Nghe vậy, đám người Hoa Cảnh, Đan Tuyền, Lý Vạn Pháp, Thanh Long mới bỗng hiểu ra, vừa rồi bọn họ còn tưởng tiên khí, cùng với các loại công pháp là bảo vật, nhưng không phát hiện vấn đề này.
Lúc này nghe Thiên Châu nói ra, lập tức hiểu rõ ý nghĩa này. Nên biết, đột phá cực hạn Pháp Thần Cảnh trên đại thế giới thì sẽ phi thăng, trạng thái này sẽ rất rắc rối.
Tuy rằng đại giáo vô thượng đều có một chút bí pháp, che giấu lực lượng, có thể vượt qua Pháp Thần Cảnh, nhưng chính vì những thứ này mới kiềm chế các lực lượng khác.
Nhưng mà gặp phải Nhậm gia, những thứ của bọn họ đương nhiên không dùng được, bởi vì trong Nhậm gia, bất luận là Ngọc Vô Song có truyền thừa Vô Song Hoàng Phi, Nhậm Nhất Nguyên thu được lực tiên hồn của tiên hạc, Cổ Tiểu Bảo dựa vào tổ phù, bọn họ đều sở hữu được lực lượng vượt trên Pháp Thần Cảnh đỉnh phong.
Người khác đều có bình cảnh cực hạn, bọn họ không có, cho nên chênh lệch quá lớn.
- Ha ha... Sững sờ hồi lâu, Hoa Cảnh đột nhiên cười to nói: - Tốt! Tốt lắm... Thật là trời phù hộ đại giáo vô thượng ta, khó trách Tiên giới để lại kho báu Tiên giới đã có nói, một khi có uy hiếp tới an nguy của đại giáo vô thượng, cùng nhau đồng ý mở ra kho báu Tiên giới sẽ có thể trấn áp. Khó trách, nếu như trong thế giới này rất đông đảo Thiên Tiên không phi thăng, thậm chí có Kim Tiên xuất hiện, còn ai có thể chống lại. Bảo tàng, đây là bảo tàng lớn nhất.
Ánh mắt Đan Tuyền sáng ngời, trước kia vì muốn một mình mở ra kho báu Tiên giới, bao nhiêu đời trong giáo bọn họ đều âm thầm chuẩn bị, tìm đến các hành tinh lớn nắm giữ rất nhiều Thái Cực Cảnh đỉnh phong, sau đó giúp bọn họ đột phá Pháp Thần Cảnh ở đại thế giới, nếu như có thể cho bọn họ tu luyện đột phá đến Thiên Tiên ở trong này, vậy....
Điều này có ý nghĩa to lớn, mỗi người đều hiểu, cho nên nghe thế mới sáng mắt lên, không ai nghĩ gì nữa, vội nghĩ cách liên lạc những người sắp đột phá ở trong giáo chạy đến đây, đồng thời nghĩ cách thay thế một số Pháp Thần Cảnh đang duy trì đại trận.
Thiên Châu không để ý bọn họ, cũng không nghĩ tới tăng cường lực lượng giáo phái, nàng chỉ một mình lẳng lặng tu luyện.
Trong này lạnh lẽo vô biên, ánh mặt trời đại thế giới chiếu tới ít nhất, đã gần tới bên rìa đại thế giới này. Nơi này nếu có thần thức mạnh một chút sẽ tra xét được các ngôi sao ở xa xa, có mấy chỗ sẽ xuất hiện khe nứt không gian, khí tức tiên giới chảy xuống.
Lúc này, một cái bóng đen lặng lẽ đến gần một chỗ phong ấn, nháy mắt hóa thành một cây roi đen.
Bùm! Trường tiên Cổ Ma không ngừng đánh lên trận pháp phong ấn, tiến vào trong liền nhanh chóng hấp thu tiên khí bên trong, trường tiên Cổ Ma màu đen dần sáng lên.
- Trước kia ngươi nói đây là trận pháp cấp bậc là Tiên Vương bố trí, ngươi phá vỡ trận pháp hấp thụ tiên khí bên trong, sẽ không bị phát hiện chứ? Lúc này, Cao Bằng trong áo bào đen, lo lẳng hỏi Cổ Ma bên trong cây roi.
Tuy rằng đây chỉ là trận pháp, hắn chỉ đang ở vòng ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được uy áp khủng bố, làm hắn không thở nổi. Tuy rằng trường tiên Cổ Ma không mạnh mẽ phá trận, nhưng dù sao cũng phá hủy trận pháp phong ấn gây ra chút ảnh hưởng, chỉ riêng dư uy phát tán cũng làm Cao Bằng không chịu nổi.
