“Ân…a… A Kiện… Sâu… nữa….” con ngươi ngập nước, đôi môi anh đào không ngừng phát ra tiếng ngân nga khe khẽ, mật huyệt ấm áp run rẩy khiến hắn cảm động từ tận đáy lòng.
“A… Kiện… Ta … ta thích… ngươi…” Hắn một lần nữa thổ lộ.
“Ân, ta cũng vậy! Ca ca.” Văn Kiện ôn nhu cười hôn lên đôi môi hồng của Văn Tường, cậu liền co rụt lại, nhanh đến nỗi khiến Văn Kiện thoải mái mà gầm nhẹ.
“Ca, anh quá tuyệt vời! Ta yêu tiểu huyệt của anh chết mất thôi, vừa nóng vừa chặt, mút em thoải mái chết được!” Văn Kiện một lần nữa tiến quân, hơn nữa mỗi lần đều đi vào chỗ sâu nhất, chốc lát sau, hai người đều khoái nhạc đến cực đỉnh.
Sắc trời còn chưa rõ, Văn Kiện ngồi bên đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt mềm mại của Văn Tường, hắn cẩn thận chạm vào thân thể còn đang say ngủ, dùng giọng thật khẽ thổi lộ bí mật chôn dấu trong lòng…
“Ca…” Hắn mê luyến vuốt ve làn da mềm mại của Văn Tường, “Anh ngốc quá, sao lại không nó cho ta biết sớm chứ. Nếu thế, chúng ta sẽ không phải khổ nhiều như vậy…”
“Ca, anh biết không, kỳ thực ta luôn lên nhìn anh, chăm chú đến từng cử động của anh. Nhưng mà, anh dường như xa không thể với, em thực không có dũng khí tiếp cận anh…
Em nghĩ, kẻ ngu ngốc nhất thế giới này hẳn phải là em rồi, là em tự khiến chúng ta khổ sở. Anh mắng em, anh lo lắng cho em, em lại cho rằng đó là biểu hiện anh khinh thường em, em sao lại chỉ có thể xem vẻ nghiêm khắc của anh thành khinh bỉ!
A, có lẽ là em quá tự ti, nên mới có phản ứng như vậy. Nhưng mà, có cách nào đâu, anh hoàn hảo quá, với em, anh chẳng khác nào thiên sứ, kẻ nhơ bẩn như em vĩnh viến không thể chạm đến được.
Vì thế, em cố tỏ ra coi thường anh, mắng chửi anh, nói với anh những lời độc địa, tấ cả, đều chỉ là vì em hết hy vọng rồi… Nhưng mà, em thất bại. Tâm đã chết, vậy mà não vấn khắc sâu hình ảnh anh lưu luyến không buông. Nên cuối cùng, en đem tất cả sai trái đổ lên đầu anh, coi anh là nguyên nhân bức em phát điên, thế nên em mới có thể nghĩ ra thứ biện pháp ngu xuẩn như vậy.
So với bị anh khinh bỉ, thì không bằng bẻ gãy đôi cánh của anh, nhốt anh lại trong ***g, dúng đau đớn dùng lăng nhục xâm phạm thân thể anh, tâm của anh. Cho dù vĩnh viến không được thấy nụ cười thánh khiết xinh đẹp của anh, thì chí ít trong lòng anh có em! Chí ít, anh thuộc về tôi! Thiên sứ mất cánh vĩnh viễn thuần khiết xinh đẹp của em…
Hận của anh, yêu của anh, tất cả của anh, từng cọng lông mao một, tất cả đều thuộc về em đi! Em sẽ không cho bất cứ ai! Nhưng mà… em lại thương tổn anh rồi… Tuy em không thể vấy bẩn linh hồn anh, nhưng lại khiến anh khiếp sợ. (lời tác giả: đương nhiên)
Vậy mà! Anh lại nói anh thích em! Ca… anh thương hại em sao… anh thực ngây thơ quá! Em bẩn thỉu như vậy làm sao xứng với anh… Nhưng mà! Mặc kệ có phải anh thương hại ta hay không! Nếu có cơ hộ trói buộc anh lại với em thì, ác quỷ này chắc chắn sẽ tận dụng! Thế nên, ca, dù anh hối hận hay muốn phủ nhận, anh đều trốn không được nữa rồi….
Mỉm cười,
Tham lam một nụ cười của anh, nụ cười chân thành, tinh khiết, xinh đẹp nhất, nụ cười thiên sứ, nụ cười chỉ thuộc về một mình em mà thôi…
Hạnh phúc,
Khát khao hạnh phúc của anh, khát khao mang hạnh phúc đến cho anh, khát khao được là hạnh phúc của anh, khát khao cùng anh hạnh phúc….
Nụ cười của anh là niềm vui của em, niềm vui của anh là hạnh phúc của em.
Thiên sứ xinh đẹp thuần khiết nhất của em.
Em chẳng cần một lời dối trả dù là mang ý tốt,
Nói em hay,
Bên em, bên em, anh, sung sướng chứ?
Yêu anh, yêu anh, em, hạnh phúc sao?
… …
———————————————–
“A Kiện! A Kiện! máu dậy đi, mau tỉnh dậy!” Thân thể bị lay nhè nhẹ, Văn Kiện hé mắt ra, ánh sáng chói mắt xuyên qua thủy tinh, khiến hắn hô thức nheo mắt lại.
“A Kiện! Mau dậy thôi! Điểm tâm đã làm xong rồi, ngươi không nhanh lên dậy ăn sáng, sẽ bị muộn mất!” Văn Tường mặc tạp dề, tay còn cầm một cái chảo, rất có bộ dạng hiền thê đướng bên đầu giường.
