Bá! Vốn cả tầng đại sảnh đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
Ai cũng biết hôm nay là ngày khai trương của Trường Nhạc Đổ Phường, Trường Nhạc Đổ Phường với những cái tên bất đồng trước kia, toàn bộ đổi thành Trường Nhạc Đổ Phường mới. Hơn nữa ai cũng biết, hậu trường của Trường Nhạc Đổ Phường này chính là Nhậm gia, người nào gan to như vậy, cũng dám tới nơi này gây chuyện?
- Đi xem thử rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của Thường lão tứ cũng không khỏi biến sắc. Ở thời điểm này phát sinh loại chuyện như vậy không phải mục đích làm cho hắn khó chịu sao. Sư phụ đang ở đây, lại là ngày khai trương, người nào không có mắt như vậy... Thường lão tứ lập tức phái người đi xem thử.
- Chúng ta đi qua đó nhìn một chút đi! Vào thời điểm này dám gây chuyện như vậy nhất định là có chỗ ỷ lại, thậm chí có khả năng là tới nhằm vào ta. Hơn nữa dường như ta thấy có bóng dáng quen thuộc. Còn nữa, trước ta bảo ngươi chuẩn bị các thứ vừa lúc thừa dịp hiện tại cho lấy ra đi! Nhậm Kiệt lập tức đi tới mép lan can nhìn xuống phía dưới. Tuy rằng tầm mắt không thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh phía dưới, nhưng chỗ xảy ra chuyện ít nhiều có thể thấy được một chút, bên trong cùng không thấy được, nhưng ở vòng ngoài Nhậm Kiệt lại trông thấy mấy bóng người quen thuộc.
Không phải là ai khác, chính là một ít học sinh của Ngọc Hoàng Học Viện. Những người này dĩ nhiên cũng có một chút bối cảnh, mà Nhậm Kiệt có ấn tượng đối với bọn họ chủ yếu là bởi vì những người này đều là một đám nịnh bợ đi theo phía sau mông Cao Phi ở Ngọc Hoàng Học Viện.
Tên khốn này lại đi ra! Ừm! Cũng đúng! Dường như sắp tới thời điểm học viện khảo hạch rồi, mình cũng phải đi khảo hạch! Mặc dù hiện nay mình đã có thể đánh một trận với Chân Khí Cảnh, nhưng dù sao còn chưa có đột phá đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đâu!
Thường lão tứ nghe Nhậm Kiệt nói câu sau liền vội vàng gật đầu. Chẳng qua là theo hắn vẫn cảm thấy có hơi quá sớm, cũng không có gì cần thiết quá lớn. Dù sao phương thức đó có vẻ có hơi... trực tiếp... có chút không hợp thời, nhưng nếu sư phụ đã phân phó, hắn lập tức phái người đi làm.
Ngay lúc Nhậm Kiệt dẫn theo Thường lão tứ bọn họ đi xuống, tình huống phía dưới đã trở nên càng kịch liệt hơn.
Cầm đầu là một gã thiếu niên chỉ chừng 11, 12 tuổi, một thân hoa phục ngọc đái, vừa thấy là biết không phải con cháu nhà bình thường. Hắn chắp hai tay sau lưng rất khí phách đá cái bàn đánh bạc bị vỡ nát một khối lớn. Mà lúc này Cao Phi đứng ở phía sau hắn. Người ở bên cạnh Cao Phi nhân cơ hội này trực tiếp đẩy người ở chung quanh ra, thuận tay cũng cầm ghế lên đập xuống "bình bịch", trong nháy mắt cục diện trở nên càng thêm hỗn loạn.
Tuy nhiên tên thiếu niên cầm đầu lại có vẻ rất vui vẻ, ngực ưởng thẳng, kiêu ngạo nhìn người chia bài ở đối diện đã có phần khiếp sợ, rồi đảo ánh mắt đắc ý nhìn lướt qua người ở chung quanh.
- Bổn gia hôm nay đặt chỗ này, không chung tiền thì lập tức đóng cửa! Thiếu niên lần nữa cuồng ngạo nói.
Lúc này Cao Phi đã hoàn toàn khôi phục, khóe mắt hắn lộ đầy ý khoái trá, khoái ý vì báo được thù: "Nhậm Kiệt ơi Nhậm Kiệt! Ngươi trước đả thương ta, lại ở trước hoàng cung làm nhục anh ta, hôm nay ta phải cho ngươi nhìn thấy chuyện tốt! Không phải ngươi thích làm lớn mọi chuyện sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết làm lớn chuyện là thế nào!"
"Hôm nay nếu ngươi chung tiền, đó chính là ngươi cúi đầu khuất nhục; còn nếu ngươi không chung tiền... Hừ hừ... vậy hôm nay thật có chuyện vui để xem đây!" Càng nghĩ Cao Phi càng cảm thấy cao hứng, rất là tự đắc. Tuy rằng chủ ý này là của một tên người hầu bên cạnh hắn đưa ra, nhưng phần sau lợi dụng đại nhân vật này còn là hắn tự mình nghĩ ra.
- Sòng bạc chó má! Ngay cả 100 vạn tiền ngọc cũng không chung nổi, còn không biết xấu hổ mở sòng bạc, lập tức đóng cửa ngay đi!
Cao Phi tung một quyền đập trên bàn, trừng mắt phẫn nộ quát: - Con bà nó! Lập tức chung tiền!
- Không... Không được... Nơi này không thể... các người...
- Cái gì có thể không thể? Sòng bạc các ngươi còn có thể làm cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ có thể thua tiền không thể thắng tiền, thắng tiền là không chung đúng không? Cao Phi khí thế bức người, bản thân hắn là con cháu 5 đại gia tộc, bình thường cũng đã rất là bá đạo lớn lối, thời khắc này vừa mới đột phá Chân Khí Cảnh, huống chi còn tìm được cơ hội lôi kéo vị bên cạnh này dắt vào dây, hắn càng thêm không sợ làm lớn chuyện.
- Dám! Bổn gia xem ai dám không chung tiền của ta! Cho dù đem bán sòng bạc các ngươi, 1 chung 36, 3600 vạn tiền ngọc của ta nhất định phải chung cho ta!
Thiếu gia vừa nghe có chút nóng nảy, 3600 vạn tiền ngọc, huống chi còn là mình thắng, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Tuy rằng hắn cái gì cũng không thiếu, nhưng còn là bị quản lý rất nghiêm khắc, bình thường hắn rất hâm mộ người khác có thể tùy tiện tiêu tiền, hiện tại càng nóng nảy, quả đấm nhỏ đã nắm chắc, một bộ xu thế chuẩn bị động võ!
Đừng nhìn hắn còn nhỏ hơn Cao Phi không ít, nhưng khí tức trên người hắn còn mạnh hơn Cao Phi một chút.
- Cái này xem ra đúng là náo nhiệt rồi! Thật không nghĩ tới Trường Nhạc Đổ Phường mới ngày khai trương, không đợi bắt đầu đã phát sinh chuyện như vậy!
- Đó là người của Cao gia, còn thiếu niên kia dường như rất có lai lịch. Lần này bọn họ có chuyện vui lớn rồi!
- Cái này rõ ràng là cố ý tìm đến gây chuyện, biết Trường Nhạc Đổ Phường là của Nhậm gia còn tìm tới gây chuyện, có thể là người bình thường sao?
- 1 chung 36, 3600 vạn tiền ngọc nha! Oa! 10 đời con cháu cũng không xài hết!
- 3600 vạn tiền ngọc, dù bán Trường Nhạc Đổ Phường cũng không đáng giá đó!
- Trước kia luôn nghe nói Nhậm đại gia chủ nói giá với người khác, hiện tại có hứng thú nha, lại có người muốn từ nơi hắn lấy 3600 vạn tiền ngọc!
- Đến rồi... đến rồi! Có người xuống...
...
- Sòng bạc mở cửa làm ăn, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có vận khí, thắng bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Tiền ư? Trường Nhạc Đổ Phường cho tới bây giờ cũng không thiếu, chỉ xem ngươi có bản lĩnh này hay không? Đang lúc mọi người ở chung quanh bàn tán ầm ỉ, Nhậm Kiệt bọn họ cũng từ bên trên đi xuống, đồng thời vang lên tiếng của Nhậm Kiệt.
"Xoạt..." Nhậm Kiệt bọn họ vừa xuống tới, đám người vây quanh bên trong đại sảnh lập tức tất cả tránh ra, nhường đường cho Nhậm Kiệt cùng Thường lão tứ dẫn người đi đến.
