Nhậm Kiệt chào hỏi cùng Mặc Hồng một chút, bảo hắn mang nước tới, rồi cũng nén nhịn đau ngồi trên băng đá bên cạnh, có sao nói vậy, nói một lần toàn bộ phát sinh xung đột với Quách Tú trước cửa hàng dược, đến cả chuyện hắn muốn chiêu mộ Tạ Kiếm cùng với suy nghĩ rèn luyện cận vệ đội, cuối cùng đã xảy ra xung đột với Quách Tông Hữu người của Thánh Dược Đường bọn họ.
- Thánh Dược Đường, Quách Tông Hữu, hắn tính là gì chứ, cũng dám ngay mặt đối kháng cùng Nhậm gia ta! Lục gia Nhậm Thiên Tung vừa nghe nói, sắc mặt liền sa sầm xuống, tùy tiện nói: - Xem ra bệnh hay quên của những tên này đúng là trầm trọng rồi đây! Lúc này mới qua thời gian không tới mấy năm, mà mỗi người đều lên mặt rồi! Dù ở hoàng gia bên kia, Quách Tông Hữu hắn chẳng qua là một tên ngoại thích, nếu quả thật hắn có thiên tư hoặc là người hạch tâm của tông môn, thì tại sao còn núp ở Ngọc Kinh Thành... Đúng là tên khốn không biết trời cao đất rộng!
Tuy nhiên tiếp đó lục gia Nhậm Thiên Tung lại cười, tươi cười nhìn Nhậm Kiệt.
- Tuy nhiên cuối cùng gia chủ ngươi làm tạm được, không làm mất mặt Nhậm gia, không làm mất thể diện đại ca. Gia chủ Nhậm gia ta phải như thế, quản hắn cái gì con cháu dòng chính Cao gia, quản hắn cái gì quốc trượng, quốc cữu, dám khiêu khích thì bất chấp là gì! Có cần hay không lục thúc... Nhậm Thiên Tung vô cùng tán thưởng đối với chuyện Nhậm Kiệt đánh chết Cao Phi, đánh Quách Tú bị thương nặng và khai chiến với Thánh Dược Đường.
Thái độ của hắn lại hoàn toàn trái ngược với những trưởng lão Nhậm gia kia. Trên thực tế sau khi truyền ra tin tức Nhậm Kiệt đánh chết Cao Phi, các trưởng lão Nhậm gia cũng khẩn cấp hội họp, bởi vì biết Nhậm Kiệt hiện tại vốn cũng không quản tới phản ứng của họ, cho nên chỉ có thể tức giận đến giương mắt nhìn, không ngừng nghĩ mau mau cử hành đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc, muốn ở trong đại hội trưởng lão tính sổ với Nhậm Kiệt.
- Không cần! Ít nhất bây giờ còn không cần! Nhậm Kiệt nói xong Mặc Hồng cũng bưng nước lên, Nhậm Kiệt thổi thổi hớp một ngụm, sau đó phất tay áo nói: - Hiện giờ ta còn ứng phó được, hơn nữa chỉ còn mấy ngày nữa phải trở về học viện thi học kỳ; tiếp sau đó sẽ dẫn theo cận vệ đội đi ra ngoài một chuyến, với danh nghĩa đi du ngoạn, săn thú, thuận tiện để cho cận vệ đội tôi luyện một phen... Ta bên này cũng có một ít chuyện phải làm, đồng thời cũng giúp lục thúc gom góp đủ dược vật còn thiếu, để lục thẩm mau sớm khôi phục mới được!
Dược vật cần để chữa trị Lục thẩm còn thiếu nhiều lắm, Nhậm Thiên Tung bên này nỗ lực, Nhậm Kiệt cũng ngầm tính kế Thánh Dược Đường thu được không ít dược vật, nhưng một số còn thiếu tương đối đặc biệt.
Trừ một vị chủ yếu nhất ra, những dược vật khác cũng phải tìm kiếm, mà Nhậm Kiệt đại khái biết rõ, cảnh giới của mình hiện giờ ở phương diện dược phẩm mạnh hơn rất nhiều so với Diệu Dược sư đỉnh cấp, trên cơ bản không chênh biệt lắm so với Linh Đan sư sơ cấp.