- Biết tại sao bảo ngươi chạy thẳng ra xa như thế không, lại bảo ngươi cố ý tìm những đường này? Bởi vì căn cứ tiếp xúc phong ấn trước đó, đối phương có tổng cộng 4 Tiên Vương, còn có một người tuy rằng không phải, nhưng trận pháp cũng vượt quá cấp Tiên Vương, tuyệt đối không thể đụng vào trận pháp của người đó, rất dễ dẫn tới đối phương chú ý. Khi bốn Tiên Vương kia bố trí trận pháp, một cái hùng hậu trầm ổn, một người sắc bén, lại một người khéo léo tuyệt diệu, nhưng đều cùng một đặc điểm, bọn họ làm vô cùng kín kẽ. Ít nhất như ngươi hiện giờ không thể nào phá trận mà không bị thương, không kinh động đối phương. Mà chỉ có trận pháp chỗ này là có chút khe hở, có liên quan tới tính cách của người này, rất tùy tiện, vừa lúc tranh thủ cơ hội.
Cổ Ma truyền ra tiếng nói trấn an Cao Bằng: - Chỉ cần thu được đủ lực lượng, thừa dịp thiên địa đại biến sinh ra khe hở, ngươi sẽ có cơ hội lại mở ra cửa vào đại thế giới Cổ Thần. Sau đó bổn ma sẽ dạy cho ngươi làm sao cứu ta ra, đến lúc đó bổn ma sẽ cho ngươi thành người trên người, đứng đỉnh đỉnh cao.
- Hiện tại ta sẽ cố gắng làm theo ngươi nói, chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi nói được làm được. Hự... Cao Bằng nói rồi, hừ nặng một tiếng, khóe miệng chảy máu. Ngay cả có trường tiên Cổ Ma hỗ trợ, có thể phá vỡ cấm chế Tiên Vương, nhưng thừa nhận dư uy ở gần bên cũng làm hắn bị thương không nhẹ, vừa nói liền một ngụm máu trào lên.
Nhưng mà Cao Bằng cưỡng ép khống chế, trực tiếp dùng pháp lực bốc hơi, ánh mắt xẹt qua hung ác. Nếu đã đến nước này, hắn cũng không còn lựa chọn nào, hiện tại chỉ có thể dựa vào Cổ Ma mới có cơ hội. Tuy rằng tới giờ hắn vẫn không tin tưởng Cổ Ma, dù trong phán đoán ban đầu của hắn, đây là một cái vực sâu không đáy, hiện tại hắn cũng buộc phải nhảy xuống.
Vì một cái hy vọng mờ ảo đó, hắn có thể không tiếc mọi giá, ít nhất còn có một chút hy vọng, cũng còn đỡ hơn là tuyệt vọng. Nghĩ tới đây, trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh lúc ban đầu, khi đó Nhậm Kiệt cầm Miễn Tử Ngọc Bài, cầm đao đặt lên cổ mình, hắn thật hối hận lúc trước không trực tiếp giết Nhậm Kiệt. Khi đó tội gì mình phải che giấu thực lực, thậm chí có một lần mình đủ lực lượng san bằng Nhậm gia, chỉ là khi đó luôn lấy hoàng đế làm mục tiêu, chưa từng ngờ tới tên Nhậm Kiệt tràn đầy tà khí kia có thể đi đến hôm nay.
Nếu không phải lần này thiên địa biến động, không phải nghe được Tiên Vương khủng bố đó là do Nhậm Kiệt khống chế, đánh chết hắn cũng sẽ không một lòng làm việc cho Cổ Ma. Đến lúc này, hắn bỏ hết tất cả, không tính toán gì nữa, chỉ cần có thể để Cổ Ma đi ra, hắn không muốn trở thành con kiến dưới chân Nhậm Kiệt, không có cả tư cách đối mặt với hắn.
Không! Ta là Cao Bằng, ta mới thật sự là thiên kiều, người đứng trên chúng sinh phải là ta, tuyệt đối không phải tên khốn kiếp Nhậm Kiệt kia.
Hắn dựa vào cái gì, hắn chỉ là ăn chơi trác táng, hắn dựa vào cái gì đi đến hôm nay.
Ta không cam lòng, Nhậm Kiệt, ngươi chờ đó, ta sẽ đứng trước mặt ngươi, thu lại toàn bộ, hoàn toàn giải quyết ân oán, rửa sạch tất cả sỉ nhục, đạp ngươi dưới chân.