Nghe nói những lời này, dù là vẻ mặt Thường lão tứ vẫn không biến đổi, nhưng trong lòng cũng đã chìm xuống: 3600 vạn tiền ngọc, đích xác quá kinh khủng, làm sao lại phát sinh loại chuyện như vậy. Hiện tại hắn đã biết nguyên nhân Nhậm Kiệt không có để cho hắn phái người hỏi thăm tình huống mà là trực tiếp đi xuống. Hắn cũng biết, chuyện nơi này chỉ sợ đã vượt qua phạm vi năng lực của bản thân mình.
Người dám trực tiếp hô lên 3600 vạn tiền ngọc như thế, tuyệt đối không phải người bình thường, Cao Phi là người của Cao gia sau khi xuống tới hắn cũng nhận ra, nhưng người thiếu niên kia là ai, thấy thế nào những người này đều xem hắn là chủ vậy?
Thường lão tứ ở Ngọc Kinh Thành cũng là người khôn khéo, trong lòng cũng rất là kinh ngạc, tại sao mình không nhận ra người này?
- Ha ha... Thấy Nhậm Kiệt rốt cuộc đã tới, nghĩ người này làm những chuyện kia đối với Phương Kỳ, còn có ở trong học viện gài bẫy mình, trong lòng Cao Phi muốn giết người đều có, chẳng qua là bây giờ còn không thể lập tức động thủ. Tuy nhiên nghĩ có thể ở ngày đầu tiên hắn khai trương làm ăn công khai vét nhẵn túi, cũng là một chuyện để cho hắn vô cùng thống khoái.
Cao Phi lớn tiếng cười nói: - Không thiếu tiền ngươi nhưng thật ra chung tiền a! Để ta xem ngươi lấy cái gì chung, 3600 vạn tiền ngọc, thì dù ngươi bán Trường Nhạc Đổ Phường rách nát này cũng không đáng giá! Trừ phi Nhậm gia ngươi đồng ý ra khoản tiền này, bất quá một khoản tiền lớn như vậy chỉ sợ Nhậm gia cũng sẽ không đồng ý xuất ra đi! Nếu ta nhớ không lầm, tên gia chủ ngươi này hiện tại ngay cả tìm mấy chục vạn lượng vàng đều phải do trưởng lão hội phê chuẩn, huống chi mấy ngàn vạn tiền ngọc, ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chung tiền?
- Hừ! Ta bất kể ngươi làm sao chung, đó là chuyện của ngươi, dù sao bổn gia ta thắng, ngươi nhất thiết phải chung cho ta! Lúc này thiếu niên kia tuy rằng nghe biết Nhậm Kiệt là ai, nhưng hắn làm như không nghe không biết, trong mắt chỉ có hưng phấn vui mừng vì thắng nhiều tiền, vô cùng hưng phấn! Hiển nhiên là nếu người không chung cho hắn, tuyệt đối hắn sẽ không buông tha.
- Thiếu niên này là người nào vậy? Nhậm Kiệt như thế nào đi nữa cũng là gia chủ Nhậm gia, gần đây danh tiếng đang nổi bật, mà dường như hắn hoàn toàn không quan tâm!
- 3600 vạn tiền ngọc đấy! Có liều mạng cũng đáng! Hơn nữa người bên cạnh hắn kia ta nhận ra, là Cao Phi Cao gia, những người này khẳng định không bình thường.
- 3600 vạn làm sao chung chứ? Cho dù là đối với 5 đại gia tộc cũng là một con số khổng lồ.
...
Người ở chung quanh châu đầu ghé tai bàn tán, thậm chí bọn họ còn hưng phấn hơn người trong cuộc, bởi vì hiện tại cục diện này rất có hứng thú, người bình thường cả đời cũng không thấy được một lần.
- Tiền, bổn gia chủ đúng là có! "Bốp!" Nhậm Kiệt nói xong, vỗ tay một cái, thanh âm giòn tan, vang lên ở trong tai mọi người.
- Tiền ngọc rơi xuống, vinh hoa phú quý, Trường Nhạc Đổ Phường, may mắn phát tài, tới rồi!!! Đột nhiên, trên lầu truyền tới một tiếng xướng họa, thanh âm vang dội mà dễ nghe, hiển nhiên là một người có cơ sở kỹ thuật. Theo hắn hô một câu này trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người chú ý nhìn lên bên trên.
Chỗ lan can trên tầng sáu, đột nhiên có người cầm trong tay một cái túi đổ trút xuống phía dưới.