Nhưng cũng chỉ có thể nói là không sai biệt lắm, thực tế Nhậm Kiệt còn chưa có kinh nghiệm luyện chế đan dược, mà sau lần chiến đấu này Nhậm Kiệt phát hiện chỉ dựa vào dược phẩm bình thường của mập mạp để tu luyện còn không thành vấn đề, bởi vì mập mạp phối trí dược phẩm đích xác rất mạnh. Nhưng chỉ có thể ứng phó với lúc bình thường, còn như tình huống lần này, thì cần phải có một số đan dược cấp bậc cao một chút, dựa vào dược phẩm là không được.
Chính vì vậy, Nhậm Kiệt cũng muốn thu thập dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược, đồng thời cũng đốc thúc mập mạp một chút, để cho mập mạp trở nên mạnh hơn mới được... cho nên hắn mới có ý định ra ngoài lần này.
Nếu như là trước kia Nhậm Kiệt nói muốn dẫn theo cận vệ đội đi ra ngoài lịch lãm, thuận tiện hái dược liệu, ắt hẳn phản ứng đầu tiên của lục gia Nhậm Thiên Tung là sẽ nghĩ tới hắn lại muốn đi đâu đó làm chuyện xấu gì đó, nếu không thì cũng vì muốn bắt yêu thú mang về phân tranh với người khác... tuyệt đối sẽ không nghĩ là hắn thật sự sẽ đi làm như vậy.
Nhưng hôm nay lại khác, bất luận là Nhậm Kiệt khám bệnh cho Vân Phượng Nhi, hay là hành động vừa rồi trực tiếp mổ bụng phá bao tử cứu người, cũng để cho hắn biết sự lợi hại của Nhậm Kiệt ở phương diện này. Mà trên thực tế, trước đó Nhậm Kiệt đưa ra phương thuốc kia, sau đó tính kế Thánh Dược Đường cũng giúp hắn bớt đi rất nhiều thời gian công sức, cộng thêm trước đó Nhậm Kiệt cũng hỏi thăm qua, có một số dược vật rất đặc biệt trên thị trường hiện nay rất khó mà dùng tiền mua được.
- Lục thúc sẽ không nói với ngươi những chuyện đó... Trong lòng Lục gia Nhậm Thiên Tung rất cảm khái, vốn là đại ca bảo mình chiếu cố cho Nhậm Kiệt, kết quả hiện tại đến phiên Nhậm Kiệt đến đây giúp hắn; thân là trưởng bối, thân là Tu La đã từng tắm máu, có thể nghĩ mà biết cảm xúc trong lòng hắn.
- Lục thúc đừng lo lắng! Ngài cũng biết ta không phải là đứa hiền ngoan gì, rất nhiều chuyện sau này ngài thấy đó: Ở bên ngoài thì một đám người đang nhìn chằm chằm, bên trong thì những trưởng lão gia tộc kia còn hội họp kín muốn lật đổ ta. Ta gấp gáp muốn cứu tỉnh lục thẩm như vậy, cũng là để cho lục thúc có thể tùy ý rời khỏi nơi này, mặc sức vùng vẫy trời cao biển rộng. Đến lúc đó cũng có chỗ cho ta dựa, ta rước lấy họa cũng có người chống lưng không phải sao!?! Nhậm Kiệt không đợi Nhậm Thiên Tung nói xong, đã cười khanh khách nói tiếp.
- Ha ha... Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe xong đột nhiên cười vui vẻ nói: - Tốt lắm! Chờ lục thẩm ngươi tỉnh lại, ngày đó lục thúc ngươi không còn bị lời thề ước thúc nữa, đến lúc đó trời sập cũng có lục thúc, lục thẩm ngươi che chắn cho ngươi!
- Hà hà... Đúng là đang đợi câu nói này của lục thúc đây! Đúng rồi lục thúc! Hắn còn phải ở lại đây một đoạn thời gian, nếu như hắn khỏe lại, ngài có thể cho Mặc Hồng dẫn hắn rời đi, ta rất nhanh cũng phải đi rồi! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa quay đầu nhìn thoáng qua tên thị vệ được pháp lực của Nhậm Thiên Tung bao phủ bên trong, đang từ từ khôi phục.
- Chuyện này ngươi cứ yên tâm! Đúng rồi... Lần nữa nghe Nhậm Kiệt nói rời đi, lục gia Nhậm Thiên Tung đột nhiên nhớ lại điều gì, phất tay một cái, trong tay đã nhiều thêm một cái ngọc giản.
- Ngươi nói sắp đi ra ngoài ta mới nhớ, đây là vật của phụ thân ngươi trước khi đi phó thác cho ta. Kỳ hạn mười năm sắp tới rồi, hắn bảo ngươi cầm vật này đi tới địa phương kia một chuyến, hoàn thành sứ mệnh thân là gia chủ Nhậm gia của ngươi! Lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong, đưa khối ngọc giản cho Nhậm Kiệt.
Đây là một khối ngọc giản thoạt nhìn không có gì đặc biệt, ngọc giản là tồn tại rất lâu trước đây, hiện tại cũng đã quen dùng các loại linh ngọc chứa vật, chế luyện các loại đồ vật. Chẳng qua là trên khối ngọc giản này, cũng không có nhìn ra dấu vết cổ xưa gì, mà theo thói quen bất kỳ rót vào khí kình, lại như trâu đất xuống biển không có có bất kỳ phản ứng nào, Nhậm Kiệt kỳ quái ngẩng đầu nhìn về phía lục thúc Nhậm Thiên Tung.
- Đừng nhìn ta! Ta cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra! Năm đó ta cũng hỏi qua đại ca, hắn nói đây là một chuyện bí mật nhất thiết gia chủ phải làm, là một nơi mà ngàn năm qua thân là gia chủ Nhậm gia phải đi tới một lần. Tuy nhiên, về phần vật này dùng như thế nào, rốt cuộc có tác dụng gì, là đi tới địa phương nào, làm chuyện gì... thì đại ca hoàn toàn không có nói ra, hắn nói đến lúc đó gia chủ đương nhiên sẽ biết! Thấy Nhậm Kiệt nhìn về phía mình, Nhậm Thiên Tung khẽ lắc đầu, nói.
"Con bà nó! Thứ gì không biết; tác dụng gì không biết; đi tới chỗ nào không biết... truyền thống hơn một ngàn năm, mà lại buộc phải đi tới nơi đó..." Nhậm Kiệt nghe xong cũng có một loại bị kích động muốn giơ lên ngón tay giữa.
Bất quá ngẫm lại Nhậm gia truyền thừa ngàn năm dường như bí mật thật đúng là không ít, nên cũng không quản tới kiện đồ vật này. Hơn nữa hiện tại mình dường như vẫn chưa đủ tư cách tiếp xúc. Quên đi! Nếu hiện tại suy tư vô dụng thì cũng không cần nghĩ tới nó. Nhậm Kiệt nghĩ tới đây liền thu cất ngọc giản.
- Lục thúc! Trừ cái này, cha ta có còn lưu lại thứ gì khác hay không? Cứ giao hết một lần cho ta là được! Nhậm Kiệt thu cất ngọc giản, lại quay về phía lục gia Nhậm Thiên Tung vươn tay ra, hỏi.
- Ngươi tưởng đây là đường đậu hay sao, muốn đưa tay ra thì có! Lục gia Nhậm Thiên Tung rất là hết chỗ nói rồi, đối với Nhậm Kiệt nhanh như vậy tiếp nhận cái này, không có hỏi dò, thậm chí tốn nhiều tâm tư phỏng đoán hắn cũng thật bất ngờ. Nếu như nói bây giờ tiểu tử này không có đầu óc, đánh chết hắn cũng không tin, vậy cũng chỉ có thể nói rõ nhãn giới, định lực, suy tính chuyện của hắn đã vô cùng thành thục.
Nhậm Kiệt nhún vai một cái:
- Được rồi! Nếu như không có gì khác, ta trước đi về đây!
Bên kia còn rất nhiều chuyện phải làm, Nhậm Kiệt lớn tiếng chào lục thúc Nhậm Thiên Tung, rồi cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời khỏi khu rừng rậm nguyên thủy.
- Hừ! Trong núi không có lão hổ, con khỉ xưng đại vương! Điều tra xem sau lưng chuyện này có người nào khác thúc đẩy hay không? Nhìn xem có hay không hoàng gia ở phía sau tác quái, hoặc là các gia tộc khác ở phía sau ngầm âm mưu. Còn nữa, tên Quách Tông Hữu này đúng là coi Nhậm gia ta không người, nghĩ đến dựa vào một cái Thánh Dược Đường là có thể đối kháng với Nhậm gia ta hay sao? Điều động những lực lượng kia cắt đứt nguồn cung cấp của Thánh Dược Đường, đồng thời giết chết tất cả người trên Chân Khí Cảnh tầng chín của Thánh Dược Đường tham gia vây công gia chủ lần này, lưu ý chi tiết mọi động tĩnh của Quách Tông Hữu, nếu như phát hiện có cái gì dị thường, ngay cả bọn chúng cũng đồng loạt giải quyết cho xong! Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn theo hướng Nhậm Kiệt rời đi, vừa liếc nhìn thị vệ nằm ở nơi đó, sắc mặt ngưng trọng nói: - Chuyện một lần so với một lần không tầm thường, phỏng chừng nếu không phải những người đó đều đang đợi nội bộ Nhậm gia xảy ra vấn đề, chỉ sợ hiện tại gia chủ đã nguy hiểm rồi. Xem ra lần trước cảnh cáo hiển nhiên không đủ, bọn chúng cũng không có nhớ kỹ lần dạy dỗ đó, vậy hãy để cho bọn chúng biết một chút tồn tại của Tu La ta. Mặt khác thông báo với tên Chiến Long bên kia, để cho hắn cũng với danh nghĩa săn thú, dẫn thủ hạ gia tướng của hắn ra ngoài, tránh cho có người âm thầm đối phó với gia chủ! Ngươi cũng bố trí một số người đi theo gia chủ bọn họ, đề phòng có người làm ra hành động gì khác!
Tu La tắm máu giết thương sinh linh, tuy rằng thời khắc này còn không có thấy máu, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không có biến thành Tu La tắm máu trong truyền thuyết kia, nhưng lúc này hắn liên tiếp ra lệnh cũng thể hiện ra sự lợi hại của hắn.
Mặc dù ở nơi này là trong đại viện Nhậm gia, mặc dù ở nơi này là trong rừng rậm nguyên thủy không đi ra ngoài, nhưng Tu La tức giận như cũ đủ để cho người khiếp sợ.
- Dạ! Mặc Hồng đáp một tiếng mười phần phấn khích, xoay người rời đi làm chuyện này: "Ra tay rồi! Rốt cục lục gia bắt đầu chuẩn bị ra tay rồi! Đây rõ ràng là nói cho tất cả mọi người biết, gia chủ Nhậm gia cũng không phải là không có người ủng hộ, còn muốn có động tác gì cũng để cho bọn họ suy nghĩ một chút tới hậu quả."
Nếu trước kia lục gia Nhậm Thiên Tung ủng hộ Nhậm Kiệt, trong lòng Mặc Hồng đều sẽ cảm thấy khó chịu, cho dù không chút do dự đi thi hành mệnh lệnh, nhưng cũng sẽ không có động lực, có kích động giống như hiện tại.
Mà bây giờ lục gia ra lệnh, còn là làm việc cho gia chủ như vậy, Mặc Hồng lại là tràn đầy kích động.
...
Trên thế giới này vốn không có bức tường nào gió không lọt qua, tuy rằng chiến đấu là ở Tây Sơn Mộ Địa, chung quanh trừ người chết không có người nào khác. Thế nhưng động tác lớn của Thánh Dược Đường như vậy, Nhậm Kiệt bọn họ nhiều người như vậy sau đó cùng vượt qua. Chiến đấu thời gian dài như thế thì làm sao có thể giấu được các thế lực lớn ở Ngọc Kinh Thành.
Chẳng qua là tất cả mọi người, bao gồm hoàng gia hiển nhiên cũng rất có ăn ý, toàn bộ đều làm bộ như không biết chuyện này.
Chẳng qua là sau khi nhân viên tình báo của họ báo về kết quả chiến trường, rất nhiều người một đêm này cũng không ngủ yên, ai cũng không nghĩ tới sau khi Nhậm Thiên Hành rời đi nhiều năm như vậy, cận vệ đội hắn lưu lại vẫn còn có sức chiến đấu bực này.
Lấy ít thắng nhiều không nói, thương vong lại ít đến đáng sợ! Mà bên phía Thánh Dược Đường tổn thất lại rất kinh khủng... Lợi hại, quả nhiên không hổ là cận vệ đội của Nhậm Thiên Hành! Tuy rằng đã làm bình hoa bài trí nhiều năm, vẫn như cũ có lực chiến đấu như vậy.
Càng khiến cho bọn họ giật mình là: Nhậm Kiệt tự tay đánh bể mắt của Quách Tú. Bởi vì đã liên tiếp xảy ra chuyện Cao Phi và Quách Tú, mọi người đều biết một chuyện: sau này nếu muốn thu thập Nhậm Kiệt, nhất là người của các đại gia tộc kia cũng cảnh cáo con cháu phía dưới, nhất định không được làm khi hắn ở bên cạnh thị vệ, vì tên khốn này rồi lại có thể mượn lực lượng của thị vệ, với tu vi Luyện Thể Cảnh lại phế đi Chân Khí Cảnh tầng thứ chín.
