Có người thì chia sẻ cuộc sống thường ngày: “Lần trước ta đi Đô Thành đã cùng Trần Quốc Công thế tử nhất kiến như cố, kết làm tâm đầu ý hợp chi giao.
Thế tử cố ý đem tiểu muội hắn đính hôn cho ta, nhưng ta lại không vừa ý vị quận chúa kia, đành phải phụ một phen ý tốt của hắn.”“Ngươi hỏi vì sao à? Ai, loại thiên kim tiểu thư như quận chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, chắc chắn là không biết lo liệu việc nhà.
Nàng mà làm đương gia chủ mẫu của nhà chúng ta, chỉ sợ còn kém xa…”Còn có người giao lưu kinh nghiệm làm đẹp: “Biểu huynh thật là, vì để ta vui vẻ mà còn hao tâm tổn sức đi bắt trai yêu, tặng cho ta một hộc* trai châu để ta mài thành phấn đắp mặt.
Hắn cho rằng ta còn chưa hiểu việc đời, ham luyến những vật ngoài thân này sao?”*Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau này đổi thành 5 đấu.“Lại nói, đây còn là lần đầu tiên ta biết trai có ngọc đó.
Ngày thường ta dùng phấn trân châu đều là dùng giao châu to bằng nắm tay mài nhuyễn ra, bột phấn tinh tế trơn bóng, mùi thơm độc đáo, đó mới là hàng cực phẩm.”…Những lời còn lại đã được tỉnh lược.Nói ngắn gọn chính là…Nói chuyện trên trời dưới đất, đủ các loại khoác lác đánh rắm.Một bên dám chém, một bên dám tin.Nhiếp Chiêu đứng ở xa lơ đãng nghe hết toàn bộ, chỉ cảm thấy bản thân dường như đã vào nhầm hội trường của đại hội khoác lác có phần thưởng là một tòa biệt thự barbie cao cấp, ngón chân nàng vì khó chịu mà co quắp hết cả lên.Nàng nhìn chung quanh một vòng, thấy có một thư sinh quần áo mộc mạc ngồi ngủ gật trong một góc, ngoại trừ rương đựng sách cao bằng nửa người để ở chân ra thì chung quanh vắng vẻ, không có người quan tâm đến hắn, tất cả tuyển thủ khoác lác đều bóp mũi né xa, cứ như e ngại sẽ bị lây mùi nghèo kiết hủ lậu trên người hắn.Sắc mặt Nhiếp Chiêu bớt khó chịu, vội vàng kéo Mộ Tuyết Trần lại: “Sư đệ, chúng ta ngồi bên này.”Hai người vốn dĩ cải trang thành huynh muội, nhưng Mộ Tuyết Trần nhìn quá non, Nhiếp Chiêu cảm thấy có chút lấn cấn bèn đổi giọng gọi hắn một tiếng “sư đệ.”“...”Mộ Tuyết Trần dường như không quá hài lòng xưng hô này, nhưng cũng không so đo với nàng, thoải mái gật đầu: “Ừm.”Bọn họ xuyên qua đám người ngồi xuống sát bên thư sinh nghèo kia, duy trì khoảng cách với đám đại sư khoác lác.Nhiếp Chiêu vừa mới ngồi xuống liền dùng khuỷu tay chọc Husky, đè thấp giọng nói:“Đám phế vật này chất lượng có vẻ không được tốt lắm, thí sinh bây giờ đều như vậy sao?”“Thì đó!”Husky vỗ đùi: “Chúng ta tuyển chọn tiên quan chẳng khác gì đãi cát ở biển lớn, chọn hoa mắt mới được một hai người tạm được.
Lại nói Nguyễn tiên quân có xem qua bài thi năm trước, Trần Quốc Công thế tử trong miệng bọn họ trái lại có vài phần thực học…”Một người một cẩu nói đến đây, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ cửa truyền đến, ngay sau đó lại là một tiếng kinh hô:“Buông ta ra! Đừng tới đây!!”Nhiếp Chiêu ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi một bên thất thanh kêu to, một bên hoảng hốt chạy vào khoang thuyền.Bởi vì chạy quá nhanh, ngay lúc nàng vào cửa đã lảo đảo suýt té, trâm cài bên tóc mai leng keng rơi xuống đất, mái tóc đen tán loạn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhìn qua vô cùng chật vật.Nàng vừa hốt hoảng lui về phía sau, vừa thảm thiết khẩn cầu nói:“Ta không trở về nhà, ta muốn đi Đô Thành dự thi! Các ngươi buông tha ta đi!”Sau lưng nàng là bảy tám tên hắc y hộ vệ cao lớn cường tráng tay cầm kiếm, thần sắc dữ tợn, hùng hổ đi đến gần.Bọn họ đứng trước cửa, tiếp đó tách ra làm hai bên, cung kính nhường ra một con đường.Cùng với một tiếng cười khẽ, một vị công tử áo mũ chỉnh tề, trường thân ngọc lập nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp, chậm rãi bước ra từ giữa đám hộ vệ.Nơi hắn bước qua, hắc y hộ vệ lập tức quỳ gối xuống đất, trong miệng đồng thanh hô to:“Cung nghênh đại thiếu gia!!!”Nhiếp Chiêu: “……”Cái gì đây, đang quay phim cổ trang sến sẩm à?“Tranh Nhi, đừng gây chuyện nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...