Trong nháy mắt tiền ngọc ở bên trong rơi xuống giống như mưa, mà lúc này ở dưới phân phó an bài của Thường lão tứ, Trường Nhạc Bang sớm có người ở trung tâm phía dưới dọn trống ra một không gian nhỏ chừng trên 100 thước vuông, toàn bộ ngăn chặn mọi người ở bên ngoài. Đám người này đều là người của Trường Nhạc Bang, mỗi người chân khí tăng vọt nối thành một vòng, để cho những tiền ngọc kia sau khi từ không trung rơi xuống sẽ không văng loạn ra ngoài, mà đều ở bên trong vòng tròn này.
"Rào rào... rào rào..." Tiền ngọc từ bên trên trong những miệng túi kia ào ào rơi xuống, giống như mưa rơi, mọi người trông thấy đều trợn mắt há hốc mồm, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thấy một màn như vậy.
Đúng như tài thần trong truyền thuyết kia, cảnh tượng vô cùng đồ sộ, vô cùng kinh người.
- Oa... Oa... Tiền ngọc! Toàn bộ đều là tiền ngọc!
- Con bà nó! Đời này còn chưa từng thấy nhiều tiền ngọc như vậy đâu!
- Trên trời rơi xuống tiền, cái này con bà nó rất lợi hại! Nếu có thể lấy thì tốt quá!
...
Người đánh bài ở phía dưới tương đối mà nói đều không phải đều là những nhà giàu có tiền dư của để, thấy được cảnh tượng này đều bị chấn khiếp, đa số người đều há hốc miệng trợn tròn mắt nhìn, có rất ít người phát ra tiếng cảm thán.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Thường lão tứ sớm đã biết chuyện này, cũng do chính hắn an bài, mà hôm nay trông thấy cảnh tượng này trong lòng cũng rất là rung động.
Thầm nghĩ đời này không ít tiếp xúc với tiền, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có màn như vậy, cái hiệu quả này ngay cả mình cũng không nghĩ tới. Vốn là quá nhiều tiền sẽ dùng túi trữ vật, hoặc là dùng ngọc phiếu, kim phiếu... có ít mình sẽ cầm trong tay đưa ra, còn loại rơi xuống giống như thiên nữ tán hoa đồ sộ như vậy, thật hiếm thấy...
Vốn một lần rơi xuống nhiều tiền ngọc như vậy, loại cảm giác này quả thật là không giống nhau, không trách được sư phụ cố ý bảo mình an bài một màn này.
Cao Phi cùng thiếu niên kia cũng đều trợn tròn mắt, đây... đây là cái gì?
Một lần liền cho các ngươi sảng khoái đủ rồi! Kích thích đủ rồi! Núi vàng núi bạc ở thế giới này không coi vào đâu, nhưng hôm nay cho các ngươi nhìn một chút núi tiền ngọc, không chấn khiếp các ngươi thì còn tưởng là bổn gia chủ đùa giỡn với các ngươi sao?!.
Đám người kia lúc này gây chuyện cũng tốt, vừa lúc mượn cơ hội tuyên truyền, thật ra thì những thứ tiền ngọc này cũng không tính là nhiều lắm, chỉ có 200 vạn mà thôi, nhưng hiệu quả thì tuyệt đối rúng động, hơn nữa còn có chuẩn bị chiêu sau.
Ngay lúc mọi người đều chấn kinh thấy tiền ngọc không ngừng rơi xuống, dần dần đã giống như một ngọn núi nhỏ đang không ngừng lớn lên, rất nhanh đã cao chừng ba, bốn thước, chung quanh vài tên Chân Khí Cảnh dùng lực lượng bao quanh. Lúc này tiền ngọc còn đang tăng thêm, mọi người đều kinh sợ ngây người.
Nhậm Kiệt lại dùng thần thức chú ý Cao Phi bọn họ bên này. Tên Cao Phi này gần đây dường như chỉ số thông minh có điều tăng cao nha, mà lại biết được cách lôi kéo vị này. Người khác không nhận ra thiếu niên này, nhưng trong đầu của hắn thật ra có một chút ấn tượng. Nguyên nhân không gì khác, năm đó lúc hắn thừa kế gia chủ thiếu niên này cũng có đi tham dự. Thiếu niên này thật đúng là có lai lịch lớn, đừng nhìn hắn tuổi không lớn lắm, lại là thúc thúc của đương kim hoàng thượng.
Mười mấy năm trước Minh Ngọc Hoàng Triều cũng từng gặp phải một lần nguy cơ, chẳng qua là nguy cơ lần đó cụ thể là chuyện gì không có người nào biết, nhưng nghe nói năm đó một vị lão tổ tông trong hoàng tộc đã trở lại, rồi sau khi vượt qua nguy cơ lần đó, vị lão tổ tông kia lưu lại một nữ nhân, đợi sau khi nữ nhân kia sinh ra một đứa con trai vị lão tổ tông liền rời đi.
Bởi vì vị lão tổ tông kia bối phận quá cao, đứa con của lão cũng có bối phận rất cao, cũng may sau đó vị lão tổ kia bảo Hoàng đế cứ gọi đứa trẻ này là hoàng thúc là được rồi, nói chờ qua một thời gian sẽ đón hắn đưa đi. Kết quả thời gian này nhoáng lên một cái đã qua mười năm... Thiếu niên trước mắt này tên là Lý Thiên Thành, chính là con trai của vị lão tổ năm đó, là tiểu hoàng thúc của Hoàng thượng.
Hôm nay đừng thấy hắn tuổi nhỏ, nhưng là đội cái mũ vương thứ thiệt, là Thành Vương. Tuy nhiên Nhậm Kiệt nhận ra vẫn làm như không nhận ra, cũng không nhìn lâu, chỉ liếc nhìn hắn một cái, thậm chí lời vừa nói ra cũng chỉ nhìn Cao Phi, lúc này lại cùng mọi người nhìn xem trò diễn tiền ngọc từ trên trời rơi xuống.
"Bốp bốp!" Nhưng đúng lúc này, trong lúc tiền ngọc còn đang rơi ào ào, Nhậm Kiệt lại vỗ tay hai cái, thanh âm giòn tan vang dội bên tai mọi người.
Ngay sau đó ở trên lan can lầu hai đi ra một đám người, cách một khoảng cách đứng một người, trong tay toàn bộ đều cầm một cái rương. Sau đó ở tầng ba, tầng bốn, tầng năm toàn bộ đều có một đám người như vậy. Những người này đứng ngay ngắn, sau đó bước lên trước trực tiếp mở ra cái rương trong tay.
Ở dưới ánh sáng dặc biệt chiếu xuống không gian Trường Nhạc Đổ Phường, linh ngọc phản xạ hào quang vô cùng chói mắt, dưới cố ý thúc giục khí tức linh ngọc cường đại càng làm cho người ta có cảm giác như đặt mình giữa núi ngọc.
- Không thể nào! Ta hoa mắt phải không? Đây... đây là cái gì?
- Linh ngọc... đều là linh ngọc! Những người ở tầng hai cầm trong tay đều là linh ngọc hạ phẩm!
- Trời ạ! Đám người trên tầng ba cùng tầng bốn kia cầm rương bên trong đều là linh ngọc trung phẩm!
- Tầng năm đều là linh ngọc thượng phẩm! Cái này... cái này phải có bao nhiêu linh ngọc chứ!?.
- Con bà nó! Tùy tiện một cái rương linh ngọc thì phải bao nhiêu tiền!?.
- Mắt hoa luôn rồi! Con bà nó! Sống trên đời này cho tới nay còn chưa từng thấy nhiều linh ngọc như vậy!
- Con bà nó! Có nhiều linh ngọc như vậy, đừng nói là 3600 vạn tiền ngọc, dù là một ức tiền ngọc đều có đủ để chung.
- Trách không được Trường Nhạc Đổ Phường lợi hại như vậy, người ta đây là có nội tình mà!
...
Nếu như nói cảnh vừa rồi là nhìn sửng sốt, chấn khiếp, thì lúc này lại hoàn toàn bùng nổ giống như núi lửa phun trào. Cùng so sánh với linh ngọc, lực rung động của tiền ngọc còn kém không ít. Mà bây giờ, mỗi một tầng có mười mấy người, trong tay mỗi người đều đang cầm một cái rương chiều rộng nửa thước, trong đó chứa được bao nhiêu linh ngọc chứ?!.
- Không có khả năng! Điều này... điều này sao có thể... Cao Phi nhìn tiền ngọc vẫn còn đang rơi xuống, đã giống như một ngọn núi nhỏ cao tới 6, 7 thước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...