Vì thế sáng sớm ngày thứ hai, đề tài bàn tán của một số nhân sĩ đỉnh cao ở Ngọc Kinh Thành cũng liền thay đổi, sau này nếu muốn thu thập Nhậm Kiệt, nhất định phải trước tách hắn ra khỏi hai tên thị vệ kia mới được.
Đây là một số đề tài nói chuyện của các con cháu đại gia tộc. Còn đối với người cầm quyền thượng tầng đại gia tộc, thì đều thầm cười trộm, bởi vì ít nhiều bọn họ cũng có một ít tài liệu về Kim Cương Bất Hoại Thể hoặc là nhiều năm quan sát có được một chút phán đoán, đối với Nhậm Kiệt uống rượu độc giải khát loại này, bọn họ cũng bỉu môi xem thường.
Mà có một số người thì vỗ tay tỏ ý vui mừng, bởi vì nếu Nhậm Kiệt thật sự cường đại, chỉ sẽ tăng nhanh mâu thuẫn nội bộ, tăng nhanh xung đột nội bộ của Nhậm gia, bức bách một số người khác sớm ra tay, mà bọn họ chờ đợi chính là điều này; muốn cũng chính là điều này...
----------------------------
Sáng sớm vừa mở mắt, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân người thật sảng khoái, nhất là ở trong đại gia tộc như Nhậm gia này, cảnh vật chung quanh ưu nhã, đình đài lầu các thật là chăm chút, trong cảnh thơ xinh đẹp tùy ý làm một điều gì đều rất thích ý, chẳng qua là...
- A... Ta muốn nghỉ học, ta không cần! Ta có cửa hàng dược lớn, ta tùy tiện nghiên cứu chế ra dược phẩm bán là có thể thịnh vượng, tiền thúng ngọc đấu, ta còn học hành làm gì chứ... Tiếng kêu thống khổ, làm cho người nghe vào tai không khỏi dựng tóc gáy.
Ở trong đại viện Nhậm Kiệt, các thành viên cận vệ đội đang huấn luyện ai nấy đều cười khổ không thôi, thỉnh thoảng nhìn về phía cái sân nhỏ đơn độc cách đó không xa. Ở trong sân nhỏ gần bên đó, Nhậm Kiệt đang tự mình đốc thúc mập mạp huấn luyện.
Đây là chuyện làm đầu tiên của Nhậm Kiệt, sau khi trở về biến đổi một chút kế hoạch tu luyện cho một số người cận vệ đội.
Thời khắc này chỉ thấy trên người mập mạp cắm trên 100 cây ngân châm. Đây là ngân châm Nhậm Kiệt đặc biệt chế luyện dành cho người. Thân thể hắn một số chỗ không có ghim ngân châm, thì cũng bị cột lấy phụ trọng. Mà dưới tình huống như vậy mập mạp vừa không ngừng vận chuyển công pháp bản thân, còn vừa phải điên cuồng tiến hành huấn luyện cường hóa thân thể.
Người ngoài chỉ nhìn thấy trên người mập mạp cắm trên 100 cây ngân châm liền há hốc miệng, nhưng bọn hắn đâu biết chỗ đặc biệt của những cây ngân châm này, bởi vì trong cận vệ đội hiện tại còn dư lại Luyện Thể Cảnh càng ngày càng ít. Hơn nữa chính họ đều trải qua nhiều năm huấn luyện, chỉ cần Nhậm Kiệt quy định xong mục tiêu là bọn họ sẽ không lười biếng, cho nên không cần tới chiêu này.
Một chiêu này là Nhậm Kiệt căn cứ vào công pháp Luyện Thể Thiên của Ngọc Hoàng Quyết nghĩ ra, dùng ngân châm kích thích lực lượng bên trong cơ thể mập mạp, hắn nhất thiết phải mọi lúc mọi nơi để cho lực lượng bản thân nhanh chóng tu luyện, để cho thân thể phát sinh một loại trạng thái sống động. Nếu như khí kình trong cơ thể lưu chuyển nhanh, thân thể hoạt động, phụ trọng... tôi luyện đủ lượng, thì không nhìn ra hiệu quả của những cây ngân châm này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...