Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Nhiếp Chiêu hiểu ám chỉ trong lời nói của nàng, lập tức không từ chối nữa, nhận lấy đại lễ.

Lời nghị luận bàn tán của mọi người ban nãy đã đủ để chứng minh Chu Thao là loại người gì.

Tuổi tác hắn không lớn nhưng cơ thiếp hậu viện nhiều như mây, hễ để mắt đến nhi nữ nhà ai là sẽ lập tức chiếm đoạt lấy về.

Nếu không giành được thì sẽ âm thầm giở ra vô số thủ đoạn đê hèn khiến cả nhà người ta không sống yên, một khi đắc thủ thì xem như đồ chơi, hứng thú vui vẻ được vài ngày rồi không buồn ngó tới, mặc các nàng ở hậu trạch lãng phí nửa cuộc đời.

Nói ngắn gọn, hắn là một tên không ra gì.


Nghĩ cũng đúng, ở cái nơi ẩm thấp mục nát ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu tới thì chỉ có thể dưỡng ra được thứ cỏ độc như thế này.

Tần gia ép con gái thành hôn với cỏ độc, bọn họ sao có thể là người tốt được?Trong lòng Nhiếp Chiêu đã có định kiến, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hòa nhã: "Tần cô nương, phẩm tính Chu Thao như vậy tại sao phụ mẫu ngươi còn muốn đính hôn với Chu gia? Ngươi có gì khó xử cứ nói cho ta biết.

"Vẻ mặt Tần Tranh hơi cứng lại, ánh mắt bất an nhìn xung quanh một lượt, có vẻ lo lắng.

"! "Mộ Tuyết Trần thấy vậy, đầu ngón tay điểm nhẹ lên bàn một cái, chỉ thấy không khí chuyển động, một lớp ánh sáng nhạt như bụi sao trong suốt hiện lên, âm thầm bao vây bọn họ bên trong.

"Như thế này thì người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta nói gì.

"Husky nhanh mồm nhanh miệng giải thích.

Vở “Tôn Nhị Nương quyền đả Trấn Quan Tây” vừa diễn xong, mọi người trên khoang thuyền tránh xa không dám lại gần, nhưng cũng khó tránh sẽ không tai vách mạch rừng.

Hơn nữa còn có một thư sinh nghèo đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, trước khi đánh hắn đang ngủ, đánh xong hắn vẫn còn ngủ, ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, cứ như là vạn vật trong trời đất đều không liên quan đến hắn.

Chiếc rương sách cọt kẹt rung lắc kia bây giờ cũng yên lặng như tờ, dường như mọi thứ ban nãy đều là ảo giác.

Bọn họ không tiện bảo đối phương đi chỗ khác, chỉ đành dứt khoát mở ra hình thức nói chuyện tổ đội, kéo Tần Tranh vào nhóm để nàng yên tâm kể chuyện của mình.


"Đa tạ các vị giúp sức.

"Tần Tranh thở một hơi dài, dời mắt, gương mặt như có mây mù che phủ cuối cùng cũng hiện lên chút ấm áp: "Việc này nói ra rất dài dòng! "! Chuyện của Tần Tranh dù dài, nhưng nguyên nhân lại cực kỳ đơn giản.

Tần gia vốn là cường hào một vùng, đáng tiếc đời sau làm ăn không tốt, gia đạo sa sút, bây giờ chỉ còn lại cái mác đại gia tộc nhìn được mà không dùng được, cũng miễn cưỡng xem là dòng dõi tam lưu ở Chấn Châu.

Tần Tranh là thứ nữ trong nhà, trên có một đại ca, dưới có hai đệ đệ.

Kể từ khi nàng còn bé, Tần gia đã dùng tiền mời vài vị phu tử dốc lòng giáo dưỡng các huynh đệ của nàng, mong bọn họ có thể bộc lộ tài năng trong Tiên thí làm vinh danh gia tộc.

Tần Tranh là một cô nương thông minh, lại nhạy bén hiếu học, ngày nào cũng quấn lấy cha mẹ làm nũng mới được cho phép nghe giảng ké.


Cha mẹ nàng thấy nàng nhiệt tình nên cũng để mặc cho nàng học, chỉ thỉnh thoảng ở bên cạnh thủ thỉ một hai câu! nói nàng không thể buông lỏng cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh, tránh để sau này không thành thân được.

Tần Tranh không chỉ chăm chỉ khắc khổ mà vận khí cũng không kém, bên cạnh có một lão ma ma từ nhỏ đã chăm sóc nàng, hết lòng hết dạ ủng hộ nàng đọc nhiều sách, bình thường còn đọc cùng nàng, vừa đọc vừa kể cho nàng những câu chuyện du ngoạn tứ phương của mình khi còn trẻ, ngôn từ đơn giản dễ hiểu nhưng lại vô cùng sâu sắc thú vị.

Dưới sự cổ vũ của vị ma ma này, mặc dù Tần Tranh không được gia tộc đánh giá cao, nhưng mà nghe nhiều biết nhiều, từ đó nhanh nhạy hơn hẳn huynh trưởng và ấu đệ.

Năm ngoái, Tần Tranh và đại ca Tần Dịch lần đầu tiên đến Đô Thành tham gia Tiên thí.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận