiên Tuệ, nàng nhẹ hít một ngụm khí lạnh.
"Bên đó đang xảy ra chuyện gì?"
"Để nô tài đi xem".
Hoạn quan hầu hạ tại Duyên Anh Điện cung kính lui ra, lập tức đi dò xét tin tức, một lát sau mang theo một thân mồ hôi lạnh sau ót về bẩm báo với Tiết nghiên Tuệ: "Bệ hạ đang cách chức mấy vị đại thần, lưu đày về Tây Châu."
Tiết Nghiên Tuệ lập tức minh bạch vì sao tiếng khóc kia lại thê lương đến thế, Tây Châu nằm tại vùng biên giới phía Bắc, liên tục bị man di xâm lược, mỗi năm đều có mấy trận chiến xảy ra, những thần tử đã quen sống an nhàn này tới đó khẳng định là không còn đường sống.
"Những thần tử kia là ai?"
"Khởi bẩm nương nương, bọn họ đều là cấp bậc quan ngũ phẩm trở lên".
Ở triều đại này thì quan ngũ phẩm cũng đã là quan lớn.
Cái trán của tiểu hoạn quan lấm tấm mồ hôi, liên tục rơi xuống nền gạch vàng dưới đất, hai năm qua bệ hạ đối đãi với thần tử vô cùng rộng rãi, để cho bọn họ quên mất thủ đoạn của bệ hạ ở thời điểm vừa mới chấp chính.
Đương kim thiên tử cho tới bây giờ cũng không phải là một vị đế vương hiền lành.
Tiết Nghiên Tuệ tay vịn lan can cẩm thạch, nhìn thấy hoàng đế mặc cẩm bào đang long hành hổ bộ mà đến, dưới ánh mặt trời gương mặt của hắn lạnh như băng, không có giận dữ, cũng không có cười lạnh, lại làm cho người ta toàn thân phát rét, nỗi sợ hãi từ bên trong tâm hồn tràn ra ngoài.
Thì ra hành động của hắn hôm qua cũng không được coi là tức giận, cùng với những thần tử này so sánh, chính mình đúng là quá may mắn, Tiết Nghiên Tuệ lặng lẽ thở dài.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Hoàng đế nhìn cũng không nhìn lướt ngang qua nàng, mí mắt cũng không thèm nhấc, Tiết Nghiên Tuệ cười cười, che bớt xấu hổ.
Đột nhiên nhớ tới hắn không cho phép nàng cười, Tiết Nghiên Tuệ vuốt vuốt mặt, đem nụ cười thu vào.
"Nương nương, mau vào đi".
Hàn Đạo Huy đi ở đằng sau, thấp giọng thúc giục.
Sự tình của Tống Nữ quan còn phải nhờ vả vào bệ hạ, Tiết Nghiên Tuệ ngăn không cho bản thân tức giận, bước vào chánh điện.
Hôm nay là ngày thường, bệ hạ chỉ mặc long bào, không đội mũ rồng, mà dùng lụa đen vấn tóc, không có lưu châu vướng víu nên hắn cũng không có thay quần áo.
Trong điện bày ra 6 bức bình phong uốn khúc, hoàng đế đi đến bức bình phong trước mặt, tay cầm bút lông nhỏ, nâng cổ tay bắt đầu ghi chép lên trên bình phong.
Ánh sáng xuyên qua cửa số tiến vào mặt hắn như làm tăng thêm nét nhu hoà, Tiết Nghiên Tuệ bất tri bất giác dừng bước, thả nhẹ hô hấp.
Bên trên bình phong đã viết rất nhiều chữ, theo nét mực đậm nhạt cho thấy thời gian viết không cùng một thời điểm, chữ viết móc sắt ngân hoa, Tiết Nghiên Tuệ cẩn thận nhìn kỹ, đó đều là tên người lẫn địa danh.
Hoàng đế mới viết tên mấy người nàng cũng không nhận ra, hai chữ phía trước Tây Châu phảng phất như mang theo sát khí mãnh liệt.
Ý nghĩa loé lên trong đầu, chẳng lẽ là mấy tên xui xẻo bị lưu đày sang Tây Châu ngày hôm nay, tại sao lại phải ghi lên trên bình phong? Hắn là sợ bản thân sẽ quên ư? Bệ hạ lại ghi thù đến như vậy?
Tiết Nghiên Tuệ sờ lên cổ, tâm tư khẽ động, lặng lẽ lui ra ngoài.
Hoàng đế viết xong tên cuối cùng, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên cạnh, ánh mắt không được vui.
Bên ngoài cửa điện.
"Đưa cho bổn cung".
Tiết Nghiên Tuệ hai tay tiếp nhận chiếc khay màu đen, trên khay có để một chậu nước ấm, một cái đĩa sứ nhỏ màu xanh cùng một cái khăn mặt trắng như tuyết.
Khay này so với trong tưởng tượng của nàng nặng hơn rất nhiều, vừa cầm lên di chuyển, nước trong chậu liền sóng sánh rung động, nàng tranh thủ thời gian điều chỉnh lại, hít sâu, nhẹ nhàng đi vào trong.
Tuy đã khống chế lực đạo ở hai chân hết sức nhẹ nhàng, như trọng lượng khay trên tay hơi nặng, thân thể này của nàng vốn là nhu nhược, dù mấy ngày nay được nuôi dưỡng nhiều thêm một chút thịt nhưng vẫn chưa đủ sức, di chuyển phát ra động tĩnh không hề nhỏ.
Hoàng đế vẫn đứng ở trước tấm bình phong, hắn đã viết xong, hai tay vòng ra sau, giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình.
Tiết Nghiên Tuệ run rẩy, hai cánh tay như sắp rời ra, ngón tay vẫn giữ chặt lấy khay, trên mặt vẫn điềm nhiên không có nét chật vật. Không được phép cười, nàng cụp mắt, thanh âm nhỏ nhẹ, "Bệ hạ, tay của người dính mực, mau rửa tay thôi".
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng.
Tiết Nghiên Tuệ không xấu hổ cũng không phiền muộn, đếm thầm trong bụng ba mươi nhịp, lại một lần nữa mở miệng, lần này thanh âm càng thêm mềm nhũn.
Hoàng đế ngón tay giật giật, nhưng mà cũng không có quay đầu.
Lại đếm thêm ba mươi lần nữa, Tiết Nghiên Tuệ một lần nữa mở miệng, lần này trong thanh âm kèm theo một chút ủy khuất, nàng sắp trụ không nổi rồi.
Hoàng đế rốt cuộc xoay người qua, ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ phát sáng, sóng mắt câu hồn, ngón tay hoàng đế lại khẽ nhúc nhích.
"Bệ hạ, thần thiếp mang hương lộ đến cho người rửa tay."
Tiết Nghiên Tuệ gấp đến không chịu được, bệ hạ rốt cuộc có phản ứng, nàng sắp mừng đến phát khóc, tìm được vị trí thích hợp trên bàn, chỉ đợi hắn nói một câu nữa là có thể buông khay này xuống rồi.
Ai ngờ hoàng đế so với nàng còn nhanh hơn, đưa luôn tay vào chậu rửa.
"Bịch". Một tiếng trầm đục vang lên, nguyên khay rớt xuống đất, chậu nước lật úp, nguyên một chậu nước đổ vào người của hoàng đế, từ ngực xuống bụng, tất cả đều ướt sũng.
Long bào bị thấm ướt, ngày mùa hè oi bức, quần áo của hắn từ trong ra ngoài đều là dùng vải sa mỏng dệt thành, vải dính nước liền dán chặt vào thân thể hắn.
Hoàng đế mặc dù gầy, y phục dính vào người để lộ ra vóc dáng cũng không mấy gầy yếu, ngược lại cũng được coi là cân xứng.
"Tiết quý phi, lần thứ hai." Hoàng đế lộ ra nụ cười, trong nụ cười khẽ mang theo một ít châm biếm nhẹ nhàng.
Tiết Nghiên Tuệ khuôn mặt nóng hổi, lần này thật đúng là ngoài ý muốn, nàng ảo não thất thần, lại nghe được hắn nói tiếp.
"Đã như vậy, trẫm liền ban thưởng cho nàng cơ hội được hầu hạ trẫm thay quần áo".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...