“Phiến quá!… Ta không đi học là được, ta còn muốn ngủ tiếp.” Văn Kiện cuộn tròn lại, không có muốn rời giường một chút nào, còn ôm một cái gối che mặt lại.
“Không được! Ngươi đã bỏ nhiều buồi lắm rồi, thầy lúc nào cũng phàn nàn với ta. Cứ tiếp tục thế sẽ bị đuổi học mất! Thế nên hôm nay dù thế nào ngươi cũng phải theo ta đi học!” Văn Tường kiên quyết.
“Dù thế nào cũng phải đi?”
“Dù thế nào chắng nữa!”
“Không thể thương lượng?”
“Đừng có hòng!”
“Được rồi! Ta đầu hàng! Ta đi, được rồi chứ.” Văn Kiện bất đắc dĩ xuống thang, đầy vẻ hùng hồn sẵn sàng hy sinh anh dũng.
“Vậy còn được.”
“Nhưng mà…” Văn Kiện đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, “Ta muốn hôn chào buổi sáng.”
“Cái gì?”
“Ta nói, nếu ca ca không cho đệ đệ khả ái của ngươi một morning kiss, đê đệ này không thể đứng dậy mất ~~~~~” (morning kiss: đây là theo nguyên văn cũng dùng Eng)
“Ngươi! Ngươi khả ái chỗ nào!” Văn Tường tức giận hét.
“Nói thế, ca ca không chịu hôn ta ~~~~~ Ai… ta thực là một kẻ đáng thương mà, một nụ hôn chào buổi sáng cũng không có, cả người nhà cũng không thèm để ý ta vẫn tồn tại. Ta….”
“Được rồi! Được rồi! Ta hôn là được!” Văn Tường tức muốn chết vội vã ngắt lời, kéo bộ mặt nhăn nhúm chẳng khác nào oán phụ của Văn Kiện lại, bỏ qua cặp mắt trắng dã đang đảo tròn kia.
“Ngươi nhắm mắt lại! Không được mởi!” Văn Tường ra lệnh, “Không nghe lời ngươi tự đi nấu lấy mà ăn!” Hắn đe dọa mái đầu bên dưới, nhẹ nhàng hạ môi xuống trán Văn Kiện vẫn đang nhắm mắt một cái, rồi lập tức xoay người đi.
“Được rồi, hiên giờ ngươi xuống giường đi!”
“Cái gì? Như vậy sao! Ngươi cho ta là trẻ mẫu giáo đấy hả?”
Văn Kiện bất mãn hờn dỗi.
“Ngươi đừng được nước lấn tới! Ta sẽ không nhân nhượng…” Lời còn chưa rời môi, Văn Tường đã bị một bàn tay kéo đầu xuống, cùng Văn Kiện bắt đầu một nụ hôn dài.
“Ân… Ngô… thả… ra….” không khí trong phổi càng ngày càng ít, thân thể cũng càng lúc càng mềm mại, chẳng khác nào bị một luồng sóng nóng bỏng chụp lấy.
Văn Kiện không dừng lại, thậm chí còn tiếp tục nụ hôn sâu, ngón tay không ngoan ngoãn lại bắt đầu chuyển hướng xuống tiểu huyệt.
Văn Tường lập tức tỉnh táo lại, nhấc chảo lên không chút thương xót đập cái bốp vào đầu Văn Kiện.
“Ngô… Đau quá! Ca! Người mưu sát chồng a!” Văn Kiện ôm lấy đầu thống khổ tố cáo.
“Ai là chống hả! Tốt nhất là nên đập chết gã lưu manh nhà ngươi, miễn gây họa nhân gian! Cái gì mà hôn chào buổi sáng, ngươi có âm mưu!” Văn Tường liều mạng hô hấp luồng không khí mới mẻ, cố gắng điều chỉnh hô hấp tiếp tục la hét.
“Còn không muốn ăn đòn thì xuống lầu cho ta! Mất nhiều thời gian thế này, nếu ta cũng bị muộn, ngươi chết chắc rồi!”
“Hanh, ca ca hung dữ quá nha. Được rồi! Được rôi! Không hôn là được, keo kiệt quá! Hôn một chút thì sao chứ, rõ ràng còn đã….” Văn Kiện không cam lòng lẩm bẩm.
“Ngươi thử nói lại xem nào?” Văn Tường ra vẻ sẵn sàng cho Văn Kiện thêm một phát.
“Ha ha… Ca… có gì ta từ từ ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh nha!” Văn Kiện nịnh nọt ngọt giọng.
“Còn không nhanh xuống lầu!”
“Được rồi mà.” Văn Kiện cúi đầu, y như con chó nhỏ bị bỏ rơi chậm rãi lê thân.
Dưới ánh mắt “Sát thủ mắt mèo” và “Chảo bếp đại ma vương” hai mặt giáp công của anh hai, Văn Kiện đành dùng tốc độ ăn của mèo giải quyết bữa sáng, rồi cầm túi sách theo Văn Tường ra khỏi cửa.
————————————————
Đầu tiên, xin lỗi về sự loạn xị trong cách dùng từ nhân xưng của chap này. Nhưng mà… nó rất vui nha! =))))) Đoạn tâm tình của thằng Kiện mà không chuyển thành em thì khó lột tả hết cái độ ngọt đến phát lợ của nó. Nếu tách riêng đoạn đó ra, không chừng còn bị nhầm thành ngôn tình.
*Sát thủ mắt mèo* và *Chảo bếp đại vương*, mình không hiểu lắm, nhưng có vẻ chỉ là một cách nói hài hước miêu tả sự đáng sợ ảo của Văn Tường. Tuy nhiên, cũng từng có một bộ truyện có tên là Cat eyes nổi tiếng, không biết có liên quan gì không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...