Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Trong bát hoang, Chấn Châu là địa giới "đại thống nhất" hiếm có, cả một đại lục to lớn đều do một vương triều thống trị.Tên là Chấn Châu, thật ra là Chấn quốc.Có người nói Chấn Châu vốn không chỉ là một quốc gia, mà còn là cục diện chư hầu phân tranh, quần hùng tranh bá.Sở dĩ Chấn quốc có thể hợp nhất là vì có một vị đại tướng hùng thao võ lược lại trung thành tận tụy, từ trong biển máu chém giết giành lấy thiên hạ.Vị này là khai quốc công thần trong truyền thuyết, sau đó lại được phong là Trấn Quốc Công, che chở hậu thế, đến giờ đã truyền được bảy tám thế hệ.Lúc nhóm Nhiếp Chiêu xuống tàu, đúng lúc gặp được xe kiệu của Trấn Quốc Công.Nhìn sang chỉ thấy ánh ngọc rực rỡ, gấm vóc uốn quanh, con phố dài mười dặm cũng không chứa hết được đoàn xe.


Phía trước đoàn xe có người mở đường, vừa đi vừa ném hoa tươi, không biết là phải hái trọc mấy mẫu rừng đào mới gom được chừng đó hoa, phía sau là một nhóm nhạc dân gian đàn hát, không hát thì thôi, một khi đã cất giọng thì đúng là khí thế ngập trời, vô cùng náo nhiệt."Ối chà, còn rất phô trương."Nhiếp Chiêu vừa rướn cổ nhìn, vừa không hề khách khí chỉ trỏ: "Nhưng sao bọn họ không thổi kèn xô-na? Chơi nhạc cụ nhân gian mà không thổi kèn xô-na cứ cảm thấy thiếu thiếu."Husky liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đáng lẽ nên dùng kèn xô-na! Ta đã sớm nói với Nguyễn tiên quân bảo nàng đừng chỉ thổi tiêu, thỉnh thoảng cũng nên đổi nhạc khí.

Kèn xô-na vừa vang lên, đảm bảo khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, không dám bước vào Thái m Điện bọn ta nửa bước.""Ha ha ha."Samoyed mặt không đổi sắc ngượng ngùng cười ba tiếng: "Còn không phải sao, người ta còn chưa vào cửa đã bị ‘tiễn' đi rồi.""Đúng rồi, Tần cô nương."Nhiếp Chiêu nhớ lại mấy câu ban nãy Tần Tranh kể, quay đầu liếc mắt nhìn nàng: "Đại ca ngươi không phải là thư đồng ở phủ Trấn Quốc Công sao? Thế nào, có muốn ta giúp ngươi đi thăm dò xem hắn có cùng phe phụ mẫu ngươi hay không?"Vẻ mặt Tần Tranh lộ vẻ khó xử: "Đại ca trước nay đối xử với ta không tệ.

Bây giờ là ta bất hiếu bỏ nhà trốn đi, chỉ sợ sẽ làm hắn khó xử.


Không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn quấy rầy hắn.""Bất hiếu sao?"Nhiếp Chiêu hiểu lòng người vỗ vỗ vai nàng, dịu giọng an ủi: "Nghe lời ta, bỏ quách cái đạo hiếu ăn thịt người đó đi.


Phụ mẫu ngươi không quan tâm suy nghĩ của ngươi, ngươi lại ở đây quan tâm bọn họ, chẳng phải là cho bọn họ mặt mũi rồi ư? Phụ mẫu như vậy cũng xứng nói chữ hiếu sao, thật sự là hiếu chết người."Tần Tranh: "..."Đây chính là thiên tài nói chuyện trong truyền thuyết sao?Nhưng nàng không thể không công nhận Nhiếp Chiêu lời nói thô nhưng thật, hơn nữa lại đánh trúng chỗ hiểm, nghe vô cùng sảng khoái.Tựa như một cơn bão vô duyên vô cớ thoáng cái cuốn bay hết bùn bẩn lắng đọng trong lòng nàng.Thổi bay mất lớp bụi che kín mắt, nàng mới nhận ra hóa ra trong mấy ngày nay nàng không chỉ áy náy, đau lòng, tự trách, hối hận, mà còn vẫn luôn tức giận.Hóa ra nàng cũng biết tức giận."...!Nói cũng phải."Tần Tranh rũ mắt trầm tư chốc lát, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã trở nên kiên định, ánh mắt cũng dần trấn tĩnh."Làm phiền Nhiếp cô nương lại đi cùng ta thêm một đoạn, ta muốn đến thư viện Nam Thiên báo danh."Nhiếp Chiêu nở nụ cười vui vẻ, hai tay ôm quyền, khom lưng hành lễ với nàng."Rất vui được giúp."...Thư viện Nam Thiên là học phủ lý tưởng của hàng nghìn sĩ tử Chấn Châu, lại được triều đình cùng Tiên giới đồng thời quản lý, quy mô tất nhiên không hề kém.Thư viện được xây trên một vùng đất cao, diện tích rộng rãi, lưng hướng bắc, mặt chính hướng nam, là kiểu kiến trúc Trung Quốc điển hình.Phóng mắt nhìn qua chỉ thấy trăm hoa đua nở, cây cối rậm rạp, một dòng suối như ngọc len lỏi qua sườn núi, xung quanh là tường ngói bao vây học xá.Các thí sinh đang xếp hàng báo danh trước cửa thư viện, đầu tiên là tìm khảo quan đăng ký, báo tên tuổi, quê quán...!sau đó nhận một tấm bùa trống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận