Cửa chính của cung điện khép chặt, Tiểu Lý tử đứng bên ngoài với vẻ mặt rối rắm.
Một lát sau, ông ta cuối cùng vẫn không nhịn được: "Điện hạ, nô tài có thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không?"
Bên trong điện, giọng nói thản nhiên của Thẩm Ngạo vang lên lần hai: "Hỏi!"
Tiểu Lý tử nói: "Nô tài Tần Cao kia phạm phải tội chết, điện hạ lại bỏ qua cho hắn ta một cách dễ dàng, đã vậy còn tặng linh dược chữa trị, nô tài thật không hiểu được.
"
Thẩm Ngạo bình tĩnh nói: "Trên con đường tu tiên này, mỗi người đều sẽ gặp phải khí vận của mình trong cõi u minh, huyền diệu khó giải thích.
"
"Bản điện hạ sắp đột phá Trúc Cơ, đến khi thành công thì có thể bái nhập vào Thái Bạch động, con đường tu tiên sẽ dễ dàng bằng phẳng hơn nhiều.
"
"Thập tam đệ có số mệnh đặc biệt, ngay thời điểm quyết định này không nên phát sinh tranh cãi với hắn thì tốt hơn.
"
Đơn giản mà nói! chẳng qua là do Thẩm Thiên quá xui xẻo.
Hiện tại Thẩm Ngạo đang ở thời điểm quyết định, sợ ở gần hắn thì sẽ bị lây nhiễm, tẩu hỏa nhập ma giống Thẩm Thiên.
Tiểu Lý Tử lại nói: "Nhưng chuyện này truyền đi, nô tài sợ ảnh hưởng đến uy nghiêm của điện hạ ạ!"
Thẩm Ngạo mỉm cười nói: "So sánh với tiên lộ dài đằng đẵng kia, tranh đấu trên thế gian và uy nghiêm của hoàng đề chỉ là nhất thời, sao cần lưu ý?"
Tiểu Lý tử bái phục: "Tầm nhìn của điện hạ thật sâu rộng, nô tài cực kì khâm phục, nô tài đã hiểu!"
Thẩm Ngạo gật đầu: "Nếu đã hiểu thì lui ra đi!"
"Trở về tắm rửa, đừng đến gần đây trước khi bản điện hạ xuất quan.
"
!
Thẩm Thiên không biết mọi chuyện xảy ra trong cung Lục hoàng tử.
Hắn hiện đang phân vân, không biết thu xếp Tần Cao ra sao.
Nhận y làm người hầu hạ mình?
Không thích hợp, người tự mang ánh sáng nhân vật chính đều kéo theo ánh sáng thù hận.
Không thấy sư phụ, môn phái hay người yêu của nhân vật chính đều đụng xíu là bị thương, bỏ mạng, bị tiêu diệt sao?!
Nhân vật chính không khắc cha, khắc mẹ, khắc chủ nhân, khắc môn phái thì sao còn gọi là nhân vật chính chứ.
Thẩm Thiên cảm thấy số mệnh tàn tàn của mình không thể chịu nổi sự giày vò của người có khí vận.
Không bị khắc chết mới lạ!
Hay là cứ mặc kệ y không quan tâm?
Cũng không được, bản thân lấy đi cơ duyên của người ta, nếu nói theo ngôn ngữ của giới tu tiên là đã kết nhân quả.
Nói không chừng sau này sẽ có chuyện gì đến.
Hơn nữa Tần Cao là người duy nhất có khí vận lớn mà Thẩm Thiên từng gặp, do đó rất có giá trị nghiên cứu với Thẩm Thiên.
Dù sao ngoại trừ Tần Cao, Thẩm Thiên chưa từng thấy trên đỉnh đầu một người lại biểu hiện cơ duyên rõ ràng như vậy.
Nếu như vậy mà tha cho y thì Thẩm Thiên biết đi đâu tìm biện pháp cải thiện vận mệnh bản thân?
!
Cùng lúc đó, Tần Cao ăn một viên Hồi Xuân Tán, vết thương trên cơ thể đã hồi phục được bảy phần.
Đối với việc Thập tam hoàng tử Thẩm Thiên cứu sống mình trong lúc sống chết, trong lòng Tần Cao tràn đầy cảm kích.
Có điều, việc Thẩm Thiên cứ nhìn chằm chằm vào y như vậy khiến trong lòng Tần Cao luống cuống.
Chẳng lẽ Thập tam hoàng tử là “loại người kia”?
Tần Cao là người trọng ân nghĩa, hoàng tử điện hạ đã cứu mạng y thì chính là đại ân nhân của y.
Cho dù phải phục vụ hoàng tử điện hạ suốt đời, vì hoàng tử điện hạ nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí là chết thì Tần Cao cũng dứt khoát không nói “Không”!
Nhưng mà bảo y làm “chuyện kia” thì Tần Cao thực sự không làm được.
Tuy Thập tam điện hạ có vẻ ngoài đẹp trai phi phàm, không dính bụi trần làm điên đảo hàng chục nghìn thiếu nữ.