Đại doanh Tây Bắc, Nhậm gia, hiện tại Nhậm Kiệt dẫn Văn Thi Ngữ trở về, đồng thời để một số người ở cạnh nàng, thuận tiện sai khiến.
- Những người này đều người cũ trong Nhậm gia, ta căn cứ tình hình thân thể rèn luyện bọn họ, mượn dược phẩm cùng ngoại lực mạnh mẽ giúp bọn họ tăng lên đến cực hạn. So với cận vệ đội, Tiểu Bảo thì tự nhiên kém hơn, nhưng cũng là 20 Pháp Thần Cảnh, cùng hơn 500 Thái Cực Cảnh cho nàng điều khiển. Nhóm người này đi chiến đấu thì không hiệu quả, nhưng chạy chân làm việc thì không thành vấn đề, những chuyện phiền hà bên dưới phải làm phiền nàng. Nhậm Kiệt nhẹ giọng nói với Văn Thi Ngữ.
Thiên phú của Văn Thi Ngữ không kém, nếu tu luyện thì tuyệt đối không kém gì ai, nhưng mà Nhậm gia cần một người có thể phục chúng, còn phải có năng lực, được Nhậm Kiệt tin tưởng để làm việc. Mà người có đủ điều kiện này, cũng chỉ có Văn Thi Ngữ là thích hợp nhất.
- Ngươi đi làm chuyện lớn của ngươi, có thể giúp ngươi làm chút chuyện là ta đã rất vui vẻ. Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện bên này. Trước kia còn ngẫu nhiên sẽ lo lắng, bởi vì không biết Nhậm Kiệt đang làm gì.
Nhưng bây giờ biết rõ ràng, Văn Thi Ngữ mới biết chuyện Nhậm Kiệt cần làm kinh người cỡ nào, nhưng mặc kệ trước kia hay bây giờ, đối với Văn Thi Ngữ, nàng đều sẽ vô điều kiện toàn lực ủng hộ Nhậm Kiệt làm bất cứ quyết định gì, bất cứ chuyện gì.
- Nàng đeo cái này đi, vốn ta muốn cho người bảo vệ bên cạnh, nhưng ngẫm lại thì như thế này là tốt nhất. Đây là một cái ngọc bội, ta nhờ lão cha cùng các vị Tiên Vương liên thủ luyện chế, mượn lực lượng của bọn họ cho ta khống chế, chiếc ngọc bội này có thể bảo vệ an toàn cho nàng. Dù là Tiên Vương cũng không thể thoải mái bắt được, uy hiếp tới nàng. Nói rồi, Nhậm Kiệt lấy ra một cái ngọc bội xinh đẹp, chậm rãi đi ra sau người Văn Thi Ngữ, tự tay đeo lên cho nàng.
Nghe lời của Nhậm Kiệt, trong lòng Văn Thi Ngữ không khỏi run lên. Đã nhiều năm qua nàng trễ nãi tu luyện, hiện tại vẫn cần nàng tiếp tục quản lý chuyện Nhậm gia, vốn nàng cũng không quá để ý, nhưng hiện tại trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc. Vốn nàng cũng không để ý chuyện trễ nãi tuluyện, nhưng Nhậm Kiệt quan tâm, trân trọng, còn có những gì đã làm cho nàng, làm nàng chìm trong hạnh phục.
Ánh mắt đã ươn ướt, cúi đầu nhìn chiếc ngọc bội, bên trên khắc một chiếc thuyền, bên trên có một cô gái đứng nhìn ra xa.
Trong mơ hồ, Văn Thi Ngữ trở về Ngọc Kinh Thành, nhớ chuyện trên Hội Văn, nàng đứng trên thuyền nhìn Nhậm Kiệt và Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân uống rượu ngâm thơ.
Suốt đường đã qua, không có triền miên giữa tình nhân, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, có một phen cảm giác khác.
Nước mắt hạnh phúc chảy xuống, sắc mặt mỉm cười, khi ngẩng đầu lên đã không thấy bóng Nhậm Kiệt, hắn đã rời đi.
Văn Thi Ngữ vuốt ngọc bội trên ngực, hít sâu một hơi, dần ổn định tâm thần, đồng thời khống chế nước mặt, dần khôi phục uy thế chủ mẫu nắm giữ Nhậm gia.
- Người đâu... Văn Thi Ngữ hô một tiếng, sau đó truyền ra trăm mệnh lệnh khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...