Nhưng Tần Cao không phải thiếu nữ, y là thiếu nam đó!
Hơn thế nữa, Tần Cao còn là một thẳng nam thà bị gãy chứ không chịu cong.
Y tuyệt đối sẽ không đồng ý làm loại “chuyện kia”.
"Nhưng nếu điện hạ cưỡng ép thì ta nên làm gì?"
Không thể không nói, Tần Cao đang rối rắm.
Y do dự chốc lát, hỏi tiếp: "Điện hạ, sao ngài lại cứu ta vậy?"
Thẩm Thiên nghe vấn đề Tần Cao hỏi, khôi phục tinh thần lặp lại: "Vì sao cứu ngươi ư?"
"Ừ, có lẽ ta và ngươi có duyên.
"
Điện hạ nói có duyên với mình?
Thẩm Thiên nói xong thì nét mặt của Tần Cao càng kỳ lạ hơn: "Điện hạ, người đang nói đùa sao?"
"Ai đùa giỡn với ngươi.
" Thẩm Thiên khoát tay áo: "Sau này ngươi sẽ ở Lan Tâm cung! Không cần phải làm việc, chỉ cần ngây ngốc ở đó, bất cứ khi nào ta muốn cũng có thể tìm thấy ngươi là được.
"
Suy nghĩ một lát, Thẩm Thiên quyết định trước tiên cứ để Tần Cao ở lại, thuận tiện tiếp tục quan sát.
Còn vấn đề số mệnh tương khắc, Tần Cao không làm việc thì sẽ không bị gọi là nô tài.
Như vậy hào quang của nhân vật chính cũng không bị khắc chết nhỉ?
Thẩm Thiên nghĩ rất đơn giản, nhưng Tần Cao thì lại không như vậy.
Không cần làm việc, chỉ ở yên đó, còn để lúc nào điện hạ muốn cũng tìm tới được.
Đây không phải là đãi ngộ của thái giám!
Tần Cao suýt khóc, y vừa thoát hang hổ lại sa vào ổ sói sao?
Điện hạ, nô tài!
Nô tài thật sự không làm được!
Thẩm Thiên không hề biết trong lòng Tần Cao có suy nghĩ phong phú thế.
Hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Còn nữa, Quế bá, hãy chép một phần “Hướng Nhật Ma Điển” để đưa cho tiểu Cao tu luyện.
"
"Vâng, điện hạ.
"
Quế công công cũng không có ý kiến, ông biết “Hướng Nhật Ma Điển” vốn là của điện hạ.
Ông tu luyện “Hướng Nhật Ma Điển” là để sau này trở nên mạnh mẽ, có thể trở thành người bảo vệ điện hạ thật tốt mà thôi.
Nếu điện hạ đồng ý cho Tần Cao tu luyện công pháp thì ông đương nhiên cũng sẽ không nghi vấn.
"Ngoài ra, ngươi chuẩn bị một căn phòng ở trong đây cho tiểu Cao đi.
"
Thẩm Thiên nói xong liền chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Hắn thấy Hướng Nhật Ma Điển vốn là cơ duyên của Tần Cao, cho dù bây giờ hắn không đưa thì sau này Tần Cao cũng sẽ gặp được cơ duyên khác.
Thà hắn tiện tay tiễn phật đến Tây Thiên, thuận nước đẩy thuyền.
Như vậy sau này Tần Cao vùng lên thì mình cũng có thêm một người bạn “trâu bò”, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
!
Thẩm Thiên suy nghĩ đơn giản, nhưng sau khi hắn nói xong câu đó…
Chuyện thần kỳ xảy ra!
Trong nháy mắt, Thẩm Thiên cảm thấy người mình nhẹ hơn, tựa như cảm giác thoát khỏi xiềng xích.
Loại cảm giác này vừa kỳ diệu nhưng cũng cực kỳ chân thực.
Hắn dường như nghĩ tới gì đó, vội vàng xoay đầu nhìn về phía Tần Cao.
Nhìn thấy quầng sáng trên đỉnh đầu Tần Cao thay đổi, những điểm xanh trộn lẫn trước đây đã biến mất, hoàn toàn hóa thành màu đỏ rực rỡ.
Giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt.
Thẩm Thiên lấy cái gương từ trong lòng ra và cẩn thận quan sát quầng sáng trên đỉnh đầu mình.
Tuy vẫn còn màu đen, nhưng khí đen phía trên đã nhạt đi không ít, nhìn không còn suy yếu nữa.
"Lẽ nào là do ta trả cơ duyên lại cho Tần Cao? Hay nói cách khác là ta chia lợi ích với Tần Cao?"
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát rồi quyết định thử nghiệm.
Hắn nhìn chằm chằm hào quang trên đầu Tần Cao, bỗng nhiên nói: "Bỏ đi Quế bá, đừng truyền dạy “Hướng Nhật Ma Điển” nữa.
"
Hắn vừa nói xong, cảm giác cả ngươi hơi nặng nề.
Mà trên đỉnh đầu Tần Cao quầng sáng lần nữa trở nên ảm đạm, phát sinh thêm ánh sáng màu xanh biếc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...